Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư


Lương Diệp Thu chán ghét nhìn Lạc Vân hi, môi mỏng âm lãnh khẽ gợi lên, khóe mắt che dấu không được sự hèn mọn cùng tức giận
Phế vật này, quả nhiên là điều mất mặt... Hắn trăm triệu lần không thể cưới nữ nhân này, nếu không sau này chỉ sợ hậu quả khó lường!
Hai cung nữ hướng trên người Lạc Vân Hi lục soát tỉ mỉ, sau đó quay về phía hoàng thượng nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, ngọc bội không có trên người Lạc tiểu thư"
"Làm sao có thể!" Lương quý phi khó tin la lên
"Quý phi nương nương, như thế nào, không tìm thấy ngọc bội trên người ta liền thất vọng sao?" Lạc Vân Hi đột nhiên nâng cao âm điệu hỏi lại
Lương quý phi nhất thời không thể chống đỡ, Lương Hàm Phương đứng đối diện liền chỉ vào Lạc Vân Hi hô: "Nhất định là ngươi đem ngọc bội giấu đi rồi! Vừa rồi ta cùng quý phi nương nương đứng cùng một chỗ, ta mơ hồ nhìn thấy người lấy đi ngọc bội y phục rất giống ngươi!"

Lạc Vân Hi nhẹ nhàng cười nói: "Nguyên lại vừa rồi Lương tiểu thư cũng đứng bên cạnh quý phi nương nương, tục ngữ có câu, ngàn phòng vạn phòng cướp nhà khó phòng, ai biết được Lương tiểu thư không nổi lên tâm tham tài, thừa dịp hỗn loạn đoạt đi ngọc bội của nương nương?"
"Ngươi ngậm máu phun người!" Lương Hàm Phương tức giận nhảy dựng lên, sắc mặt đỏ lừ
Lạc Vân Hi thản nhiên nói: "Phàm là người bị hoài nghi, hẳn là nên bị lục soát"
"Người tới, soát Lương tiểu thư" Lần này người lên tiếng là Trung Sơn vương
Hai cung nữ theo lệnh, chậm rãi tiến lên lục soát người Lương Hàm Phương, bỗng nhiên một cung nữ vẻ mặt biến sắc kêu lên: "Ở chỗ này!" Mọi người nhìn đến chỗ cung nữ, liền thấy trong tay nàng ta cầm một miếng ngọc bội hình vuông nạm vàng sáng bóng
Ngọc chính là loại tốt nhất được lấy trên núi Côn Lôn, miếng ngọc bội màu xanh được cẩn thận chạm trổ hoa văn trên đó
Trong cung điện lại ồ lên

Cháu ruột của Lương quý phi lại là người đoạt đi ngọc bội của nàng ta!
Đại não Lương Hàm Phương "Oanh" một tiếng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, kinh hô đứng lên: "Oan uổng, cô cô ngọc này không phải ta lấy!"
Khóe miệng Lạc Vân Hi cười lạnh, lớn tiếng nói: "Lương tiểu thư, khó trách ngươi vừa rồi cứ luôn miệng chỉ trích ta, nguyên lại là chột dạ! Hơn nữa chính miệng ngươi vừa rồi cũng thừa nhận, ngươi luôn đứng bên cạnh Lương quý phi. Lòng tham nhất thời nổi lên cũng là chuyện thường, chẳng qua, ngay cả cô cô ruột của mình ngươi cũng không buông tha!"
Lương Hàm Phương bị bắt ngay tại chỗ, sợ tới mức khóc rống
Sắc mặt Lưng quý phi lúc xanh lúc hồng, vô cùng khó xử. Sự tình sao lại biến thành như vậy
Hoàng hậu vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nàng thích nhất là xem chó cắn chó: "Không nghĩ tới nữ nhi của hộ bộ thị lang lại có tính tình này! Quý phi nương nương là cô cô ruột của nàng, vậy mà nàng còn có thể ra tay! Không khéo chính là, ngọc bội kia chính là tâm ý hoàng thượng tặng cho Lương quý phi!"
Lương Hàm Phương đại não nổ tung, lời hoàng hậu nói quả thực quá mức chói tai, nàng chưa từng khuất nhục như vậy, cả người quỳ rạp trên mặt đất không ngừng run rẩy... Xong rồi, nàng xong rồi!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận