< id="divcontent">Đỗ Học Sĩ không ngòixuống, mà đứng ở trong đại sảnh, đảo mắt nhìn xung quanh, bất động thanh sắc đánh giá đồ trang trí ở Dại phủ.
Bàn gỗ lê thật đơn giản lê, trừ bỏ ở giữa ghế Thái sư nạm vàng, hơi cóchút phân lượng, những thứ khác dều tương đối phổ thông, nhưng cũng thuthập rất sạch sẽ, không dính một hạt bụi.
Nhan Quốc Công và Tần hầu gia ngồi ở ghế Thái tử đối diện, mỉm cười đàm luận một số chuyện trong triều, như nói việc nhà.
Vốn dĩ, dù cho lễ cập kê đồng thời cử hành, Lạc Vân Hi đứng ở đầu gió,dựa vào thân phận thế gia cao quý, Đỗ Học Sĩ cũng sẽ không biểu hiện ranhững tâm tình khác, càng không thể mời bọn người Nhan Quốc Công đến Đại phủ.
Thế mà, chuyện Đỗ Linh được mang ra khỏi Đại phủ, lại để tất cả mọi người thấy được.
Râu hổ cũng bị nhổ hết rồi, chuyện này còn có thể chấp nhận sao?
Lửa giận của Đỗ Học Sĩ mạnh mẽ nhất, mà Nhan Quốc Công và Tần hầu gialại dung mạo bình tĩnh, tựa như chỉ là tới để uống chén trà, nghỉ chânmà thôi.
Thế Nhiệm cùng Lạc Vân Hi đi tới, thấp giọng dặn: "Chờ một chút nhìn ánh mắt ta mà làm việc."
Hắn vốn không quen biết Đỗ Linh, nhưng sau khi Lạc Vân Hi đánh Đỗ Linhra khỏi cửa, người khác nói cho hắn đấy là nữ nhi của Đỗ Học Sĩ, hắn quả thật có chút kinh ngạc, hoảng sợ.
Nhưng nghĩ đến Đỗ Linh luôn mồm luôn miệng chỉ trích em gái hắn là người hạ tiện, quật cường trong xương Thế Nhiệm bị kích phát, lại không sợhãi nữa.
Trước kia, nếu như không phải điều kiện gia đình không tốt, cha mẹ saocó thể mang muội muội còn nhỏ bán vào Nhan phủ làm nô làm tì, chỉ vìkiếm bạc cho hắn đi học,không phải sao? Vì không muốn liên lụy tới hắn,muội muội thậm chí vạch rõ quan hệ với hắn, hơn mười năm chẳng liên hệvới hắn, ủy thân tại làm một di nương bị người khác bắt nạt ở hậu viện!
Nghĩ tới đây, lòng hắn đã tràn đầy hổ thẹn.
Quân Lan Phong vốn ở hậu viện hỏi tình hình chuẩn bị pháo hoa đêm nay,nghe người báo, ba người Nhan Quốc Công vào tiền thính, hắn cũng lập tức nhanh chân chạy tới.
Một bộ trường bào màu xanh mới tinh tôn lên dáng người cao to khôi ngôcủa hắn, khuôn mặt hơi trầm xuống, mắt đen như mực dưới hàng mày kiếm,đôi mắt sâu thẳm vô cùng.
"Quốc công gia, Tần hầu gia, cữu cữu." Thần sắc Quân Lan Phong tự nhiên mà kêu lên.
Tuy là tiểu bối, nhưng khí độ ung dung cao quý quanh người hắn khiếnngười khác không thể lơ là chút nào, chỉ trầm mặt đứng ở một chỗ, đãkhiến người ta cảm thấy nhiệt độ trong sảnh đã giảm xuống rất nhiều rồi.
"Cữu cữu sao?" Đỗ Học Sĩ lạnh mặt: "Ngươi cũng biết ta là cậu ngươi, vậy sao ngươi còn đối xử với biểu muội ngươi như thế?"
Trên gương mặt anh tuấn, đôi mắt lạnh lùng quét về phía đám người, khíáp nhiều năm chinh chiến ép hướng tất cả những người ở cửa sảnh, ngườibị ánh mắt hắn chạm đến đều rụt cổ về phía sau, muốn rời khỏi đây lậptức.
Thế mà, Đại phủ thực sự quá nhỏ, bên ngoài chật ních thị vệ mặc áo giáptay cầm trường thương, mấy trăm người căn bản không đi ra được, lại cóĐoan Mộc Ly và Đoan Mộc Kỳ canh giữ hai bên trái phải trước cửa, nhìnđộng tĩnh bên trong, cũng không có ý rời đi, bọn hắn cũng bỏ đi cái ýnghĩ này.
Quân Lan Phong đối mặt với lửa giận của hắn, không nhanh không chậm nói: "Đại đại nhân là bạn tốt của bản vương, bổn vương tới tham gia lễ cậpkê của cháu gái hắn, Đỗ Linh lại mở miệng nói lời kiêu ngạo, đây khôngphải làm Đại đại nhân mặt, mà là làm bổn vương mất mặt!"
Tất cả khác khứa cúi thấp đầu, trong lòng bừng tỉnh, thì ra Trung Sơn Vương và Đại công văn là bạn tốt.
Thế Nhiệm vừa mới đi tới cửa sảnh vô cùng kinh ngạc, mồ hôi lạnh trêntrán rơi xuống từng giọt một, hắn nghe rõ lời Quân Lan Phong nói, khôngbiết tại sao lại bị quấn vào tranh đấu của các đại thế gia.
Hắn chớp mắt với Lạc Vân Hi, ra hiệu cho nàng đi vào.
Đỗ Học Sĩ lạnh lùng nói: "Ngươi đang nói Đỗ gia ta không biết cách dạy con ư?"
Quân Lan Phong cười nhạt: "Cữu cữu biết ta không có ý này mà."
Khóe miệng Đỗ Học Sĩ cong lên, vừa muốn làm khó dễ, đã nghe tiếng cườinhư hoàng anh xuất cốc truyền tới: "Nếu như Đỗ gia không biết cách dạycon, sao lại dạy dỗ được một người con gái khuynh quốc khuynh thành ,bụng đầy kinh thư, là Thiên Dạ đệ nhất tài nữ Đỗ Tình Yên tiểu thư chứ?"
Giọng nói của nữ tử cực kỳ êm tai, như châu ngọc rơi trên bàn, đánh vàolòng người, như một giọt nước suối trong suốt chậm rãi rơi xuống, trongnháy mắt đã hấp dẫn tất cả lực chú ý ở đây.
Bóng dáng yểu điệu kèm theo ánh sáng mặt trời đi tới phòng khách, trong phút chốc, bầu không khí u ám bị nắng ấm đẩy ra.
Một bộ váy bằng Thiên Tàm Ti màu tím nhạt nhẹ nhàng tung bay, thiếu nữmỉm cười đi tới, bước chân như hoa sen, cùng tiếng ngọc rung, trên caolà búi tóc song hoàn xà với đồ trang sức khiến nàng như một con thiênnga tao nhã, dù cho trên váy tô điểm vô số bảo thạch, thế nhưng, ánhsáng đó trước sau cũng không sánh được đôi mắt sáng như thu thủy trênkhuôn mặt thiếu nữ.
Không chỉ là Nhan Quốc Công, Đỗ Học Sĩ và Tần hầu gia, ngay cả Thái tử đã gặp Lạc Vân Hi vô số lần, cũng không khỏi thất thần.
Lạc Vân Hi đi đến trước bậc vài thước thì dừng lại, đôi môi mềm mại khẽ mở: "Rồng sinh chín con, đều có bất đồng."
Con ngươi Đỗ Học Sĩ trầm xuống nhìn nàng không nói gì.
Một thiếu nữ thong dong mỹ lệ, hào quang bắn ra bốn phía thế này, lạichính là phế vật bị đuổi ra khỏi Lạc gia, Tam tiểu thư Lạc Vân Hi sao?
Lạc Vân Hi thản nhiên nói: "Đỗ Linh dùng lời nói làm nhục gia mẫu, ta đã ra tay đáp trả, dù cho việc này náo động đến