Thiên Tài Cuồng Phi

Edit: susublue

Trong căn phòng sáng sủa, ánh sáng xanh tản đi, một nữ tử mặc bạch y lại xuất hiện trong phòng.

Dạ Nhược Ly sững sờ nhìn bàn tay mình, hiển nhiên nàng vẫn còn chưa hồi thần lại khỏi biến cố đột nhiên vừa nãy.

Vừa rồi nàng nhìn xuyên qua luồng sáng xanh mới chợt hiểu ra là mình đã đột phá vượt qua Thần Hoàng đỉnh phong, trở thành cường giả Thần Tôn. Mà bởi vì lúc trước nàng đã lĩnh ngộ Lĩnh Vực Cảnh rồi nên cũng không cần phải thông qua Bán Thần Tôn rồi mới tiến vào Thần Tôn giống như người thường.

Ngay cả giữa Bán Thần Tôn và Thần Tôn cũng khác nhau, Bán Thần Tôn chỉ lĩnh ngộ được một phần nào đó của Lĩnh Vực Cảnh thôi chứ vẫn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ tất cả như một cường giả thật sự, mà tất nhiên Dạ Nhược Ly không cần phải trải qua giai đoạn này.

Nhưng mà điều khiến nàng cảm thấy kỳ quái là vì sao nhẫn Huyền Linh lại khiến cho nàng có thể lĩnh ngộ được?

Dạ Nhược Ly hơi cụp mắt, chăm chú nhìn hai chiếc nhẫn giống nhau như đúc trong tay, Dạ Nhược Ly thở dài một tiếng: "Lần này hai cái nhẫn này không có chỗ nào khác nhau cả, xem ra suy đoán của mình là thật rồi."

Ở đại lục Huyền Vũ, người đời luôn sùng bái tổ tông Dạ gia thần bí, không ngờ đó lại là sự thật...

Đột nhiên Dạ Nhược Ly nghĩ lại lúc trước khi rời khỏi đại lục Huyền Vũ, Phong Thần đã nói như vậy, chính bởi vì như vậy mà sư phụ không hề để lại bất kỳ truyền nhân nào tại đại lục Huyền Vũ mà đã biến mất, đời sau đương nhiên cũng không biết sự tồn tại của nàng.

Cũng giống như thân phận Nam Vương phi của Dạ Nhược Ly vậy, cũng vì nàng mà trong lịch sử lại ghi cả đời Cung Vô Y không cưới thê tử.

Lúc ấy người cầm quyền ở đại lục Huyền Vũ muốn bóp méo một vài sự thật lịch sử cũng không có vấn đề gì.

Dạ Nhược Ly hồi thần rồi tiến vào Thanh Minh phủ, hai Linh Đồng đã sớm đứng đó chờ nàng.

"Chủ nhân, chúc mừng."

Trên mặt Linh Đồng đầy vẻ vui mừng phát ra từ nội tâm, Dạ Nhược Ly đột phá khiến bọn họ cực kỳ vui vẻ.

"Đi thôi, chúng ta mau đi xem thử sau cánh cửa là cái gì."

Dạ Nhược Ly nói xong liền tự ý đi về phía sau cánh cửa.

Trước khi đi vào cửa Dạ Nhược Ly dừng bước lại, bàn tay nhẹ đặt lên cánh cửa lớn có hoa văn cổ xưa, dienxdafnlee*quys~dôn một luồng sáng trắng chợt lóe lên, cửa lớn chậm rãi mở ra...

Đằng sau cánh cửa chỉ có một cái bàn gỗ, mà trên bàn gỗ là hai quyển sách.

Lúc này mọi người đều theo vào bên trong phủ, Dạ Nhược Ly đi lên phía trước dưới ánh mắt của mọi người.

"Khôi Lỗi thuật bước cuối cùng?" Dạ Nhược Ly hơi ngẩn ra, vươn tay mở quyển sách: "Đây là Khôi Lỗi thuật bước cuối cùng, có thể tạo linh hồn nặn cơ thể, tạo ra một Khôi Lỗi có máu thịt cũng có cả tư duy."

Đắp nặn cơ thể? Đây không phải là thứ nàng cần sao? Nhưng mà...


Nhìn Phong Thần ở phía sau, Dạ Nhược Ly nhẹ nhíu lông mày lại.

"Nha đầu, ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì." Phong Thần cười cười, ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú Dạ Nhược Ly: "Ngươi sợ luyện chế thành công thì ta sẽ trở thành con rối của ngươi đúng không? Nhưng điều này sao có thể? Ta vẫn có suy nghĩ và tình cảm của mình, chỉ có một điều là mãi mãi không thể phản bội sự ràng buộc với ngươi thôi, cho nên ngươi có thể yên tâm luyện chế."

Dạ Nhược Ly nghe vậy thì cười phá lên.

Đúng vậy, dù cho dùng Khôi Lỗi thuật để chế tạo thân thể thì nàng vẫn là Phong Thần, hơn nữa sao nàng lại có thể ràng buộc sư phụ? Vì vậy mọi chuyện vẫn giống như bình thường.

"Được, ta hiểu rồi, chờ ta đọc xong tài liệu sẽ giúp người luyện chế."

Dạ Nhược Ly bỏ quyển sách vào nhẫn Huyền Linh rồi lại cầm một quyển sách khác lên, nhưng mà khi đọc mấy chữ to mạ vàng bên trên thì nàng lại sửng sốt.

"Luyện đan thuật Chí Tôn phẩm?"

Không ngờ lại là luyện đan thuật Chí Tôn phẩm, cái này...

"Cái gì?"

Phong Thần đột nhiên kinh sợ, vội vàng tiến lên cầm lấy quyển sách trong tay Dạ Nhược Ly, mà bàn tay cầm quyển sách cũng run lên nhè nhẹ.

" Luyện đan thuật Chí Tôn phẩm, không sai, quả thật là Luyện đan thuật Chí Tôn phẩm, trời ơi, Thanh Minh phủ này cũng quá biến thái rồi, không ngờ lại có được cái thứ này, đáng tiếc chỉ có cấp bậc Chí Tôn mới có thể luyện chế được."

"Người khác không thể, không có nghĩa là chủ nhân không thể." Nam đồng cất bước tiến lên, khuôn mặt mềm mại trắng nõn đầy ý cười: "Chủ nhân có được Thánh Châu chữa thương, thân thể khỏe mạnh không khác gì Thần Tôn bình thường cho nên ta mới nói chủ nhân thật sự rất may mắn, dù là Hỏa Thần năm đó cũng không dám thử, nhưng chủ nhân lại có thể, hơn nữa..."

Nam đồng dừng lại rồi cười thần bí: "Chẳng lẽ người không muốn để sư phụ người thăng cấp làm Bán Chí Tôn sao? Trong luyện đan thuật Chí Tôn có một loại Thần Hồn Đan, nếu cho nàng ăn Thần Hồn Đan thì có thể khôi phục linh hồn từng bị thương tổn, hơn nữa còn có năm mươi phần trăm hi vọng trở thành linh hồn Bán Chí Tôn."

Linh hồn Bán Chí Tôn, sau khi đắp nặn thân thể thì thực lực vẫn là Bán Chí Tôn như trước.

Phong Thần nghe vậy thì nín thở, trên mặt đầy vẻ kích động không thể che giấu.

Bán Chí Tôn, nếu như nàng có thể được như vậy thì lúc đến mộ Thần Tôn cũng có thể bảo vệ an toàn cho Nhược Ly nha đầu.

Dạ Nhược Ly liếc nhìn vẻ mặt kích động của Phong Thần rồi vuốt cằm, có lẽ cũng có thể thử một lần...

"Ầm!"

"Ầm ầm ầm!"

Đột nhiên mặt đất rung lên, mọi người đều không hiểu chuyện gì xảy ra nên liền ngạc nhiên nhìn hai Linh Đồng.


Dạ Nhược Ly ổn định bước chân, sắc mặt ngưng trọng liếc nhìn chung quanh, đột nhiên căn nhà để bàn gỗ bị vùi lấp dưới mặt đất rồi một cánh cửa màu xanh chậm rãi nổi lên, chiếu sáng vào ánh mắt mọi người.

"Rốt cục... đã xảy ra chuyện gì?"

Vẻ mặt mọi người đều ngơ ngẩn không hiểu nguyên nhân.

Trong mắt Gia Nhi và Dạ Băng Nguyệt đầy vẻ lo lắng, lúc muốn đi lên thì lại bị Dạ Nhược Ly nâng tay ngăn lại.

"Nói đi, cánh cửa này là thế nào?" Lông mày Dạ Nhược Ly nhẹ nhíu lại, lạnh nhạt dò hỏi.

"Chủ nhân, bây giờ ngươi có thể mở cánh cửa này ra nhưng thực lực ngươi không đủ mạnh nên sẽ có kết cục giống như Hỏa Thần."

Nghe nam đồng nói vậy thì Dạ Nhược Ly càng nhíu chặt lông mày, cuối cùng thở dài một tiếng: "Chúng ta đi thôi."

Thì ra Thanh Minh phủ bồi dưỡng Hỏa Thần nhưng cũng đồng thời hại hắn, Hỏa Thần đã chết trong cánh cửa này, vậy nghĩa là nó rất hung hiểm, cho nên với thực lực của nàng hôm nay thì không nên mạo hiểm sẽ tốt hơn.

Dạ Nhược Ly rời khỏi Thanh Minh phủ, đi ra ngoài cửa, lúc đẩy cửa phòng ra thì ánh mặt trời chiếu rọi vào người, chợt có một bóng người líu ríu xuất hiện trong tầm mắt nàng.

"Nương."

Cung Dịch Diệu nhào vào lòng Dạ Nhược Ly rồi ngửa đầu nhìn nàng gần trong gang tấc, khuôn mặt khả ái trắng nõn nà đầy ý cười sáng lạn.

"Là nương đột phá sao?"

Dạ Nhược Ly xoa đầu của hắn rồi nhẹ mỉm cười.

Mấy ngày nay Cung Dịch Diệu và Bắc Ảnh Nhược Khê chơi đùa với nhau, đôi dì cháu không kém nhau bao nhiêu tuổi này thường xuyên tụ tập lại bàn bạc vài ý đồ xấu, bởi vì những năm gần đây Cung Dịch Diệu không hề được giao lưu với những người bạn đồng trang lứa nên Dạ Nhược Ly cũng để mặc hắn chơi.

“Nha đầu này, ngươi thật sự khiến ta quá kinh ngạc." Lão tổ tông ai oán nhìn Dạ Nhược Ly, trong mắt lại đầy thích thú: "Chắc hẳn vừa rồi người đột phá Thần Tôn chính là ngươi rồi?"

Cái gì?

Nghe lão tổ tông nói vậy thì mọi người đều trừng mắt, líu lưỡi.

Không ngờ nàng lại đột phá Thần Tôn, nàng mới ba mươi tuổi thôi, còn trẻ như thế đã có thành tựu như vậy, dienx*dafn;leequysdoon không phải là quá biến thái sao, thật không biết Bắc Ảnh Thần đạp phải vận cứt chó gì mà lại có được một nữ nhi yêu nghiệt như thế.

Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của mọi người, Bắc Ảnh Thần chỉ cười nhạt.

Nhiều năm không gặp mà nàng vẫn kinh diễm như vậy, hắn làm cha vừa cảm thấy tự hào vì thành tựu của nữ nhi vừa cảm thấy đau lòng, hắn thật sự chỉ hi vọng nàng là một nữ tử bình thường, như vậy sẽ không gặp quá nhiều chuyện.


Đáng tiếc, hắn cũng hiểu với tính cách của nàng thì tuyệt không muốn làm người bình thường.

"Ừ."

Dạ Nhược Ly nhẹ nhàng gật đầu, cũng không phủ nhận lời của lão tổ tông.

Nghe thấy nàng thừa nhận thì tất cả mọi người đều kinh ngạc không nói nên lời, một nữ tử mới ba mươi tuổi đã trở thành Thần Tôn, dù có tìm khắp cả đại lục Thần Chi thì cũng không tìm ra người thứ hai.

Trách sao lão tổ tông lại thiên vị nàng như vậy, sợ là mấy trăm Bắc Ảnh Cúc Hoa cộng lại cũng không bằng một mình nàng.

"Thế nào?" Dạ Nhược Ly nhíu mày, nhìn khắp bốn phía "Các ngươi tụ tập ở đây vì chuyện gì sao?"

"Ha ha, chúng ta chỉ tới xem thử mà thôi, đã như vậy thì không quấy rầy ngươi tu luyện nữa, các vị mau giải tán đi, ha ha!"

Hiển nhiên tâm trạng của lão tổ tông rất sảng khoái, cũng không trách cứ nhi tử mình gieo hạt bậy bạ khắp nơi.

Dù sao người ở đại lục Thần Chi khó già hơn đại lục Huyền Vũ, đột nhiên ông có thêm một đứa chắt trai trông cũng già không kém ông bao nhiêu, cảm giác này đúng là quá quái dị.

Hơn nữa ông đã mấy trăm tuổi rồi, nhưng đứa chắt này mới chỉ gần một trăm tuổi mà thôi.

"Cũng không biết tiểu tử Bắc Ảnh Lạc đi đâu rồi."

Lão tổ tông lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Phụ thân của Bắc Ảnh Thần, Bắc Ảnh Lạc là cháu trai của ông, nhưng dung mạo của lão gia hỏa đó trông rất già, bị một lão già như vậy gọi mình là ông nội cảm giác rất quái dị, cho nên ông liền kêu Bắc Ảnh Lạc và người của Bắc Ảnh thế gia gọi mình là lão tổ tông.

Cho dù là tiểu nhi tử ông, gia chủ của Bắc Ảnh thế gia cũng phải xưng hô như thế.

Nhưng Bắc Ảnh Linh Lạc lại bối rối hơn lão tổ tông nhiều, tuy rằng tuổi của hắn lớn hơn Bắc Ảnh Lạc, nhưng nhìn bề ngoài thì thân là cháu, Bắc Ảnh Lạc trông già hơn hắn nhiều...

"Tiểu Ly nhi, nghỉ ngơi cho tốt đi, chuẩn bị cho Tế hội mấy ngày sau." Bắc Ảnh Lạc vỗ vai Dạ Nhược Ly, cười dịu dàng một tiếng, nhìn nàng một cái rồi liền dẫn Cung Dịch Diệu và Bắc Ảnh Niệm Khê rời đi.

Dạ Nhược Ly nhìn bóng lưng mọi người biến mất thì xoay người trở lại trong phòng...

Năm ngày sau, tại quảng trường lớn của Thần Môn thành, người tới người lui tấp nập, biển người bắt đầu xuất hiện, liếc mắt nhìn thì đều thấy khắp nơi đầy người líu ríu.

Bởi vì hôm nay là ngày diễn ra Tế hội Thần Chi nên các đại thế lực đã tới nơi này từ sáng sớm rồi, mà quảng trường lớn đã được phân chia phạm vi, Dạ Nhược Ly cũng nhanh chóng tìm được vị trí của Liên Minh luyện đan.

Nói với Bắc Ảnh Thần một tiếng rồi nàng liền đến chỗ của Liên Minh luyện đan.

Tống Liệt thấy Dạ Nhược Ly đi từ xa tới thì liền dẫn ba người Khâu Lân, Mạc Nhiên và Hoàng San đi tới nghênh đón, cười nói: "Ha ha, tiểu nha đầu, rốt cuộc ngươi cũng tới rồi, ta còn cho rằng ngươi không tới chứ."

"Dù thế nào thì ta cũng là phó Minh Chủ của Liên Minh luyện đan, sao có thể không tới tham gia?"

Nghe Dạ Nhược Ly nói vậy thì ý cười trên mặt Tống Liệt càng sâu, ông ta tin tưởng chỉ cần có nàng thì Liên Minh luyện đan nhất định sẽ  giành được vị trí đầu bảng, xem coi Thần Đan phái đáng chết còn dám khinh thường Liên Minh luyện đan của mình hay không!


"Phó Minh Chủ?"

Hai người nói chuyện thu hút đông đảo sự chú ý của các thế lực đứng bên cạnh, lúc này bọn họ đều nhìn về phía nữ tử xinh đẹp tuyệt thế mặc áo trắng.

Nữ nhân này là phó Minh Chủ của Liên Minh luyện đan sao? Nàng ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Rốt cục lão già Tống Liệt này đang làm cái gì?

"Ha ha!"

Cùng lúc đó một tiếng cười chế giễu vang lên, lúc này Tống Liệt biến sắc, quay đầu nhìn lại thì liền thấy một lão già mặc áo xám đi về phía mình.

"Cổ Đan!"

Cổ Đan của Thần Đan phái, luyện đan sư đệ nhất của đại lục Thần Chi, cũng là luyện đan sư Tuyệt Phẩm đỉnh phong, nhưng khác với Tống Liệt là ông ta đã bước vào Thần Phẩm đỉnh phong nhiều năm rồi nên cho tới nay đều luôn coi thường Tống Liệt.

"Ta còn tưởng là ai, thì ra là Tống Minh Chủ của Liên Minh luyện đan, ha ha, Tống Minh Chủ, không biết ngươi có mắt không mà lại đi chọn một nữ tử trẻ tuổi như vậy làm phó Minh Chủ, hay là nói hai người các ngươi có quan hệ không bình thường?"

Khóe miệng ông ta nở nụ cười chế giễu, Cổ Đan liếc nhìn Dạ Nhược Ly, ý khinh thường trong mắt càng sâu.

Theo suy nghĩ của ông ta thì nữ tử tuyệt sắc này dựa vào thân thể của mình mới có được chức vị này chứ thật ra không hề có bản lĩnh gì cả, dienxdafnleequysdoon dù sao ai có thể tin một nữ tử ba mươi tuổi có thể bằng trở thành phó Minh Chủ bằng năng lực của bản thân chứ?

Đừng nói là Cổ Đan không tin, sợ rằng trừ những người hiểu rõ Dạ Nhược Ly ra thì không có ai tin tưởng vào thực lực của nàng.

"Ngươi nói cái gì?" Khuôn mặt già nua của Tống Liệt biến sắc, ông ta nắm chặt tay, hai tròng mắt đầy tức giận trừng Cổ Đan: "Mẹ nó, có giỏi thì lặp lại lời vừa rồi một lần nữa cho lão tử? Ngươi đừng cho rằng Thần Đan môn của ngươi giỏi lắm, lão tử cũng là luyện đan sư Tuyệt Phẩm đỉnh phong!"

"Ha ha!" Cổ Đan cười lớn hai tiếng, có chút khinh thường liếc nhìn Tống Liệt: "Ngươi cho rằng chỉ với thực lực của ngươi mà có thể so sánh với ta sao? Luyện đan sư Tuyệt Phẩm đỉnh phong cũng có sự khác biệt, ta đột phá trước ngươi không biết bao nhiêu năm, hơn nữa..."

Giọng lão ta dừng lại, Cổ Đan nâng cằm, không thèm kiềm chế giọng nói của mình: "Có một tin tức rất không may muốn nói cho ngươi biết, ba ngày trước ta đã thoát khỏi hàng ngũ Tuyệt Phẩm đỉnh phong và trở thành Siêu Thần Phẩm rồi, ha ha ha!"

Giọng nói vang vọng trong gió, rơi vào trong tai của các đại thế lực, tất cả mọi người đều nhìn sắc mặt kiêu ngạo của Cổ Đan, trong mắt đầy vẻ kinh sợ.

"Cái gì? Cổ Đan đại sư đột phá đến Siêu Thần Phẩm sao? Điều này... Đúng là quá cường hãn rồi!"

“Bây giờ khắp Phong Vực và đại lục Thần Chi cũng chỉ có mình ông ta là luyện đan sư Siêu Thần Phẩm, như vậy cũng đủ để vượt lên đầu tất cả mọi người rồi, xem ra lần này hai đại thế lực luyện đan tranh đấu thì Liên Minh luyện đan nhất định sẽ thua!"

" Chờ xem đi, sau khi tranh đoạt lệnh bài xong thì tất nhiên Thần Đan phái sẽ khiêu chiến Liên Minh luyện đan, lúc đó sẽ hung hăng nhục nhã bọn họ một phen, dù sao những năm nay trừ Tế hội Thần Chi ra thì hai đại thế lực này cũng từng tụ họp mấy lần, nhưng sao Liên Minh luyện đan có thể so được với Thần Đan phái? Nghe nói những năm gần đây Tống liệt Minh Chủ trở thành Tuyệt Phẩm đỉnh phong nhưng Cổ Đan đại sư đã là Siêu Thần Phẩm rồi."

"Ha ha, sẽ nhanh có kịch hay để xem thôi, ha ha..."

Từ đầu tới cuối Tống Liệt đều tỏ vẻ như chưa hề nghe thấy giọng điệu khoe khoang đắc ý của Cổ Đan vậy, trong hai tròng mắt đều đầy ý cười, giống như đang cười nhạo đối phương.

Luyện đan sư Siêu Thần Phẩm thì giỏi lắm sao? Thật xin lỗi, Liên Minh luyện đan của ông ta cũng có một người, hơn nữa còn đột phá sớm hơn lão gia hỏa này.

Huống chi thời gian của Phong Vực và đại lục Thần Chi vốn giống nhau, nếu biết có một người đã vượt qua mình thì không biết ông ta có đắc ý được nữa không.

"Ngươi cười cái gì?" Lão già đột nhiên biến sắc, Cổ Đan cười lạnh nói: "Đúng rồi, ta quên mất, với thiên phú của lão gia hỏa như ngươi thì cả cuộc đời này đừng nghĩ sẽ trở thành Siêu Thần Phẩm, cho nên nhất định là ngươi đang ghen tị với ta, ta khuyên ngươi vẫn nên cầu xin ta đi, nếu không ta sẽ khiến ngươi rất khó chịu."

Cổ Đan hừ lạnh một tiếng, vẻ châm chọc trong mắt lại càng đậm, trong mắt ông Tống Liệt giả bộ nghiêm túc chính là điều tức cười nhất...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận