Thiên Tài Đọa Lạc

Nhắc tới tiệc rượu mừng sinh nhật hôm đó, Độc Âm Nhi rốt cục nhớ ra Hổ
Linh là người thế nào. Biết nàng và Phó Thư Bảo không có những chuyện
kia, sắc mặt nàng cũng đã dễ nhìn hơn nhiều rồi.

Hổ Linh chỉ cười nhạt, mở to cánh cửa gỗ phía sau ra.

Tiến vào phòng, chỉ thấy trên vách tường bốn phía toàn là da thú săn được,
ập vào mũi là một mùi tanh nhẹ. Ngoài da thú ra thì vách tường cũng đều
treo cung, ngắn dài có cả, có trúc cung, có mộc cung, nhưng dù là làm
bằng tài liệu nào thì nó cũng lộ vẻ tinh tế do được thợ khéo làm, đều là thứ hàng thượng đẳng trong các cửa hàng vũ khí bình thường.

Ánh mắt đảo qua tất cả các cây cung trên tường, Phó Thư Bảo suy nghĩ rồi nói:

- Đoàn trưởng Hổ Linh, những cây cung này đều là do ngươi làm phải không?

Hổ Linh cười khổ một tiếng:

- Phó công tử đường gọi ta là đoàn trưởng gì nữa. Hiện tại ta chỉ là một
dân sơn thôn, ẩn cứ ngoài thế gian, thân phận quá khứ đã không còn tồn
tại nữa rồi.

Ngừng lại một chút, nàng mới nói tiếp.

- Chẳng qua những cây cung này đúng là ta làm thật. Công tử nếu thích thì có thể lấy đi hết, ta lại làm mới là được.

Phó Thư Bảo nói:

- Những cây cung này mặc dù không tồi nhưng không phải là thứ ta muốn. Ta muốn một cây cung Lực Luyện Khí cơ.

Hổ Linh cười nói:

- Công tử lại nói đùa à? Vũ khí Lực Luyện Khí nhiều là đao kiếm, còn cung thì chắc có nhưng khẳng định ít như phượng mao lân giác. Ít nhất là tới giờ ta còn chưa nghe nói ai có cung Lực Luyện Khí.


- Vì sao lại không thể có chứ?

- Bởi vì công nghệ chế tạo đó. Một cây cung cần bao nhiêu công nghệ chứ?
Đầu tiên là chọn tài liệu đã khó, phải để nó khô ráo tự nhiên, sau đó
mới tạo hình. Tạo hình xong liền kết hợp các loại tài liệu thành cung.
Ví dụ như cây trúc cung này, nhìn ra thì nó có vẻ là trúc nhưng thật ra
nó lại không chỉ là trúc, còn có gân trâu, nhựa cây. Nó cũng không phải
chỉ là một thanh trúc mà gồm mười hai thanh dính lại mà thành. Đương
nhiên dây cung thì không cần như vậy.

Vừa nhắc tới cung, Hổ Linh liền nói không dứt. Rõ ràng nàng nhất định có thành tựu về phương diện này.

Phó Thư Bảo nói:

- Nhưng thế thì sao Luyện Lực Sĩ không thể thông qua phương thức luyện chế để chế tạo ra Lực Luyện Khí cung mạnh hơn chứ?

Hổ Linh cười nói:

- Công tử, mặc dù ta không phải là Luyện Lực Sĩ nhưng vẫn hiểu đôi chút
về Lực Luyện Khí. Lực Luyện Khí có một điểm đặc biệt chính là phải dựa
vào đường vân màu máu để truyền lực lượng của Lực Sĩ vào, cũng từ đó mới phát huy được công kích và phòng ngự. Nhưng công tử ngẫm lại xem, trên
cây trúc hay gỗ có thể luyện chế ra đường vân kia không? Dù là ngươi
dùng kim loại luyện chế thành thân cung nhưng trên dây cung ngươi có thể luyện chế ra đường vân đó không? Phải biết rằng dây cung cũng quan
trọng như thân cung vậy.

Dây cung cũng quan trọng như thân cung. Phó Thư Bảo đột nhiên hiểu rõ vấn đề vẫn làm hắn cảm thấy bối rối là gì rồi.

Đường vân màu máu trên thân cung cũng chính là con đường truyền năng lượng
lực lượng vào, làm không khó. Nhưng trên dây cung thì làm thế nào đây?

Nếu coi thân cung là Lực Luyện Khí thì dây cung cũng không thể không làm gì được. Nhưng ở chỗ này lại tồn tại vấn đề, đó là cường độ hai thứ không

đồng nhất, uy lực không phối hợp, thế thì làm sao mà bắn ra mũi tên cho
chuẩn được chứ?

Xem ra nhiều Luyện Lực Sĩ như vậy mà không có ai
luyện chế Lực Luyện Khí cung, cũng không phải là vì không ai nghĩ tới,
mà là không cách nào làm được.

- Công tử, ngươi vì sao lại có
hứng thú với việc chế tạo cung tên thế? Với tài lực của ngươi, ngươi có
thể mua loại cung tên cao cấp nhất mà.

Hổ Linh hơi khó hiểu nói.

Phó Thư Bảo lấy Thiên Trúc và gân của Ngân Ti Tàm Mãng ra, đặt trên mặt bàn trước mặt Hổ Linh:

- Đây là nguyên nhân khiến ta muốn chế tạo một cây cung. Cho tới giờ ngươi đã gặp loại tài liệu này chưa?

Hổ Linh cầm Thiên Trúc lên, đột nhiên vung tay đánh về phía cái cây xiên
dùng để đi săn của mình. Chỉ nghe loảng xoảng một cái, cây xiên chế từ
tinh thiết đã bị đâm thủng một lỗ.

- Đây là...

Một lúc sau, Hổ Linh cũng chưa bình tĩnh trở lại được.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Đây là Thiên Trúc, là một tài liệu rất hiếm có.

Hổ Linh lại cầm cuộn gân Ngân Ti Tàm Mãng, rút ra một sợi, giật mạnh một
cái. Nàng đã từng kéo đứt cả sợi gai có tính gai cực tốt, nhưng kéo sợi

gân này lại không thấy nhúc nhích. Nàng kinh ngạc nói:

- Công tử, thứ nầy là gì vậy? Tại sao lại có thể dai thế?

- Đây là gân Ngân Ti Tàm Mãng. Ngoài răng của nó ra, ta cũng chưa nghĩ ra vũ khí gì có thể cắt nó.

Phó Thư Bảo vô cùng đắc ý nói.

Hổ Linh đột nhiên hiểu ra:

- Hóa ra công tử muốn dùng hai món tài liệu này để chế cung.

Phó Thư Bảo nói:

- Có được không?

Hổ Linh suy nghĩ một chút mới nói.

- Công tử muốn dùng hai loại tài liệu này luyện Lực Luyện Khí cung thì
hơn phân nửa là không thể thực hiện được. Nhưng nếu muốn làm thành một
cây cung bình thường thì có thể. Chẳng qua lấy hai loại tài liệu này mà
làm một cây cung thì ít nhất cũng phải tốn thời gian nửa năm.

- Nửa năm sao?

Phó Thư Bảo, Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã đều không thể tin được thời gian lại dài như vậy.

Hổ Linh nói:

- Đó đã là thời gian nhanh nhất rồi. Hơn nữa còn phải mượn cả một chiếc răng Ngân Ti Tàm Mãng của công tử để cắt gân.

Trầm tư trong chốc lát, Phó Thư Bảo mới nói:

- Nửa năm sau thì sợ là ta không còn ở Hổ Thành nữa rồi, tới chỗ này rất
khó khăn. Hổ Linh, không bằng ngươi đi theo chúng ta đi. Với năng lực
của ngươi, ở đây săn bắn, làm vườn không phải là mai một tài năng sao?


Hổ Linh lắc lắc đầu:

- Công tử, ta đã quen cuộc sống bình thản ở nơi này rồi. Mà dù sao thì
dong binh đoàn Hắc Mộc đã giải tán rồi, bên cạnh ngươi lại không thiếu
cao thủ làm thị vệ, ta đi có làm được gì chứ? Có thể gặp ngươi ở chỗ này đã là điều rất mừng rồi, ta cũng không cầu mong gì hơn nữa. Nếu công tử không tiện thì có thể tìm người khác chế cung cho tốt, tin rằng nhất
định sẽ chế được một cây cung tuyệt thế.

- Như vậy sao...

Phó Thư Bảo hơi thất vọng mà thở dài một hơi.

Ngay lúc này, Luyện Thiên Thử ẩn trong áo Phó Thư Bảo đột nhiên truyền âm.

- Chủ nhân, nghĩ biện pháp lôi nàng đi đi. Kỹ nghệ chế cung của nàng đúng là rất cao siêu đấy. Muốn tìm được người có tay nghề như nàng sợ là rất khó. Mặt khác, suy nghĩ của chủ nhân cũng không phải là không thể thực
hiện. Nếu để nàng luyện hai loại tài liệu này thành cung mạnh rồi, ngươi có thể luyện chế cả chỉnh thể. Lấy tài hoa của ngươi, một cây cung Lực
Luyện Khí cũng không phải là không có khả năng đâu.

Luyện chế cả
chỉnh thể sao? Trong lòng Phó Thư Bảo đột nhiên như được một chiếc đèn
soi sáng. Người trong cục mê man, quan tâm quá tất loạn. Hắn vì sao lại
không nghĩ tới một điểm đơn giản như vậy nhỉ?

Nếu như đưa tài
liệu Thiên Trúc và gân Ngân Ti Tàm Mãng vào Luyện Thiên Đỉnh để luyện
chế Lực Luyện Khí cung thì tuyệt đối là không có khả năng. Nhưng nếu như đưa một cây cung bình thường vào, thông qua thủ đoạn luyện chế của
Luyện Lực Sĩ để tăng thêm tính chất Lực Luyện Khí và linh khí của nó,
theo lý luận là có thể làm được.

Đã có lý luận ủng hộ, muốn làm được cũng là chuyện có khả năng rồi!

Nhưng phải dùng biện pháp gì mới có thể để đoàn trưởng Hổ Linh đã muốn quy ẩn tại sơn thôn mỹ lệ này đi ra đây? Ánh mắt đảo qua ba nữ nhân cạnh mình, đột nhiên Phó Thư Bảo nhìn về phía Chi Ni Nhã, cười nói:

- Hổ
Linh, đoàn Hồng giáp vệ của công chúa Chi Ni Nhã gặp nạn đã mất mạng cả, đang cần một đoàn trưởng đoàn thị vệ. Ta thấy ngươi rất thích hợp đó.
Mà làm đoàn trưởng đoàn thị vệ cho Chi Ni Nhã công chúa, khẳng định là
còn mạnh hơn làm đoàn trưởng dong binh đoàn Hắc Mộc nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận