Thiên Tài Cuồng Phi

Edit: susublue

"Hôm nay là ngày cuối rồi đúng không?"

Lúc này trong Vũ gia, Vũ Lạc đang đi qua đi lại ở ngoài cửa phòng, trên mặt không che giấu được vẻ lo lắng.

"Nhược Ly cô nương nói chín ngày trước chỉ là giai đoạn chuẩn bị thôi, ngày cuối cùng đan dược mới phát huy tác dụng, không biết có thành công hay không, chao ôi!"

Trong đại lục thật sự có đan dược giúp giảm béo sao? Hắn thật không dám tin...

"Bốp!" Tô Huyên vỗ vào đầu Vũ Lạc, liếc hắn một cái, nói: "Chàng lo lắng như vậy làm cái gì? Dù nhi tử có thể giảm béo hay không thì vẫn là nhi tử của chúng ta, vì sao chàng cứ cố chấp mãi chuyện này vậy?"

Vũ Lạc xoa đầu, mặt đầy vẻ uất ức: "Không phải vì ta muốn giúp nó lấy được cô nương tốt như Nhân Nhân về nhà sao? Nếu như tên tiểu tử này không giảm béo thì sao lão già khốn kiếp Hạ gia có thể cho phép được?"

"Dù nhi tử ta béo ú thì Nhân Nhân cũng sẽ trở thành con dâu của Vũ Gia, ta đã nhìn trúng nàng rồi."

Tô Huyên bĩu môi, trong mắt thoáng xuất hiện ý cười, nàng rất vừa lòng với Hạ Nhân Nhân.

"Bá phụ, bá mẫu, hai người đang nói gì vậy?" Gương mặ thanh lệ của Hạ Nhân Nhân hơi đỏ lên, nàng oán trách nói.

Lúc này Vũ Lạc và Tô Huyên mới nhớ đến Hạ Nhân Nhân còn đang ở đây, vì vậy cảm thấy có chút ngại ngùng, nhất là Vũ Lạc còn gọi trưởng bối của nàng là lão già khốn kiếp ở trước mặt nàng nữa.

"A!"

Đột nhiên trong phòng vang lên tiếng hét lớn.

Vũ Lạc và Tô Huyên ngẩn ra, vội vàng đẩy cửa phòng ra bước vào trong, chợt một mùi tanh bay xộc vào mũi khiến người khác muống ngất xỉu.

Tô Huyên phục hồi tinh thần liền vội vàng xoay người, đẩy Hạ Nhân Nhân ra ngoài cửa.

"Bá mẫu, người làm gì vậy? Bàn Tử có vẻ không khỏe, nhanh cho ta vào trong."

Tô Huyên không cho Hạ Nhân Nhân có cơ hội chen vào phòng mà vẫn đẩy nàng ra ngoài rồi nhẹ nhàng nói: "Nhân Nhân, con chờ ở ngoài trước đi, bá mẫu sẽ kêu con trai ta ra gặp con."

"Nhưng mà bá mẫu..."


Hạ Nhân Nhân còn muốn nói thêm gì nữa nhưng cửa phòng lại nhanh chóng đóng lại, ngắt ngang lời nói của nàng...

"Con trai, chuyện này là sao?" Sau khi đóng cửa phòng Tô Huyên nhìn cả người Vũ Bàn Tử đầy mỡ và nước bẩn, lông mày hơi nhíu lại, cảnh tượng này không thể để Nhân Nhân nhìn thấy được.

"Cha, nương, thúi chết ta rồi, hai người nhanh tới cứu ta đi, cái chất lỏng đặc sánh này quá ghê tởm." Vũ Bàn Tử liếc mắt nhìn mỡ và nước bẩn chất đầy quanh người, hắn chán ghét nhăn mày lại.

Vũ Lạc và Tô Huyên nhìn nhau, cả hai đều rất vui mừng.

" Con trai, con thành công rồi sao?"

Dù cả người bị Vũ Bàn Tử đều dính bẩn nhưng hai người vẫn có thể nhìn ra được tình trạng của hắn bây giờ.

Rốt cuộc Vũ Bàn Tử cũng giảm béo thành công, nữ tử kia là người phương nào? Sao có thể luyện chế ra được đan dược thần kỳ như vậy?

"Nương, bây giờ đừng nói về chuyện này nữa, nhanh kêu người chuẩn bị nước tắm cho ta đi, ta sắp chịu không được nữa rồi."

"Được, con trai, con chờ một chút, nương sẽ đi dặn dò hạ nhân liền."

Thời gian chậm rãi trôi qua, dienxxdafnleequysdoon từ sáng sớm đến giữa trưa, Hạ Nhân Nhân vẫn đi qua đi lại ở ngoài cửa.

Vào lúc này cửa phòng bị đẩy ra, lúc nàng xoay người lại thì một nam tử tuấn lãng chậm rãi cất bước đi ra.

Thân hình nam tử thon dài, vạt áo màu xanh nhạt bay theo gió, dung mạo anh tuấn tuyệt trần, hắn thấy Hạ Nhân Nhân trợn tròn mắt nhìn mình thì gương mặt như đao khắc thoáng có chút ý cười.

"Hạ Nhân Nhân, ngươi không nhận ra ta nữa rồi sao?"

Hạ Nhân Nhân nghe vậy thì phục hồi tinh thần lại, ngạc nhiên nói: "Vũ Bàn Tử?"

"Ha ha." Vũ Bàn Tử nâng cằm, khóe miệng nở nụ cười đắc ý: "Bây giờ bổn đại gia đã không phải là Bàn Tử nữa, cho nên ngươi phải gọi bổn đại gia là Vũ Đình Phong, đây mới là tên thật của bổn đại gia."

Vũ Bàn Tử nói tới đây cũng có chút uất ức.

Những năm gần đây bởi vì hắn là một tên mập nên người của Bát Phương thành đều gọi hắn là Vũ Bàn Tử, thế cho nên tên thật của hắn đã bị người ta lãng quên.

"Tên mập ngu ngốc." Hạ Nhân Nhân chống nạnh, hai tròng mắt trong suốt trừng Vũ Bàn Tử: "Bổn tiểu thư nói cho ngươi biết, dù ngươi không còn mập thì trong mắt bổn tiểu thư ngươi vẫn mãi mãi là một tên mập ngu ngốc."


"Ngốc? Hạ Nhân Nhân, ngươi dám nói bổn đại gia ngốc sao?" Vũ Bàn Tử đột nhiên trừng to mắt, hắn thông minh lanh lợi như vậy sao có thể ngu ngốc được? Xú nha đầu này chỉ biết chèn ép hắn.

Nhưng mà lúc hắn đang muốn nổi bão thì một bàn tay thon thả xoa nắn khuôn mặt tuấn tú của hắn.

"Bàn Tử, không ngờ ngươi giảm béo xong thì nhìn rất đẹp."

Vũ Bàn Tử ngây người một chút, mặt lập tức đỏ ửng, sững sờ nhìn nữ tử thanh tú trước mặt.

Hắn... Vũ Bàn Tử hắn uy danh một đời, bây giờ lại bị nữ lưu manh này phi lễ sao?

Vũ Lạc và Tô Huyên nhìn hành động của hai người thì vẻ mặt đều đầy ý cười thỏa mãn...

"Cái gì? Lão đại, phu quân lão đại, hai người muốn rời đi sao? Vì sao không ở lại thêm vài ngày nữa? Chẳng lẽ trong Bát Phương thành có người ức hiếp các ngươi sao? Mau nói cho ta biết, ta đi xả giận giúp các ngươi."

Hôm sau, trong đại sảnh Vũ gia, lúc Vũ Bàn Tử nghe hai người quyết định rời đi thì lập tức nhảy dựng lên, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ luyến tiếc không nỡ.

Khó khăn lắm hắn mới nhận được một lão đại như vậy, sao có thể nói đi là đi được?

"Nhược Ly cô nương." Vũ Lạc hơi ngẩn ra, đứng dậy nhìn hai người, nói: "Ngươi đi gấp như vậy chẳng lẽ vì có việc gấp sao? Không biết Vũ gia ta có giúp được không?"

"Ừ." Dạ Nhược Ly khẽ gật đầu rồi cười nhạt nói: "Chúng ta muốn đến Lưỡng Phương thành, ít ngày nữa ở đó có chiêu mộ người đối kháng với Hỗn Độn, chúng ta quyết định đến đó cũng vì chuyện này."

"Là như vậy sao." Vũ Lạc biết Dạ Nhược Ly đã quyết định rồi nên chỉ có thể thở dài: "Dạ cô nương, ngươi giúp nhi tử ta giảm béo ta còn chưa cảm tạ ngươi, nếu như có gì cần thì cứ việc mở miệng, không cần khách sáo."

Dạ Nhược Ly lắc đầu: "Ngươi không cần cám ơn ta, dược liệu là do Vũ gia ngươi cung cấp, ta chỉ ra sức mà thôi, hơn nữa ta đã lấy Hỏa Linh Thạch từ Vũ gia ngươi rồi."

Tuy rằng Dạ Nhược Ly nói như thế nhưng Vũ Lạc vẫn rất cảm kích.

"Lão đại." Hạ Nhân Nhân đột nhiên đi đến bên cạnh Dạ Nhược Ly, chớp chớp mắt, trong đôi mắt trong suốt chỉ có bóng dáng của Dạ Nhược Ly: "Cha ta đã biết chuyện Bàn Tử giảm béo thành công nên muốn gặp hắn một lần, hơn nữa cũng cảm thấy rất hứng thú với vị lão đại là thiên tài luyện đan sư như ngươi nên đêm nay đã tổ chức yến tiệc, lão đại, ngày mai ngươi hãy đi có được không?"

Hạ Nhân Nhân nói xong còn tỏ vẻ mong đợi nhìn Dạ Nhược Ly.


Thấy ánh mắt của Hạ Nhân Nhân đầy hi vọng, Dạ Nhược Ly im lặng nửa ngày rồi nói: "Vậy hoãn lại một ngày đi, như vậy cũng không thành vấn đề."

"Quá tốt rồi." Hạ Nhân Nhân hưng phấn nhảy dựng lên, đồng thời ôm chặt lấy Dạ Nhược Ly, nhưng rồi chợt cảm thấy có một ánh mắt lạnh như băng ở bên cạnh nên rùng mình một cái.

Phu quân lão đại đúng là cái bình dấm chua, còn có ham muốn chiếm hữu mạnh như thế...

"Cha ngươi muốn gặp ta sao?" Vũ Bàn Tử sửng sốt, nhịn không được rụt cổ lại, "Ta không đi, ngươi hãy tìm người khác đi thay đi, dù sao ta có chết cũng sẽ không đến nơi đó."

"Vậy sao?" Hạ Nhân Nhân giơ bàn tay trắng nõn lên, khóe miệng nở nụ cười âm trầm: "Ha ha, Bàn Tử, bổn tiểu thư hỏi lại ngươi một lần nữa, rốt cục ngươi có đi hay không?"

"Ngươi... Lão đại, nhanh cứu ta."

Dứt lời, Vũ Bàn Tử vội vàng chạy thục mạng về phía Dạ Nhược Ly.

Cung Vô Y duỗi cánh tay ra, kéo Dạ Nhược Ly vào trong ngực rồi ôm lấy nàng nhanh chóng lui về phía sau, thế cho nên Vũ Bàn Tử không có nơi nào để trốn tránh nữa.

"Vũ Bàn Tử, rốt cục ngươi có đi hay không?" Hạ Nhân Nhân duỗi tay túm chặt lấy lỗ tai của Vũ Bàn Tử, dùng lực nhéo một cái, áp sát vào tai hắn nhỏ giọng uy hiếp.

"Đi, ta đi còn không được sao, bổn đại gia mà sợ ngươi sao."

Vũ Bàn Tử bĩu môi, chỉ có thể bỏ vũ khí đầu hàng, miệng cũng thầm nói một câu: "Bổn đại gia không so đo với nữ nhân."

"Ngươi nói cái gì?" Hạ Nhân Nhân cười nhìn Vũ Bàn Tử: "Ngươi nói lại một lần nữa xem."

Vũ Bàn Tử giật nảy mình, vội vàng nói: "Ta không nói gì cả, ta thật sự không nói gì cả..."

"Như vậy mới đúng, nếu như đêm nay ngươi không tới thì ngươi chết chắc !"

Hạ Nhân Nhân buông lỗ tai Vũ Bàn Tử ra, phủi tay rồi xoay người đi về phía Dạ Nhược Ly: "Lão đại, đừng quên yến tiệc đêm nay, ta đi trước đây, đến lúc đó ngươi nhất định phải tới, ta sẽ đợi ngươi ở Hạ gia."

Dứt lời, Hạ Nhân Nhân đi ra cổng, bóng dáng dần biến mất dưới ánh mặt trời...

Vũ Bàn Tử nhìn Hạ Nhân Nhân rời đi rồi bĩu môi, diễn*dafn;llequysdoon tuy rằng miệng thì kêu gào không muốn đến Hạ gia nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ chuẩn bị một chút cho yến tiệc tối nay.

Ban đêm, ánh trăng sáng rỡ, trong Hạ gia đã thắp đèn đuốc sáng trưng, tân khách cũng ra ra vào vào đông đúc.

Mà Hạ gia cũng đã gửi thiếp mời dự tiệc tới cho các thế lực khác, tất nhiên Vũ gia cũng nhận được một cái, nhưng Vũ Lạc và Tô Huyên lại viện cớ không đến.

Lúc này, ở đại sảnh yến hội Hạ gia, một nhóm người đang ca múa, nha hoàn và nô tài chạy tới chạy lui rất nhiệt náo.

"Ha ha, Lý gia chủ, đã lâu không gặp, Lý Thiến cô nương cũng càng ngày càng đẹp,  dung mạo như vậy thật đúng là đệ nhất mỹ nhân của Bát Phương thành." Hạ Lâm Thiên chắp tay, ý cười đầy mặt nói.


"Nào có, nào có, Hạ gia chủ quá khen rồi." Lý Minh nở nụ cười, vuốt râu, tỏ vẻ khiêm nhường nói: " Có vài chuyện Thiến Thiến không thể sánh bằng Nhân Nhân của Hạ gia, đúng rồi, nghe nói khoảng thời gian này nàng thường xuyên chạy đến Vũ gia, nói không chừng ít ngày nữa cái danh phu nhân của Đệ Nhất Thiên Tài Bát Phương thành sẽ rơi xuống đầu nàng đó, hai nhà Vũ Hạ cũng sắp liên hôn rồi, vì vậy ta nên nói chúc mừng mới đúng, ha ha!"

Nụ cười ở khóe miệng Hạ Lâm Thiên cứng đờ, rồi lập tức biến sắc.

Hắn cũng biết mấy ngày nay nữ nhi thường xuyên chạy đến Vũ gia, theo lý thuyết Vũ Bàn Tử là nhi tử duy nhất của Vũ gia, lại là Đệ Nhất Thiên Tài của một trong bốn thành trì, hắn phải vui vẻ mới phải. Nhưng vấn đề lớn nhất là tên mập đó thật sự quá béo.

Nếu như nữ nhi gả cho hắn thì cháu ngoại tương lai của hắn không phải cũng sẽ béo như vậy sao, hơn nữa thân thể nữ nhi nhỏ nhắn như vậy, sao có thể chống lại tên mập đó?

Không được, chuyện này hắn tuyệt đối không cho phép!

Tuy rằng nữ nhi nói với hắn Vũ Bàn Tử đã giảm béo thành công, nhưng mấy ngày trước hắn còn nhìn thấy Vũ Bàn Tử, chỉ trong vài ngày có thể thay đổi được bao nhiêu chứ? Về phần luyện đan sư gì đó lại càng không thể tin.

Mà hắn kêu nữ nhi dẫn Vũ Bàn Tử và luyện đan sư đó tới đây cũng là vì muốn vạch trần lời nói dối nực cười của nữ nhi.

"Ha ha, Lý gia chủ nói đùa rồi, Hạ gia ta sao có thể liên hôn với Vũ gia được? Chuyện này vốn không thể xảy ra!"

Lý Minh nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, điều hắn lo lắng nhất là hai gia tộc này liên hôn, cũng may việc này không xảy ra, nếu không sẽ phá vỡ thế cân bằng của Bát Phương thành.

Lời nói của Hạ Lâm Thiên rơi vào trong tai Hạ Nhân Nhân, nàng bĩu môi, không nói gì, nàng cũng biết phụ thân không tin tưởng Bàn Tử giảm béo thành công, đợi lát nữa dọa chết bọn họ, ai bảo bọn họ dám coi thường Bàn Tử!

"Này? Hai người kia là ai, sao ta chưa từng gặp bọn họ bao giờ?"

"Bạch y nữ tử phong hoa tuyệt đại, hồng y nam tử cũng tuấn tú, hai người này đứng chung đúng là trời sinh một cặp."

"Bọn họ tới tham gia yến tiệc của Hạ gia, chẳng lẽ quen biết Hạ gia sao?"

Ở ngoài cửa vang lên tiếng nghị luận ồn ào, tất cả mọi người đều nhìn về phía đó, lúc thấy hai bóng người đi vào sảnh yến hội thì trong mắt cũng đầy vẻ kinh ngạc.

Tim Lý Thiến đột nhiên đập thịch một tiếng, đôi mắt đẹp xoay tròn, trong đó chỉ có mỗi hình bóng của Cung Vô Y.

"Lão đại!" Hạ Nhân Nhân vui mừng, nhanh chóng chạy băng băng về phía Dạ Nhược Ly: "Lão đại, ngươi tới rồi, ta chờ ngươi rất lâu."

Đồng thời Hạ Lâm Thiên cũng liếc mắt nhìn qua, hắn hơi híp mắt lại, trong mắt cũng thoáng kinh ngạc.

Đây là nữ tử mà Nhân Nhân đã nói với hắn, vị luyện đan sư thiên tài đó sao? Nàng trông quá trẻ, xem ra nàng vốn không thể luyện chế được đan dược giúp tên mập kia giảm béo được.

Vào lúc này giọng nói của Hạ Nhân Nhân lại vang lên ở phía trước.

"Bàn Tử, xem ra ngươi vẫn còn biết điều mà tới Hạ gia của ta, nếu như ngươi dám chạy thì bổn tiểu thư sẽ không tha cho ngươi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận