Edit: susublue
"Nơi này là Hoả gia."
Hoả Viêm dừng bước, chậm rãi xoay người lại, ánh mặt trời ấm áp bao phủ thân hình thon dài của hắn, nam tử tuấn mỹ như thần tiên nở nụ cười thản nhiên chói mắt.
"Vào thôi, đã rất lâu rồi ta không gặp Sa Sa."
Dạ Nhược Ly ngẩng đầu nhìn cánh cửa xa hoa sang trọng, trên khuôn mặt cũng không có nhiều biểu cảm.
Hoả Viêm nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi vào cửa lớn của Hoả gia, dù cho hắn có thân phận con riêng thì vẫn có dòng máu của Hoả gia chảy trong người vì vậy người giữ cửa không hề ngăn cản, nhưng họ chỉ kinh ngạc nhìn Dạ Nhược Ly.
Trong sân của Hoả gia cực kỳ yên tĩnh, người hầu cứ quét tước mái đình, sân nhà, sau khi thấy hai người Dạ Nhược Ly đi qua rồi mới ngẩng đâu nhìn, ánh mắt nhìn Dạ Nhược Ly không che giấu được sự đồng tình.
Nữ tử này là ai? Tại sao lại đi cùng con riêng của Hỏa gia? Dù thế nào thì một khi đã vào Hoả gia sẽ không thể ra được, Lăng Thiên thiếu gia sẽ không buông tha cho nữ tử khuynh thành tuyệt thế như vậy.
Dạ Nhược Ly làm lơ ánh mắt thương hại của mọi người, tùy ý đi ở bên cạnh Hoả Viêm.
Nghĩ đến sắp gặp được bạn cũ đã cách biệt lâu ngày thì sắc mặt nàng lại dịu hẳn đi, trong đôi mắt đen nhánh thoáng xuất hiện ý cười, dienxxdafnleeqsuydoon không biết nhiều năm không gặp Sa Sa có thay đổi gì không?
"Tiểu muội không có ở trong phòng."
Hoả Viêm đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy căn phòng vắng vẻ trống không thì hơi nhíu lông mày lại rồi xoay người ra khỏi phòng, thuận tay kéo một nha hoàn đi ngang qua hỏi: "Hoả Vũ Sa ở đâu?"
Nha hoàn hơi ngẩn ra, sau khi thấy người trước mặt là con riêng của Hỏa gia thì trên gương mặt thoáng xuất hiện vẻ chế giễu: "Hoả Viêm thiếu gia, chẳng lẽ còn muốn nô tì trông coi Vũ Sa tiểu thư hay sao?"
"Ta hỏi lại một lần nữa, nàng ở đâu?"
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo, đôi mắt đen nhánh của Hoả Viêm nhìn chằm chằm nha hoàn, giọng nói lạnh lẽo đến mức khiến người khác kinh ngạc.
Nhìn Hoả Viêm như vậy, nha hoàn giật thót mình, run rẩy nói: "Vũ... Vũ Sa tiểu thư bị thiếu chủ phu nhân gọi đến thư phòng."
Hoả Viêm ném cánh tay nàng ta thật mạnh, thân hình lóe lên tồi nhanh chóng chạy đến thư phòng.
Nha hoàn chăm chú nhìn theo hướng Hoả Viêm và Dạ Nhược Ly biến mất rồi vỗ ngực mình, nàng không biết vì sao một đứa con riêng như hắn ta lại có khí thế mạnh như vậy, vừa rồi hắn quá đáng sợ.
Trong thư phòng, Hoả Vũ Sa nhìn Vân Tiệp rồi lạnh lùng nói: "Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì, ta không có nhiều kiên nhẫn để đứng đây với ngươi."
Vân Tiệp biến sắc, chợt nghĩ đến mục đích của mình thì lại áp chế lửa giận trong lòng, khóe miệng thoáng nở nụ cười: "Vũ Sa, những năm gần đây ngươi cực khổ rồi, ta làm đại nương sẽ bồi thường cho ngươi thật tốt."
Hoả Vũ Sa hồ nghi nhìn Vân Tiệp, trong lòng hơi cảnh giác.
"Cho nên..." Vân Tiệp xoa nắn nắm đấm, trong mắt lóe sáng khác thường, "Ta tìm cho ngươi một hôn sự tốt, đối phương chính là con thứ của Vân gia, tuy rằng ngươi chỉ có thân phận thông phòng nhưng vẫn cao hơn những nhà dân bình thường.”
Hoả Vũ Sa rũ mắt xuống, che giấu ý lạnh trong mắt rồi cười lạnh một tiếng: "Đừng nói là thông phòng của con thứ Vân gia, cho dù là chính thê con dòng chính của Vân gia thì Hoả Vũ Sa ta cũng sẽ không đồng ý, ngươi đừng mơ mộng hão huyền nữa!"
"Rầm!" Vân Tiệp vỗ bàn đứng lên, khuôn mặt xanh mét gầm lên đầy giận dữ: "Nha đầu thúi, ngươi đừng không biết tốt xấu, cho ngươi làm thông phòng Vân Tường đã là coi trọng ngươi rồi, ngươi cho rằng ngươi là ai? Chỉ là một đứa con gái riêng mà muốn bay lên ngọn cây làm Phượng Hoàng sao? Ngươi xứng sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý, ta là đại nương của ngươi, chuyện này sẽ do ta làm chủ."
Đột nhiên Hoả Vũ Sa cười khẽ, nụ cười của nàng có chút ý chế giễu.
"Ta chỉ có mẹ ruột, không có đại nương, ngươi dựa vào cái gì mà muốn làm chủ hôn sự của ta? Ngươi lấy thân phận gì? Dù là đại ca, người mà ta sống dựa vào từ trước đến giờ cũng chưa từng ép ta làm chuyện ta không muốn, mà ngươi..."
Liếc mắt đánh giá Vân Tiệp, Hoả Vũ Sa khinh thường nhếch môi: "Càng không có tư cách này!"
"Ngươi..."
Vân Tiệp chỉ tay vào Hỏa Vũ Sa, khó thở im bặt hẳn đi, khuôn mặt cao quý thanh nhã thoáng trở nên khó coi.
"Nha đầu thúi, ngươi quá càn rỡ! Bây giờ phụ thân ngươi hôn mê nằm trên giường, vậy đại nương ta sẽ dạy dỗ ngươi!"
Nói xong câu này Vân Tiệp giơ tay lên đánh một chưởng vào Hỏa Vũ Sa, nhưng mà bàn tay còn chưa đụng được tới mặt Hoả Vũ Sa thì đã bị một bàn bàn tay nhỏ khác nắm chặt cổ tay.
Hoả Vũ Sa nắm chặt cánh tay Vân Tiệp, chợt giơ một bàn tay khác lên, rồi một tiếng “Chát” cũng theo đó vang lên, trên khuôn mặt trắng nõn của Vân Tiệp thoáng in hằn năm ngón tay đỏ tươi.
"Ngươi cho rằng ngươi là cái gì? Muốn dạy dỗ ta ư? Ngươi xứng sao? Đừng cho rằng ngươi là dòng chính của Vân gia là muốn làm gì thì làm, xin lỗi, Hoả Vũ Sa ta sẽ không thua ngươi, ngươi vẫn nên cút về Vân gia của ngươi đi, miễn cho ở đây mất mặt xấu hổ!"
Bà ta là dòng chính của Vân gia thì sao? Nàng chính là Tứ môn chủ của Hoả Diễm môn, nếu bàn về thân phận thì không hề thấp hơn.
Chắc hẳn Hàn Phong đã nhận được tin tức dẫn dắt người của Hoả Diễm môn đến đây rồi, lúc đó nàng càng không cần phải đặt nữ nhân này vào mắt.
Vân Tiệp che gò má sửng sốt, nàng là người của Vân gia nên luôn kiêu ngạo, từ khi nào lại bị người ta đối xử như thế? Bây giờ người tát nàng một cái lại là một vãn bối?
Vân Tiệp phục hồi tinh thần, lập tức bốc lửa giận ngút trời: " Nha đầu thúi, ta muốn giết ngươi!"
"Ngươi muốn giết ta? Được, ta chờ ngươi tới giết, chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh này thôi."
"Tiện nhân, ngươi đi chết đi!"
Vân Tiệp rút trường kiếm ra, mặt mũi hung ác nhào về phía Hoả Vũ Sa.
Nhìn thấy kiếm đâm về phía mình, Hoả Vũ Sa cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng lắc người, chợt nhấc chân hung hăng giẫm lên ngực Vân Tiệp, một cước này thoáng chốc đá bay Vân Tiệp văng ra xa.
"Rầm!"
Thân thể Vân Tiệp đập vào bàn khiến bàn bị gãy ra làm đôi.
Nhìn Vân Tiệp chật vật Hoả Vũ Sa khoanh tay trước ngực rồi nhẹ điểm mũi chân, nói: "Vân Tiệp, ngươi có biết ta đã nhịn ngươi rất lâu rồi không? Ha ha, không phải ngươi muốn giết ta sao? Vậy thì tới đi, ta cũng muốn nhìn thử xem giữa hai chúng ta ai giết ai trước."
Nàng nhẫn nại đủ rồi, rốt cuộc cũng nhịn không nổi nữa, với tính cách của nàng đến bây giờ vẫn không trực tiếp giết Vân Tiệp đã là cực hạn rồi, nếu không phải Hàn Phong còn chưa dẫn người của Hoả Diễm môn đến thì nàng thật sự muốn chém nữ nhân này một đao rồi.
Lúc này tóc tai Vân Tiệp hỗn loạn, trước ngực còn có dấu chân, không còn vẻ gọn gàng như trước nữa.
Vân Tiệp nắm chặt tay, bò dậy từ trên mặt đất, hai tròng mắt hung hăng trừng Hoả Vũ Sa: "Tiện nhân, ngươi dám đả thương ta? Tốt, rất tốt, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá thật thảm! Ngay cả Lạc Phong cũng khó mà bao che cho ngươi!"
Nói xong lời này Vân Tiệp lại cười như điên, tiếng cười đầy ý điên cuồng.
"Thiếu chủ phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?"
Cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy ra, một đám hộ vệ bước nhanh vào, Vân Tiệp chỉ vào Hoả Vũ Sa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người đâu, mau bắt tiện nhân này lại cho ta, ta muốn bầm thây nàng ta thành vạn đoạn, ha ha ha!"
Bây giờ Vân Tiệp không còn vẻ cao quý thanh nhã như cũ nữa, nụ cười trên mặt khiến người khác sởn tóc gáy.
Đám hộ vệ nhìn nhau, cầm vũ khí trong tay bao vây Hỏa Vũ Sa ở giữa.
Mắt Hoả Vũ Sa lạnh thấu xương, khóe miệng hơi nhếch lên, lúc nàng muốn lấy vũ khí ra thì một tiếng quát lạnh lẽo đột ngột vang lên.
"Dừng tay!"
Thân thể Hoả Vũ Sa run mạnh lên, nàng nhẹ ngẩng đầu, thế là hai bóng người xuất hiện rõ ràng trước mắt...
"Nhược... Nhược Ly..."
Nàng đang nằm mơ sao? Nhược Ly thật sự đến đại lục Thần Chi ư?
Trước ánh mắt của nàng, nữ tử mặc áo trắng dần dần đến gần, Hoả Vũ Sa bất giác che môi, chảy nước mắt vui mừng, một loại cảm giác kích động không thể nói nên lời xuất hiện.
Thật sự là nàng, Nhược Ly thật sự tới rồi...
Dạ Nhược Ly dừng bước, nhìn người bạn thân từ kiếp trước đến kiếp này, cảm thấy có một dòng nước ấm chảy xuôi vào trái tim.
"Sa Sa, ta tới gặp ngươi."
"Ta biết mà, ngươi nhất định sẽ tới, Nhược Ly, ta chờ ngươi rất lâu rồi..."
Hoả Vũ Sa để tay xuống, nhếch khóe môi, mắt nàng cũng sáng ngời.
Hoả Viêm nhìn Dạ Nhược Ly rồi lại nhìn Hoả Vũ Sa, cảm thấy giữa hai người này có một sự ăn ý mà người khác không thể có được, dieen ~ dafnlee;quý*donn mà trước khi hai người gặp nhau hắn cũng chưa hề thấy.
Có lẽ đây là tình bạn kiên cố không gi phá vỡ nổi của hai người.
"Ngươi là ai?" Vân Tiệp trầm mặt xuống, âm ngoan nhìn Dạ Nhược Ly, "Chẳng lẽ ngươi là đồng bọn của tiện nhân Hoả Vũ Sa này? Ta khuyên ngươi không nên lo chuyện bao đồng, nếu không..."
Dạ Nhược Ly nhẹ nhíu lông mày, đôi mắt lạnh nhạt liếc nhìn Vân Tiệp, lúc nàng muốn ra tay thì ngoài cửa có người hầu vội vàng chạy vào.
"Thiếu chủ phu nhân, Vân gia chủ tới."
"Cha?" Vân Tiệp hơi ngẩn ra, mắt lạnh lẽo liếc nhìn Hoả Vũ Sa, "Ta sẽ tính sổ với các ngươi sau."
Dù sao bọn họ cũng không chạy thoát khỏi tay Vân gia được, nàng đi xem tình hình trước rồi nói sau. Hoả Viêm đã là Thần Hoàng đỉnh phong, đám hộ vệ này không phải đối thủ của hắn, vì vậy nên nàng vẫn không kêu hộ vệ bắt hắn.
Bây giờ cha đến đây có phải là đã luyện chế thành công đan dược rồi không?
"Nhược Ly, chúng ta cũng đi xem thử đi." Hoả Vũ Sa bình tĩnh lại, lúc này không có thời gian để ôn chuyện, vì nàng cũng muốn biết cẩu lão già của Vân gia tới nơi này có phải là vì đã tìm được cách cứu chữa cho phụ thân rồi không?
Nhưng bởi vì Dạ Nhược Ly đến nên Hoả Vũ Sa lại không hề lo lắng.
Nàng tin tưởng người có thể cứu chữa cho phụ thân không phải Nhược Ly thì còn ai...
Lúc Vân Tiệp chạy tới thì trong phòng Hoả Lạc Phong đã đầy người. Mà người đứng đầu chính là một lão già đầu bạc, rõ ràng lão ta chính là Vân gia chủ Vân Trần, cũng là luyện đan sư Thần Phẩm của Vân gia.
Vân Trần liếc mắt nhìn Vân Tiệp, lúc thấy tóc tai nàng hỗn loạn thì hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì mà chỉ đưa ra một viên đan dược.
"Đây là đan dược ta căn cứ theo vết thương của Lạc Phong để làm ra, chỉ cần ăn vào thì hắn có thể khôi phục."
Nói đến đây Vân Trần đắc ý nâng cằm, dù sao Hoả Lạc Phong bị huyền thú hắc ám hệ Thần Tôn gây thương tích, huyền lực hắc ám đã nhập vào thân thể, đến nay ở đại lục Thần Chi chưa từng có ai luyện chế được đan dược tiêu trừ được huyền lực hắc ám.
Nếu như hắn thử nghiệm thành công thì sẽ được ghi tên vào sử sách.
"Quá tốt rồi." Hoả Lạc vui mừng, tỏ vẻ cảm kích nói, "Vân Trần đại sư, cực khổ cho ngươi rồi."
Vân Trần nghe vậy thì vẻ đắc ý trên mặt càng đậm, lúc hắn muốn đút viên đan dược cho Hoả Lạc Phong ăn thì một luồng sáng đỏ xẹt qua, bắn vào lòng bàn tay Vân Trần, trong phút chốc đan dược trong lòng bàn tay hắn hóa thành bột phấn.
Mọi người đều sửng sốt nhìn về phía luồng sáng đỏ đó, kết quả thấy nữ tử bạch y bên cạnh Hoả Vũ Sa.
"Ngươi làm cái gì?" Hai tròng mắt Vân Trần đỏ bừng, nổi giận nói, "Ngươi có biết này để làm được đan dược này ta đã tiêu phí bao nhiêu sức lực không? Ngươi có biết luyện chế đan dược khó khăn thế nào không? Ta thành công một lần, không có nghĩa là sẽ thành công nhiều lần, bây giờ bị ngươi hủy rồi, ngươi phải bồi thường đan dược cho ta!"
Cơ hội được lưu truyền thiên cổ của hắn cứ như vậy mà biến mất, hỏi sao hắn có thể không tức giận?
Nha đầu thúi đáng chết!
"Nếu như hắn thật sự ăn đan dược đó vào thì tất nhiên sẽ nổ tan xác mà chết!" Dạ Nhược Ly liếc nhìn Vân Trần rồi thản nhiên nói.
"Nổ tan xác mà chết sao? Ha ha, ngươi thì hiểu cái gì? Ta sẽ hại chết phu quân của nữ nhi mình sao? Một phế vật mà cũng dám nghi ngờ, chất vấn một luyện đan sư Thần Phẩm như ta, ngươi cho rằng ngươi là cái gì? Hoả gia chủ, rốt cục nữ nhân này là ai? Dù sao hôm nay Hoả gia các ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng."
Vân Trần nắm chặt tay, trong mắt đầy vẻ điên cuồng.
Tuy rằng đan dược này để cứu chữa Hoả Lạc Phong nhưng cũng là thứ quyết định tương lai của hắn, nếu Hoả gia không cho hắn câu trả lời thỏa đáng thì hắn thề sẽ không bỏ qua!