Thiên Tài Đọa Lạc

Giọng nói của Ngả Mễ Đại Na vang lên:

- Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi. Nàng rất thông minh, không sợ xảy ra lỗi lầm gì đâu.

- Vậy là tốt rồi. Vừa rồi ta còn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn ta.

- Chủ nhân, nhất định là ngươi bị ảo giác thôi. Ngươi đừng lo lắng nữa.
Thính Phong Cư này nhiều cao thủ, người bình thường không cách nào tiến
vào được. Thân phận của ngươi bí ẩn như thế, ai có thể phát hiện ra được chứ?

- Vậy là tốt rồi. Thời gian của ta không nhiều, cởi quần áo ra đi.

Giọng nói của lão già trở nên run rẩy.

- Ta biết là chủ nhân nhớ ta cho nên mới cố ý sắp xếp địa điểm ở chỗ này. Nông Tiều Song Vệ của chủ nhân cũng rất biết điều, sáng sớm đã đi ra
ngoài Thính Phong Cư cảnh giới rồi, cũng là cấp cho ta và chủ nhân có
một không gian để sung sướng đấy.

- Ha ha, các ngươi đúng là không tồi, rất biết tâm tư của ta.

Tiếng cởi quần áo sột soạt truyền tới. Rất nhanh, tiếng bàn tay vuốt ve nhau
cũng truyền ra. Sau đó tiếng hô hấp của Ngả Mễ Đại Na trở nên nặng nề và dồn dập, cổ họng cũng phát ra tiếng rên rỉ mê người.

Cảnh tượng
như thế khiến Phó Thư Bảo ngượng ngùng và tức giận muốn chết. Hai người
này ở chung không bàn chuyện hóa thạch hổ phách hay chuyện bản đồ da thú mà lập tức làm mấy chuyện này. Chẳng qua lúc tới ngôi nhà ngói này hắn
còn thấy lạ vì không có thủ vệ, hóa ra là Ngả Mễ Đại Na đã sắp đặt từ
trước rồi.

Nghe hai người nói chuyện, Nông Tiều Song Vệ hiển
nhiên là hai thị vệ già kia. Như thế thì vườn rau cải trong viện kia có
thể là do Nông Tiều Song Vệ kia trồng không? Nghĩ sâu hơn một chút, lão
già này có phải có quan hệ rất sâu với đệ nhất thế gia của Tú Quốc là La gia không?

Ngay lúc Phó Thư Bảo đang phán đoán, hai người trên mặt đất đang tiến vào loại chiến đấu nguyên thủy nhất.

Tiếng va chạm và tiếng thở hổn hển pha trộn vào nhau, cảnh tượng chắc giờ đang nóng như lửa thiêu.

- Ôi...

Một lúc sau, La gia kia hừ một tiếng, kết thúc trận chiến.

- Sao lại nhanh thế?

Phó Thư Bảo thầm khinh thường.

- Chủ nhân, ngươi thật là lợi hại mà. Vừa rồi Na Na giống như được bay trên trời vậy.

Là bên bị tấn công, Ngả Mễ Đại Na lại đưa ra kết luận không giống thế.

- Ha ha...

Lão già vừa cười vừa thở dốc.

- Chỉ được cái dẻo miệng thôi. Ta chẳng qua chỉ là một lão già bình
thường, có bao nhiêu tinh lực đâu. Ngươi tuổi trẻ xinh đẹp như vậy, chắc là không vui nổi. Ừ, nghĩ cách cho nó dậy tiếp nhé. Ta còn muốn làm lần nữa.

- Na Na đã chuẩn bị tốt từ trước cho chủ nhân rồi. Đây là

thần dược tráng dương ta cố ý luyện chế cho người, ăn xong thì chủ nhân
còn lợi hại hơn cả mấy Lực Sĩ tuổi trẻ kia. Mặt khác, ta lại.... Hì
hì...

Tiếng uống nước với uống thuốc truyền lại, rồi một loạt
tiếng động rất kỳ quái giống như mồm ngậm đầy thứ gì đó cũng truyền vào
trong lỗ tai Phó Thư Bảo. Không cần phải nhìn bằng mắt thì hắn cũng có
thể tưởng tượng ra, Ngả Mễ Đại Na đang ghé vào giữa hai đùi lão già kia
làm gì rồi.

Mặc dù bên cạnh cũng chưa bao giờ thiếu nữ nhân nhưng Phó Thư Bảo còn chưa được thưởng thức nữ nhân chính thức bao giờ.

Tiếng động kia khiến hắn ngượng ngùng dị thường, lại khó chịu tới cực điểm.
Chẳng qua ngay trong những tiếng động hỗn loạn này, hắn lại không khỏi
cảm thấy kỳ quái.

Ngả Mễ Đại Na là đệ tử quan môn của Thanh Thủy, là người tiếp vị Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các trong tương lai. Tại sao nàng lại phản bội Thanh Thủy, cam tâm làm một nữ nô bình thường chứ? Hơn nữa còn hạ tiện tới mức dùng cơ thể của mình đi mua vui cho người khác là
sao?

- Nó lên rồi, mau, đứng ở mép giường, chổng mông lên....

- Ư.... a...

Tiếng xoay người xuống giường, sau đó là tiếng rên rỉ của Ngả Mễ Đại Na lại vang lên.

Trận chiến da thịt nguyên thủy nhất lại bắt đầu.

- Mẹ kiếp, đôi cẩu nam nữ này còn chơi tới bao giờ?

Phó Thư Bảo không nhịn được mà chửi một câu. Mặc dù hắn cũng không có chút
cảm giác gì đối với loại hạ tiện như Ngả Mễ Đại Na nhưng phản ứng sinh
lý bình thường là không thể tránh khỏi, khiến hắn rất khó chịu.

- Ôi, ôi... Thuốc này dùng tốt đấy!

- Ư.... Chủ nhân, ngươi bảo ta trộm hóa thạch hổ phách, cuối cùng dùng làm gì vậy?

Rốt cục cũng nói tới việc chính rồi. Vừa ăn mừng vì được trả công chờ đợi khổ sở, trong lòng Phó Thư Bảo cũng hồ nghi:

- Ngay cả Ngả Mễ Đại Na cũng không biết hóa thạch hổ phách kia dùng để làm gì sao? Chuyện này là sao nhỉ?

- Ta biết cái đồ tò mò nhà ngươi sẽ hỏi mà.

Trong tiếng thở dốc, lão già kia nói:

- Đó là một loại vật phẩm thần kỳ thời đại khởi nguyên, tên là Sinh Hóa
Nhân Xà. Ta cũng tìm hiểu mười năm mới biết được Băng Nguyên Tĩnh Tâm
Các có cất dấu một tảng hóa thạch của Sinh Hóa Nhân Xà này. Nghe đồn tại thời đại khởi nguyên, linh khí thiên địa rất dư thừa, có rất nhiều vật
thần kỳ được sinh ra. Tại cái thời kỳ đó, nhân loại tu luyện lực lượng
cũng đã tiến vào thời kỳ phát triển mạnh mẽ, cuối cùng diễn biến ra Lực
Sĩ và Luyện Lực Sĩ.

- Chủ nhân, cái con Sinh Hóa Nhân Xà kia dù có thần kỳ nhưng nó đã chết bao nhiêu năm rồi, còn dùng làm gì đây?.... Ôi, A!

Tựa như chịu tấn công mạnh, Ngả Mễ Đại Na chưa nói hết câu đã phát ra tiếng thở dốc.

- Sinh Hóa Nhân Xà từ Thời đại khởi nguyên có thể làm cho thân thể một cá nhân đã chết được trọng sinh. Nó cũng có thể khiến một lão già sắp
xuống lỗ như ta trở lại thời thanh xuân, làm ta có một thân thể vô cùng

mạnh mẽ. Ha ha, cuộc đời mới. Kế hoạch của ta là trở thành một Lực Sĩ.
Ôi không, ta muốn trở thành Luyện Lực Sĩ. Tới lúc đó rồi thì ta không
cần phải ăn thuốc tráng dương của ngươi nữa mà vẫn có thể chinh phục
được ngươi, ha ha...

- Đáng ghét quá... Chủ nhân hiện giờ đã mạnh lắm rồi, nếu như lại mạnh hơn thì Na Na ăn không tiêu đâu...

Ngả Mễ Đại Na cũng vẫn không quên chủ đề:

- Chủ nhân, thế thì xà nhân trong truyền thuyết cũng là thật sao? mà chủ nhân cũng chuẩn bị biến thành xà nhân à?

- Đúng vậy, xà nhân tính dâm mạnh, sợ chưa?

- Không được rồi. Sau này cuộc sống của Na Na khẳng định là rất khổ sở... Nhưng chủ nhân à, một con Sinh Hóa Nhân Xà đã chết, chủ nhân còn làm
sao khiến nó phát huy tác dụng chứ?

- Ta là một lão già bình
thường, làm sao biết cách khiến nó phát huy tác dụng được chứ? Tộc
trưởng xà tộc Kim Dịch biết phải làm thế nào. Hắn đã chuẩn bị tốt rồi,
chỉ chờ ta mang thứ đó về thôi.

- Chủ nhân, hay là ta trở về cùng ngươi nhé. Đợi tới khi tiện nhân già Thanh Thủy kia xuất quan, khẳng
định ả sẽ phát hiện ra không có thứ đó. Ta sẽ bị bại lộ mất.

Ngả Mễ Đại Na nói, vẫn thở dốc như cũ, cảm giác quyến rũ khiến người ta kích động khó kiềm chế nổi.

- Mười lăm năm trước ta đã nhận nuôi ngươi, sáu năm trước ta lại cho
ngươi tiến vào Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các, mượn thiên phú và sắc đẹp của
ngươi để trở thành đệ tử quan môn của Thanh Thủy. Cho tới bây giờ ngươi
đều không làm ta thất vọng. Thanh Thủy chết đi ngươi sẽ trở thành tông
chủ của Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các. Kế hoạch này ta đã tính tốt lắm rồi,
không thể sửa đổi được. Đó cũng là con đường ngươi phải đi. Ta tin rằng
ngươi có thể xử lý tốt chuyện như vậy.

- Ồ. Ta biết là chủ nhân
sẽ không đồng ý với ta... Thật ra ta cũng đã sắp đặt tốt rồi, tìm quỷ
chết thay rồi. Nếu như tiện nhân già Thanh Thủy kia mà phát hiện ra mất
thứ kia, vậy thì con quỷ chết thay kia sẽ phát huy tác dụng.

- Ha ha... Ôi ôi!

Lại những tiếng thở hồng hộc truyền ra. Lão già kia cuối cũng vẫn bại trận.

- Chủ nhân, ngươi nằm nghỉ một chút nhé. Na Na xoa bóp cho người một chút.

Tiếng bành bạch lại truyền tới. Đó là tiếng Ngả Mễ Đại Na xoa bóp cho lão già kia.

Lão già kia thở dài một tiếng, nói:

- Ôi, cơ thể này đúng là không dùng được nữa rồi. Ta không thể chờ đợi được, muốn có thân thể trẻ trung, dù là xà nhân cũng tốt.

- Được rồi.

Tạm nghỉ một chút, giọng nói của Ngả Mễ Đại Na lại vang lên lần nữa:


- Chủ nhân, tấm bản đồ da thú kia lại là bảo bối của tiện nhân già Thanh
Thủy, giấu bí mật của Luyện Thiên Thần Quyển. Bí mật này dù là Luyện
Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong một ngàn năm trước may mắn có được Luyện Thiên Thần Quyển cũng không biết. Nhưng bí mật này cuối cùng là thứ gì
thì kể cả Thanh Thủy đã dành nửa đời người cũng không phá giải ra được.
Chủ nhân muốn lấy nó làm chi?

Lão già nói:

- Đó là thứ tộc trưởng xà tộc Kim Dịch muốn lấy, là điều kiện để đổi lấy việc hắn dùng
Sinh Hóa Nhân Xà trên người ta. Hắn muốn tấm bản đồ da thú đó.

- Hóa ra là như vậy...

Lại tiếng lạch bạch phát ra. Nửa tiếng sau, những tiếng hừ hừ lại vang lên. Xem ra Ngả Mễ Đại Na trời sinh dâm đãng và lão già háo sắc này đúng là
một đôi tuyệt xứng.

Đến tận lúc này, chuyện chính của hai người cũng coi như nói xong rồi.

Rốt cục biết được lai lịch của hai thứ kia, Phó Thư Bảo ẩn dưới lòng đất
kích động không thể nhịn nổi. Sinh Hóa Nhân Xà có thể khiến một thi thể
mục nát thành người sống, đối với một lão già sắp xuống lỗ thì đúng là
hấp dẫn không thể kháng cự được.

Nhưng đối với hắn thì đó lại là
chuyện không quan trọng. Ngược lại, tấm bản đồ da thú mới khiến hắn cực
kỳ hiếu kỳ. Bí mật ngay cả Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong cũng
không biết, vậy cuối cùng nó là thứ gì đây?

Cho tới nay, hắn cũng cho rằng Luyện Thiên Thần Quyển là do Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh
Phong sáng tác ra, nhưng sự thật lại không phải như vậy.

Luyện Thiên Thần Quyển rốt cục là do ai sáng tạo đây? Tại sao nó lại rơi vào tay Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong chứ?

Giải quyết được một nghi vấn lại sinh ra càng nhiều nghi vấn hơn. Phó Thư Bảo cảm thấy cực kỳ phức tạp.

- Trước kia ta không phải là địch thủ của Ngả Mễ Đại Na nhưng hiện giờ ta và ả đều là Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố. Hơn nũa cơ thể ta trải qua linh sương cường hóa, lại có ngọn Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa, lực chiến đấu phải
hơn ả. Lão già kia chỉ là một ông lão bình thường, như thế thì hiện tại
ta đi ra ngoài, thừa dịp bọn chúng đang sung sướng mà đoạt lấy hai thứ
kia cũng không phải vấn đề...

Trong lòng đã có quyết định, Phó Thư Bảo chầm chậm di động lên mặt đất. Nhưng hắn vừa chuyển động một chút thì đã dừng lại.

- Thanh Thủy mất thời gian nửa đời người cũng chưa phá giải được, ta lấy
thì có tác dụng gì? Nhưng lão già kia nói là tộc trưởng xà tộc Kim Dịch
muốn tấm bản đồ da thú kia, chỉ sợ là có phương pháp phá giải. Sao ta
không chờ một chút chứ?

Nghĩ tới đây, Phó Thư Bảo liền trở lại vị trí vừa rồi.

Thả câu dài, bắt con cá lớn. Hiện giờ chẳng qua chỉ là một con cá không lớn không nhỏ, chờ cá lớn cắn câu rồi hãy kéo chứ nhỉ?

- Ôi, ôi... Lại ra rồi...

- Chủ nhân đừng lo. Người phải bắt nó trở thành gia tộc La gia mà ngươi
quản lý ấy. Cho nó trưởng thành là ngươi sẽ kéo dài được mà.

- Thông minh, miệng ngọt ngào... Ư.... Vẫn ra rồi...

- Nếu chủ nhân khen ta miệng ngọt, hì hì, ta sẽ dùng miệng này để gọi nó dậy nhé.

- Không được... Thế thì ta mất cái mạng già này mất...

Trong phòng rốt cục cũng yên tĩnh lại.

Phó Thư Bảo há to miệng, hồi lâu cũng không bình tĩnh lại được. Chủ nhân
của Ngả Mễ Đại Na ti tiện này lại là gia chủ đệ nhất thế gia Tú Quốc!


o0o

Đệ nhất thế gia Tú Quốc - La gia có hơn ngàn tộc nhân, nhân tài lớp lớp,
trong thương giới, chính giới thậm chí là quân giới cũng có người La
gia. Thật ra thực lực của nó tuyệt đối không kém bốn đại tông phái của
Tú Quốc chút nào. Nhưng ai có thể tưởng tượng được, gia chủ La Nghiêm
nắm trong tay quái vật lớn này lại là một người bình thường chứ?

Một lần mại hiểm nghe lén này, không chỉ biết thêm lại lịch về hai loại đồ
vật đó, còn biết thân phận thận của Ngả Mễ Đại Na, không thể không nói
là thu hoạch nhỏ được.

Như vậy thì nguyên nhân khiến Ngả Mễ Đại
Na có gan phản bội Thanh Thủy cũng rất đơn giản. Nàng được gia chủ La
Nghiêm của đệ nhất thế gia Tú Quốc, La gia nhận nuôi. Hai người chẳng
những có quan hệ cha con nuôi mà còn có quan hệ thể xác, phản bội cũng
là hạt giống đã được gieo mầm từ sớm rồi.

Nhưng Phó Thư Bảo lại
thấy, trong tay La Nghiêm khẳng định đã nắm được nhược điểm của Ngả Mễ
Đại Na này, nếu không thì loại tiện nhân như Ngả Mễ Đại Na khẳng định
cũng không nghe lời hắn.

Chẳng qua chuyện như thế, hắn cũng chẳng hứng thú tìm hiểu.

Bỏ qua việc cướp lấy hóa thạch hổ phách và bản đồ da thú, Phó Thư Bảo lại
vận dụng Luyện Nguyên Tố Lực, lặng im trở lại đường cuc.

Nếu như
ra khỏi tường nhà ngói mà đã chui lên mặt đất thì rất có khả năng sẽ bị
Ngả Mễ Đại Na phát hiện. Cho nên chỗ hắn chọn vị trí để lên mặt đất phải xa hơn một chút, ở trong khu rừng trúc rậm rạp. Sau đó hắn liền sửa
sang quần áo, bước nhanh về phía khách đường của Thính Phong Cư.

Cả đường vô sự, chỉ gặp mấy người hầu của Thính Phong Cư.

- Đôi cẩu nam nữ Ngả Mễ Đại Na và La Nghiêm nọ trăm lần cẩn thận rồi cũng có một lần sơ sót, cho là ở địa bàn của mình là đảm bảo an toàn, nhưng
cuối cùng lại lộ đuôi cáo ra.

Đã ném đi được tảng đá trong lòng,
tâm trạng Phó Thư Bảo cũng tốt hơn hẳn. Nhưng nhớ lại những chuyện nghe
được, hô hấp của hắn không khỏi trở nên hơi dồn dập.

Nữ nhân như
Ngả Mễ Đại Na thì hiển nhiên hắn không cảm thấy hứng thú. Nhưng tiếng
động khi Ngả Mễ Đại Na làm chuyện đó khiến hắn không tự chủ được mà nghĩ tới Chi Ni Nhã và chuyện hoang đường phát sinh trong động quật kia...

Không khí trong khách đường vẫn náo nhiệt như cũ.

Không có tên nam nhân độc miệng đại sứ văn hóa kia, cả đám nam nhân đều thoải mái hơn nhiều, vây Ngả Mễ Đại Na và Chi Ni Nhã lại. Băng Oánh xem như
hoa đã có chủ, dù nàng cũng được xem là tuyệt sắc nhưng ngại Tú Cát nên
các tuấn kiệt nơi này không ai dám lại gần.

Tú Cát vốn phải đi
cùng nàng nhưng Phó Thư Bảo sau khi đi vào lại phát hiện ra nàng ngồi cô độc ở một bàn tiệc, cũng chẳng thèm uống rượu. Tú Cát ca ca của nàng
đang nói chuyện gì đó với Chi Ni Nhã, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười
sang sảng.

- Đáng đời, nam nhân như Tú Cát cũng đáng để ngươi đối xử thâm tình với hắn sao? Hiện tại sở dĩ hắn còn dịu dàng với ngươi như vậy là vì còn chưa chiếm được ngươi. Một khi chiếm được cơ thể ngươi,
chơi đùa chán rồi thì ngươi sẽ thấy được diện mạo thật của hắn. Con mẹ
nó đúng là còn ngu hơn heo.

Thu hồi ánh mắt từ trên người Băng
Oánh, Phó Thư Bảo đi về phía Độc Âm Nhi. Người đáng thương cũng có chỗ
đáng giận. Từ rừng rậm Mai Bảo tới giờ, hắn không có chút thiện cảm gì
với nàng cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận