Thiên Tài Đọa Lạc

Thanh Thủy chính là hộ vệ siêu cấp của mình, là vương bài bảo vệ tính
mạng, Phó Thư Bảo cũng không muốn nàng mất đi tính cảnh giác.

- Hì hì, Thanh Thủy biết rồi.

Ngừng lại một chút, Thanh Thủy đột nhiên nói:

- Chủ nhân, đã lâu rồi người không chơi phi đĩa với Thanh Thủy, ngươi chơi với Thanh Thủy một lần có được không?

Trò chơi phi đĩa này chính là ném một cái đĩa hoặc một vật khác ra, trước
khi nó rơi xuống đất, Thanh Thủy bay tới, há miệng ra ngậm được nó.

Đây là trò chơi cho chó, tại Tự Nhiên Tháp của Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các,
Phó Thư Bảo dùng trò chơi này để thuần hóa Thanh Thủy. Nhưng quy tắc của hắn cũng khá biến thái. Hắn ném đĩa ra lại không để Thanh Thủy dùng
miệng cắn, cũng không được dùng tay bắt mà dùng khe ngực giữ lại.

Nếu như có ngực lớn như Đông Mai, hơn nữa lại có thực lực Luyện Đại Vô Vũ
Trụ Lực, dùng ngực tiếp đĩa bay hiển nhiên cũng không phải chuyện chơi.
Nhưng ngực Thanh Thủy chỉ như bánh bao, dù cũng có ngực nhưng không to
lắm, khó khăn rất lớn.

Vào lúc này, đột nhiên nhớ tới cảnh hoang đường đó, Phó Thư Bảo cảm thấy đầu như to ra:

- Hiện tại là thời kỳ phi thường, chơi phi đĩa sao được chứ?

- Van chủ nhân đó. Chỉ một lần thôi...

Thanh Thủy đáng thương nhìn Phó Thư Bảo, năn nỉ hắn.

- Được rồi, chơi một lần thôi nhé.

- Hắc hắc! Cám ơn chủ nhân.

Thanh Thủy lập tức làm tốt tư thế chuẩn bị.

Phó Thư Bảo lấy một chiếc đĩa ra từ trong phòng, lại đi tới cạnh Thanh Thủy, đột nhiên ném chiếc đĩa bay lên bầu trời.

Chiếc đĩa màu trắng giống như một luồng sáng bay lên bầu trời nhưng tốc độ
Thanh Thủy còn nhanh hơn, hai chân bước một bước trên mặt đất, thân thể

xinh đẹp vèo một cái liền bắn lên cao. Mà luồng sáng trắng trên bầu trời kia thoáng cái đã biến mất trong ngực nàng.

Thực hiện động tác
xoay người tuyệt đẹp trên không, Thanh Thủy trở về bên cạnh Phó Thư Bảo. Chiếc đĩa này lại ấn chặt vào trong bộ ngực nàng.

Vốn ngực nàng
còn không thể nào giữ chiếc đĩa được nhưng nàng lại lấy hai bàn tay đẩy ở hai bên ngực, khiến nó bị ép vào bên trong. Do vậy, dù hai ngực nàng bị biến hình nhưng lại khe ngực lại đủ độ sâu, đừng nói là một chiếc đĩa,
dù là ba cái cũng có thể giữ được.

- Mẹ kiếp, ngươi ăn gian!

- Hì hi... Thanh Thủy muốn được thưởng!

Phó Thư Bảo ngây ngẩn, cuối cùng cũng phải giơ tay xoa xoa đầu Thanh Thủy
hai cái. Ngay lúc Thanh Thủy học động tác của con chó dụi đầu vào chân
hắn, hắn kích động rút ra một kim tệ, đặt vào giữa khe ngực của nàng.

- Gâu gâu...

Dù chỉ là một thỏi vàng nhưng người vốn thích vật lấp lánh như Thanh Thủy vẫn lộ vẻ vui mừng.

Tiếng bước chân dồn dập đột nhiên truyền tới, sau đó tiếng nói lo lắng của Độc Âm Nhi cũng truyền tới:

- Phì! Các ngươi đang làm gì đó?

Phó Thư Bảo vội vàng rút tay về. Thật ra hắn cũng không sờ mó gì Thanh Thủy cả nhưng động tác của hắn khiến người ta dễ hiểu lầm.

- Hắc! Đêm nay trăng tròn thế! Thanh Thủy, ngươi nói có phải không?

- Đúng vậy, chủ nhân, hay ta kẹp cái đĩa đó nhé?

Phó Thư Bảo:

- ....

Thế này có khác gì giẫm thêm vào cái chân đau đâu?

Độc Âm Nhi đi tới trước mặt Phó Thư Bảo và Thanh Thủy, nhìn chiếc đĩa với
thỏi vàng trong khe ngực Thanh Thủy, trừng mắt nhìn thiếu niên vờ như

không có chuyện gì trước mặt mình một cái, không vui nói:

- Thị
vệ gì đó của ngươi đã chuẩn bị tốt rồi. Quản gia Niếp Cát cũng đã mang
người về giống như ngươi dặn rồi, chờ ngươi tới đó nói chuyện đấy.

- Đi thôi, đi xem một chút.

Vô cùng may mắn là ma nữ này không để ý tới chuyện trước mắt, Phó Thư Bảo
lập tức thở phào một hơi, đi thẳng về hướng Độc Âm Nhi vừa tới.

- Sau này... Nếu còn chơi mấy trò không tốt này thì con mẹ nó ta sẽ đầu độc ngươi đó.

Trên trán Phó Thư Bảo lập tức toát mồ hôi to như hạt đậu đen.

Ở trong phòng ngủ, Chi Ni Nhã và quản giá Niếp Cát đang đứng bên cạnh
giường, ngoài ra còn có mấy cô nương mặc phục trang đẹp đẽ. Giờ phút này các cô nương đang nhìn Phó Thư Bảo ngồi trên giường, lại nhìn thấy Phó
Thư Bảo đột nhiên đi từ cửa vào.

Phó Thư Bảo trên giường là do
Chiêm Lỗ giả trang. Nhờ các loại tài liệu và bàn tay khéo léo của Độc Âm Nhi, hiện giờ hắn nhìn qua giống hệt một Phó Thư Bảo sống sờ sờ. Đương
nhiên cũng có chỗ sơ hở đó chính là ánh mắt. Người như Chiêm Lỗ, dù có
hơi xấu xa, hơi tà quái nhưng thế nào mà giống thiếu gia trăm phần trăm
được chứ?

Vừa thấy Phó Thư Bảo thật tới, mấy cô nương mặc trang phục đẹp đẽ lập tức cười to.

Lông mày Độc Âm Nhi lập tức nhướn lên:

- Người ta đã dịch dung tốt rồi, tiếp theo là làm gì đây?

- Đúng thế.

Quản gia Niếp Cát cũng hỏi:

- Dựa theo mệnh lệnh của thiếu gia, những cô nương này đều là những người có giá cao nhất của Hổ Thành. Thiếu gia muốn bọn họ làm gì thì cứ nói

một tiếng đi.

- Cái gì?

Sắc mặt Chi Ni Nhã biến đổi:

- Mấy cô nương này chẳng lẽ đều là ... Loại kia...

Ngừng lại một chút, nàng lại lo lắng nói:

- Bảo ca ca, chẳng lẽ ngươi muốn bọn họ ... Làm chuyện kia sao?

Ánh mắt mọi nguời liền tập trung lên người Phó Thư Bảo, trong đó ánh mắt Độc Âm Nhi là nghiêm khắc nhất.

Phó Thư Bảo cười khổ nói:

- Các ngươi nghĩ cái gì đấy? Phó Thư Bảo ta là dạng người gì chứ? Ta là
người chính trực, làm sao lại làm chuyện như vậy được chứ? Ta bảo Âm Nhi muội muội hóa trang Chiêm Lỗ đại ca thành dáng vẻ của ta, để quản gia
Niếp Cát mời các cô nương ở kỹ viện tới là để Chiêm Lỗ đại ca diễn kịch
với bọn họ.

- Ta sao?

Chiêm Lỗ đột nhiên kích động, đứng
từ trên giường dậy, ánh mắt cũng nhìn về hướng mấy cô nương tư sắc không tồi kia. Trong lòng hắn thầm hoan hô:

- Cuộc đời này của ta thế là đủ rồi... Thiếu gia vạn tuế!

Phó Thư Bảo nói:

- Đại ca Chiêm Lỗ, ngươi phải nhớ là sau khi chúng ta rời đi, ngươi liền
làm những chuyện ngươi muốn làm, không cần e ngại làm phiền tới người
khác.

- Vâng thưa thiếu gia!

Chiêm Lỗ cười xấu xa.

- Chúng ta đi ra ngoài thôi.

Phân công đơn giản giống như một chuyện cực kỳ bình thường xong, Phó Thư Bảo liền xoay người rời khỏi phòng ngủ.

- Ôi, thiếu gia khẳng định là hồ đồ rồi, tại sao lại là Chiêm Lỗ chứ?

Trong lòng quản gia Niếp Cát rất có ý kiến. Hắn cho rằng thiếu gia tự mình

hưởng, cho nên mới đều chọn những nữ tử có nhan sắc nhất, sớm biết rằng
ban cho Chiêm Lỗ thì ta cứ chọn mấy cô vừa già vừa xấu nhất cho xong...

Ra khỏi cửa, đi một đoạn, Độc Âm Nhi đi phía sau Phó Thư Bảo rốt cục không nhịn được nghi hoặc trong lòng nữa, ngăn đường hắn lại, hỏi:

- Bảo ca, cuối cùng ngươi đang làm gì hả?

- À, chuyện đó thì... Ta ngẫm lại một chút, như thế có phải là tự làm xấu mặt mình không?

Chi Ni Nhã cũng không hiểu.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Thanh danh và tính mạng, cái nào quan trọng hơn đây?

- Nói nhảm, đương nhiên là tính mạng quan trọng hơn.

Độc Âm Nhi nói.

- Vậy thì không phải là đúng rồi sao?

Phó Thư Bảo nói.

- Buổi tối Phương Tín truyền tin tới, đoàn kỵ sĩ gồm hai trăm người tiến
vào thành, tựa như có chuyện xảy ra. Dưới tình huống như vậy, nếu ta là
Tú Cát, có người trợ giúp, khẳng định sẽ nắm cơ hội mà ra tay sớm. Nếu
như ta đoán không lầm thì chỉ sợ đêm nay hắn sẽ điều động thôi.

- Đêm nay sao?

Mặt Chi Ni Nhã lộ vẻ lo lắng:

- Nhưng chúng ta còn chưa chuẩn bị đủ, chuyện thu người cũng chưa được
như ý. Người của ta ít tới đáng thương, chẳng may bọn chúng tấn công,
không phải là rất nguy hiểm sao?

Phó Thư Bảo nói:

- Có
Thanh Thủy, vậy thì dù hai trăm kỵ sĩ kia tấn công tới cũng không có tác dụng gì. Ta hoài nghi còn có trợ thủ lợi hại hơn thôi.

Độc Âm Nhi nói:

- Cho nên ngươi mới tìm Chiêm Lỗ làm thế thân sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui