Đoan Mộc Kỳ thấy Lạc Băng Linh, tất nhiên là biết, khẽ mỉm cười, đột nhiên, nụ cười cứng lại ở khóe miệng.
Hắn nhớ tới chuyện lúc trước cùng Lạc Băng Linh hợp tác ức hiếp Lạc Vân Hi, mà bây giờ, trong lòng hắn lại không muốn thấy Lạc Vân Hi bị ức hiếp, cho nên, thấy Lạc Băng Linh thì trong lòng hắn lại có cảm giác là lạ.
"Thập nhị hoàng tử gọi Tam tỷ tới ." Lạc Băng Linh cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘Tam tỷ’, nụ cười ranh mãnh, " Có phải hoàng tử cảm thấy buồn bực, muốn làm chuyện gì thú vị chứ? Tam tỷ vừa trở về, liền nhớ tới nàng."
Lời của nàng hết sức rõ ràng, giống như trước đây vậy.
Nhưng Đoan Mộc Kỳ nghe vào tai, tất cả đều trở nên rất chói tai.
Thiếu niên trước mặt có vẻ cương nghị, mày rậm nhướn lên, giọng nói trưởng thành hơn mấy phần, "Về sau đừng tìm ta đi làm những thú vui như vậy nữa!" Trong mơ hồ, lại lộ ra uy nghiêm của Hoàng thất Quý tộc.
Lạc Băng Linh ngẩn ra, chưa kịp phản ứng.
Những lời này, không phải trước kia nàng thường nói sao? Sao lại cảm thấy Thập nhị hoàng tử hôm nay rất lạnh lùng.
Lạc Vân Hi lại cười lại nàng ta, "Tứ muội, thân thể tốt lên rồi sao? Đã có thể đi tản bộ rồi à?"
Nghe vậy, cả người Lạc Băng Linh run lên, không tự chủ được lùi lại một bước, nàng cũng không quên, là ai ném nàng xuống xe ngựa!
"Thập nhị hoàng tử, chúng ta đi nơi khác dạo thôi." Lạc Vân Hi nhìn về phía Đoan Mộc Kỳ.
"Được." Đoan Mộc Kỳ thuận miệng đồng ý.
Lạc Băng Linh khiếp sợ, không nhịn được nói: "Thập nhị hoàng tử, ngươi có lầm hay không? Nàng là Lạc Vân Hi! Sao ngươi lại thật sự đi dạo cùng nàng được?"
Sắc mặt Đoan Mộc Kỳ tối sầm lại, không kiềm chế được nỗi tức giận trong lòng, sải bước đi qua, quát lên: "Lạc Băng Linh, ngươi có tư cách gì mà xen vào chuyện của Bản hoàng tử!"
Lạc Băng Linh lần này bị dọa sợ run lên, tim nhảy "thình thịch", "Thập, Thập nhị ——"
"Đủ rồi! Bản hoàng tử ở chung một chỗ với ai, không phải chuyện ngươi có thể đoán!"
Hắn cực kỳ khó chịu, Lạc Băng Linh lại dám tùy tiện nói ra tâm tư của hắn, giống như trong lòng hắn thật sự nghĩ như vậy.
Dĩ nhiên, có lẽ trước kia thì sẽ như vậy, nhưng bây giờ chắc chắn không phải!
Hắn liếc Lạc Vân Hi một cái, không hề nhận thấy được, lửa giận mãnh liệt đột nhiên bộc phát vừa rồi của hắn, chính là sợ lời Lạc Băng Linh sẽ tạo thành hiểu lầm.
Mặt Lạc Vân Hi lại không hề thay đổi.
Đoan Mộc Kỳ nắm chặt quả đấm, xông tới trước mặt Lạc Băng Linh nói: "Ngươi không nên quá coi trọng bản thân! Chuyện của bản hoàng tử, còn chưa tới lượt ngươi tới chỉ dậy, nhớ kĩ chưa?"
Lạc Băng Linh cúi đầu, sợ hãi, lạnh cả người, chỉ lo gật đầu.
Một khắc kia, nàng mới chính thức cảm nhận được khí thế áp bức của hoàng tộc.
Quả nhiên, trong hoàng tộc, người nào cũng đều không đơn giản, mặt biến sắc quá nhanh, thay đổi thất thường. . . . . . chỉ có nàng vẫn còn tưởng rằng mình và Thập nhị hoàng tử có mấy phần giao tình, lại không nghĩ rằng, chỉ trong chớp mắt, thái độ của Thập nhị hoàng tử liền thay đổi ác liệt như vậy!
Nàng không nhịn được dùng ánh mắt ác độc nhìn về phía Lạc Vân Hi. Nếu như không phải là do nàng, mình sẽ chật vật như vậy ở Lạc phủ sao?
"Còn không mau đi?" Đoan Mộc Kỳ quát lên.
Lạc Băng Linh ảo não bỏ chạy, khuôn mặt đầy vẻ không cam lòng.
Trên mặt Đoan Mộc Kỳ xuất hiện nụ cười, đã chạy tới nói với Lạc Vân Hi: "Lạc Vân Hi, không phải là hôn ước của ngươi có vấn đề sao? Ta có thể lấy ngươi!"
"Lấy ta?" Lạc Vân Hi ngạc nhiên, "Lấy ta làm cái gì?"
"Ta tự nguyện cho vị trí ngươi trắc phi!" Đoan Mộc Kỳ vui vẻ nói ra câu này, giống như đây là một vinh dự lớn lao.