Thiên Tài Đọa Lạc

Kể cả Ngả Mễ Đại Na, người của Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các đã tới kinh
thành cả. Ngay cả tộc trưởng Xà Nhân Tộc, Kim Dịch cũng đã tới. Tin tức
này cũng thông qua Luyện Thiên Thử truyền tới tai Phó Thư Bảo.

- Luyện lão, ngươi xác định chứ? Thật sự là tộc trưởng Xà Nhân Tộc Kim Dịch hả?

Phó Thư Bảo hỏi.

Luyện Thiên Thử cười khổ một tiếng:

- Chủ nhân, rắn là thiên địch của chúng ta, ta tất nhiên là có thể cảm
ứng được hắn từ cự ly rất xa. Ta cũng dựa vào điểm sợ hãi trời sinh này
mới có thể trốn thoát, không thì xong rồi.

- Nếu thế thì Luyện
lão ngươi cũng không nên tới La gia nữa. Bọn chúng mà phát hiện ra ngươi thì khẳng định sẽ tăng cường phòng bị. Nếu ngươi đi tới thì đúng là tự
chui đầu vào lưới, huồng hồ có tin tức này là đủ lắm rồi.

Luyện Thiên Thử gật gật đầu:

- Thế chủ nhân định làm sao bây giờ?

Phó Thư Bảo cười nói:

- Cứ thế này thì dù chúng ta không đi tìm bọn chúng thì bọn chúng cũng sẽ tìm chúng ta thôi. Chúng ta chỉ cần giăng sẵn lưới đợi bọn chúng tới là được. Hiện tại chúng ta đi xem Nhân Phường của chúng ta ra sao rồi.

- Địa phương như vậy ta không muốn đi. Ta muốn nghỉ ngơi một chút.

Luyện Thiên Thử nói.

Đúng là mặc dù có thể lên tiếng nói chuyện, cũng có trí tuệ không hề thua
loài người nhưng Luyện Thiên Thử cuối cùng vẫn là linh thú dạng chuột.

Mỹ nữ nhân loại đối với nó tất nhiên chẳng có nửa điểm hấp dẫn. Mặt
khác, đã bị tộc trưởng xà tộc Kim Dịch dọa sợ, nguyên khí tổn thương,
quả thật nó cần phải tĩnh dưỡng một thời gian mới có thể khôi phục là
được.

Phó Thư Bảo cũng không muốn ép buộc, sau đó liền âm thầm
mang theo Thanh Thủy, len lén đi ra khỏi sứ quán Thánh Đóa Lan Quốc. Mặc dù là đi xuân điếm mình mở nhưng dù sao cũng vẫn là đi xuân điếm, cho
nên chuyện thế này tuyệt đối không thể để mấy nữ nhân cạnh mình biết
được.

Đi tới Nhân Phường liền thấy lầu lớn đã được trang trí lại
hoàn toàn, tấm biển Chu gia trước đây đã được đổi lại thành một tấm mới, trên có có mấy chữ như rồng bay phượng múa "Tố Nhân Phường". Ba chữ to
lấp lánh ánh vàng, vô cùng khí phái. Một chiếc thảm rất đẹp trải từ cửa
tới tận bên trong. Bốn nữ tử mặc trang phục như thỏ trắng ngoan ngoãn
đứng hai bên cửa lớn. Trên thế giới mà lực lượng là chúa tể này, nhìn
thấy cái tai với cái đuôi trắng mềm mại của thỏ, Phó Thư Bảo nhất thời
có cảm giác như được trở lại thế giới trước, mơ một giấc mơ tuyệt vời
vậy.

- Vốn là ở thế giới đó đã có mấy lần được đi chơi xuân điếm
mà mình lại không được đi, nhưng hiện giờ, hắc hắc, lão tử tự mình mở
một cái rồi.

Nhìn xuân điếm xa hoa nhà mình, trong lòng Phó Thư Bảo thấy sung sướng.

Đi tới cửa, bốn nữ tử giả thỏ liền cúi người, cung kính đồng thanh hô:

- Chào thiếu gia! Mời thiếu gia vào!

Phó Thư Bảo cười ha hả nói:

- Không tồi, không tồi. Làm việc cho tốt, cuối tháng có thưởng...

Bốn nữ tử mặc bikini thỏ lập tức phát ra tiếng cười như chuông bạc, ánh mắt sũng nước như muốn hòa tan thiếu gia vậy.

Chẳng qua Phó Thư Bảo khen ngợi không chỉ là thái độ làm việc của bọn họ mà
còn cả vóc người, quần áo của bọn họ. Bộ bikini thỏ trắng tới từ thế
giới khác kia càng làm nổi bật bộ ngực sữa và cặp mông gợi cảm của bọn
họ, kể cả hắn nhìn thấy cũng không nhịn được mà muốn vuốt hai ba cái.

Phương Tín ra đón, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười khiến người ta vui vẻ:

- Thiếu gia, người tới vừa đúng lúc. Tất cả đều đã làm tốt theo ý người rồi.

Phó Thư Bảo gật gật đầu, tiến vào cửa. Vừa vào đã gặp một hồ bơi sóng nước
xanh ngắt, chia thành hai khu nước nông và nước sâu. Ở bên cạnh khu nước sâu còn có một cầu nhảy.

Đây là thiết kế độc nhất của hắn. Cầu
nhảy này vừa vặn cao hơn sân tường và cửa lớn, đứng từ xa có thể thấy mỹ nữ đứng trên đó nhảy xuống, ai mà không muốn tiến vào vui chơi chứ?

- Thế nào bên trong còn chưa có người bơi lội hả?

Phó Thư Bảo hơi nhíu mày.

Phương Tín cười ha hả, vỗ tay một cái. Lập tức bảy tám nữ tử mặc bikini liền

đi ra từ cánh cửa cạnh bể bơi. Đôi chân dài trắng, cặp mông đẫy đà, bộ
ngực như sắp phun trào, cười cười nói nói, như muôn hoa khoe sắc.

Nhìn cảnh này thì dù không uống rượu cũng say như đã uống hai cân.

Ào ào, dường như đã được tuyển chọn kỹ, mấy nữ tử này đều thể hiện là
những nhân vật bơi lội giỏi, nhảy xuống bể bơi đều bơi như mỹ nhân ngư.

Nhất là một nữ tử tóc vàng đứng trên cầu nhảy, không ngờ mượn lực đàn hồi
của cầu nhảy để nhảy lên độ cao ba thước, sau đó xoay người trên không
trung, ào một tiếng mới tiến vào bể.

- Thế này...

Phó Thư Bảo cũng vì động tác có độ khó cao này mà cả kinh.

Phương Tín cười ha hả nói:

- Thiếu nữ tóc vàng này là một hải tặc, sau khi bị bắt thì bị biến thành
nô lệ. Nàng vẫn là một Lực Sĩ đạt cấp Chân Lực, có bơi trên biển năm
ngày năm đêm cũng không có vấn đề gì. Chỉ đơn giản là nhảy cầu như thế
này thì dễ như ăn cơm rồi. Ha ha.

- Chậc, nàng tên là gì thế?

- An Na, hay là để nàng hầu hạ thiếu gia nhé?

Phương Tín cười hắc hắc.

- Ồ, thế thì không nên đâu. Người có năng lực như vậy... Chúng ta phải bồi dưỡng tốt mới được.

Bởi độc tố biến thái còn chưa trừ được, hai người nhà mình mà hắn còn chưa
dám chạm, làm sao còn tâm trí mà động vào nữ hải tặc này chứ?

Phó Thư Bảo lắc đầu cười khổ không thôi. Chẳng qua lúc này nữ tử tên là An
Na đã lên khỏi bể bơi, cả người ướt sũng, vừa lau mặt, hai tay trắng như ngọc lại từ từ lướt xuống phía dưới bikini, xuống dưới ít nữa, ít
nữa...sau đó lại bật cười, để lộ nửa cặp mông chắc mẩy, lại đi về phía
cầu nhảy, giống như là một con thiên nga trắng đi tản bộ trên bờ hồ vậy.

Hai nam nhân ở đây nhìn thấy mà trợn mắt há mồm, giữa hai đùi cứng như sắt.


Đi tới đại sảnh của Tố Nhân Phường, màu hồng nhạt ái muội tràn ngập từng
ngóc ngách. Cầu thang đi lên lầu hai được trải thảm thượng đẳng của Tư
Ba quốc.

Trên hành lang, các nữ tử xinh đẹp đứng cười cười nói
nói. Vừa thấy Phó Thư Bảo và Phương Tín tiến lại, bọn họ lập tức dừng
lại, chạy xuống dưới lầu, nghiêm chỉnh đứng thành một hàng, đồng loạt
chào hỏi.

Ánh mắt Phó Thư Bảo đảo qua một lượt, không có cảm giác gì khác ngoài cảm giác thứ giữa hai đùi càng cứng.

Mỹ nữ tới từ các nơi trên thế giới, mặc dù có phục trang tinh xảo do hắn
tự thiết kế, có cảnh phục, có khố chữ T cực kỳ lộ liễu, có bikini gợi
cảm, có đồng phục hộ sĩ, có váy ren gần như trong suốt, có váy công chúa mà chỉ trẻ con mới mặc, bên trên còn có hình vẽ phim hoạt hình.

Lúc này hầu như thế giới của nữ nhân đều đã thể hiện hết ra ở nơi này, muốn loại hình nào là có loại hình đó.

- Giấc mộng của nam nhân gần như có thể trở thành hiện thực ở nơi này rồi...

Phó Thư Bảo thầm cảm thán.

Ngay lúc này, đột nhiên Phương Tín lại vỗ tay một cái.

Tiếng hát uyển chuyển đột nhiên vang lên trong đại sảnh, phiêu đãng đầy ý vị của dị vực.

Ngay trong tiếng hát, ở cuối hành lang tầng hai truyền tới tiếng bước chân trần.

Trong nháy mắt, một nữ tử tóc vàng mặc váy dài màu trắng đã tiến vào tầm mắt. Tốc độ của nữ tử này thật ra cũng không phải nhanh nhưng bước chân
khiến người ta có cảm giác như nàng đang bay uyển chuyển trong không
trung vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận