Thiên Tài Đọa Lạc

Sau khi nhìn quanh bốn phía, Phó Thư Bảo mới nói:

- Sư nương chắc chắn ngươi không nhầm, chính là nơi này chứ ?

Đại Loan Lệ suy nghĩ một chút mới trầm ngâm nói:

- Ta không thể nhớ lầm, dựa theo lời các tiền bối của ta nói, tòa núi
lửa này được gọi là Liệt Diễm Hỏa Sơn, e rằng đã ngừng hoạt đột hơn trăm vạn năm, sớm bị cát bụi chôn vùi. Thời gian ta đi ngang qua đây, tòa
Liệt Diễm Hỏa Sơn này còn thấy rõ miệng núi lõm xuống, vài năm qua chắc
chắn bị gió cát vùi lấp.

Phó Thư Bảo khẽ nhíu mày, nếu như
vậy thì thực sự rất phiền toái. Trong sa mạc bão cát rất mạnh, trải qua
một đêm ngay cả một tòa núi cát cũng có thể bị san bằng, trải qua vài
năm, miệng núi lửa bị chôn vùi là chuyện rất bình thường, mà muốn tìm
kiếm núi lửa trong núi cát rộng mênh mông bát ngát chẳng khác nào mò kim dưới đáy biển?

- Để ta suy nghĩ một chút, trước kia ta quả thật đã đi qua...

Đại Loan Lệ quan sát tràng cảnh xung quanh, gắng sức nhớ lại quang cảnh trước kia.

- Chủ nhân, ta có thể sử dụng phương pháp cảm ứng nguyên tố xem khu vực này có Nguyên Tố Hỏa hoạt động cường liệt hay không, nếu có, có thể
chính là tòa núi lửa chủ nhân muốn tìm.

Trong lòng Phó Thư Bảo khẽ động, suy nghĩ một chút mới nói:

- Một tòa núi lửa đã tiêu thất hơn trăm vạn năm, thậm chí ẩn sâu trong
lòng đất, như vậy không thể có Nguyên Tố Hỏa nồng hậu hoạt động, tuy lực lượng tu vi của ngươi đạt tới cảnh giới Đại Vô Vũ Trụ Lực, nhưng hẳn
cũng không thể cảm ứng được nham thạch nóng chảy sâu trong lòng đất?


Tiểu Thanh suy nghĩ một chút mới gật đầu:

- Chủ nhân nói đúng, thế nhưng... Hãy thử một chút xem sao, chúng ta hiện giờ không có biện pháp khác.

- Vậy ngươi thử chút đi, ta cũng thử.

Phó Thư Bảo thực sự không có biện pháp khác tốt hơn.

Đại Loan Lệ quan sát địa hình, nhớ lại lộ tuyến trước kia, còn Tiểu
Thanh và Phó Thư Bảo chia nhau hành động, hai người dùng phương pháp cảm ứng nguyên tố tìm kiếm nơi chứa Nguyên Tố Hỏa nồng hậu.

Cảm
ứng nguyên tố chính là kỹ năng mà bất cứ Luyện Lực Sĩ nào cũng nắm giữ,
nó là điều kiện cơ bản nhất giúp một Lực Sĩ trở thành Luyện Lực Sĩ. Phó
Thư Bảo bây giờ tuy chỉ là Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực, nhưng hắn lại có năng lực sử dụng nguyên tố cảm ứng vô cùng thành thạo. Trên phương
diện này cũng không thua kém Tiểu Thanh là bao.

Ngồi trên
đỉnh một tòa núi cát, Phó Thư Bảo quét sạch tạp niệm trong lòng, tiến
nhập trạng thái vô ngã. Trong giây lát, hắn cảm ứng được các loại nguyên tố xuất hiện trong ý thức hải, có nguyên tố thổ, nguyên tố kim, nguyên
tố hỏa, nguyên tố thủy và nguyên tố mộc. Trong đó nguyên tố thổ cường
đại nhất, yếu nhất chính là nguyên tố thủy và nguyên tố mộc. Đây là
chuyện rất bình thường, trong sa mạc đặc thù này, nước và thực vật cực
kỳ thưa thớt, nhưng không phải hoàn toàn không có, tập trung cảm ứng vẫn có thể tìm thấy sự tồn tại của chúng.

Cảm ứng được nguyên tố hỏa không mạnh không yếu, thủy chung vẫn trong trạng thái vô cùng ổn
định, đây là hiện tượng dễ hiểu, mặt trời chói chang treo trên đỉnh đầu
chính là nơi nguyên tố hỏa hoạt động cực mạnh, nó không ngừng tản ra ánh sáng và nhiệt năng, cho nên bất cứ lúc nào cũng cảm ứng được nguyên tố
hỏa.


Nếu như, nơi nào đó xuất hiện nguyên tố hỏa dị thường, vậy có thể tìm được ngọn núi lửa tịch diệt cách đây hơn trăm vạn năm.

Bất quá, đây chỉ là biện pháp bất đắc dĩ, bởi vì năng lực cảm ứng
nguyên tố của Luyện Lực Sĩ có giới hạn nhất định, nơi càng gần thân thể
năng lực nhận biết càng mạnh, ngược lại càng xa lại càng yếu. Vì vậy,
sau khi thử nghiệm trên một ngọn núi không có, rốt cuộc lại phải chuyển
qua ngọn núi khác tiến hành thử nghiệm.

Liên tiếp di chuyển
qua năm ngọn núi, ngay khi cảm nhận nguyên tố trên đỉnh núi cát thứ sáu, đột nhiên cảm giác được một tia nguyên tố hỏa cực kỳ đặc biệt xuất hiện trong ý thức hải Phó Thư Bảo. Nó xuất hiện nhất thời khiến nguyên tố
hỏa quanh thân trở nên càng lúc càng sôi trào, cường liệt hơn so với các đỉnh núi lúc trước rất nhiều.

Bất quá, đột nhiên xuất hiện
một chuyện vô cùng kỳ quái, bởi vì nguyên tố hỏa hắn cảm ứng được là một khối chỉnh thể, hơn nữa tốc độ di chuyện cực nhanh.

- Kỳ quái... Tại sao có nguyên tố hỏa lại kỳ quái như vậy?

Phó Thư Bảo mở to mắt, nhìn về phía đó, nhưng đột nhiên hắn phát hiện một đôi mắt xanh biếc đang cảnh giác nhìn chính mình.

Không ngờ khiến nguyên tố hỏa xung quanh trở nên càng thêm nồng hậu lại chính là một con hồ ly.

Con hồ ly này sở hữu bộ lông màu vàng trơn bóng, không lẫn một sợi tạp
sắc. Đôi mắt xanh biếc rất đặc biết lấp lánh dưới ánh nắng, cực kỳ có
thần.

- Hóa ra là ngươi.

Trong lòng Phó Thư Bảo

nhất thời bừng tỉnh, lúc này hắn từ trên người hồ ly cảm ứng được nguyên tố hỏa rất cường liệt, không cần bàn cãi, tiểu hồ ly đáng yêu trước mắt chính là một Linh Thú, hơn nữa, Linh Thú Lực Đan trong đầu nó có thuộc
tính hỏa.

Rắc rắc, một tiếng bước chân nhẹ nhàng giẫm lên cát vang lên. Tiểu Thanh đột nhiên xuất hiện sau lưng Phó Thư Bảo. Phó Thư
Bảo có thể phát hiện điều gì đó, nàng tất nhiên cũng ngoại lệ. Lo lắng
an nguy của chủ nhân, nàng liền thôi không cảm ứng nhận biết các loại
nguyên tố, xuất hiện bên cạnh Phó Thư Bảo.

- Chủ nhân, để ta...

- Đừng khiến nó hoảng sợ.

Phó Thư Bảo thấp giọng nói.

Ngay khi hai chủ tớ đối thoại, tiểu hồ ly lông vàng đột nhiên lui về
phía sau vài bước, cảnh giác nhìn Tiểu Thanh. Bản thân Linh Thú có linh
tính nhân loại, một số Linh Thú cấp cao có thể nói tiếng người, mà hồ ly từ trước tới nay nổi tiếng giảo hoạt và nhạy bén, sau khi chứng kiến
Tiểu Thanh nắm giữ đôi cánh lực lượng, nó biểu hiện sự thận trọng là
chuyện rất bình thường.

Lúc này Phó Thư Bảo mới chậm rãi tiến tới gần, mở rộng đôi bàn tay, cười nói:

- Tiểu tử đừng sợ, chúng ta không có ác ý với ngươi, nếu như ngươi có thể hiểu lời ta nói, ngươi hãy gật đầu.

Hồ ly lông vàng quả nhiên gật đầu, chỉ có điều, nó vẫn rất cảnh giác nhìn Tiểu Thanh bên cạnh Phó Thư Bảo.

Theo ánh mắt hồ ly lông vàng, Phó Thư Bảo nhất thời minh bạch, liền nói:

- Tiểu Thanh, ngươi tới nơi khác tiếp tục tìm kiếm núi lửa đi, để ta và tiểu gia hỏa này nói chuyện một chút.

Tiểu Thanh nói:

- Chủ nhân, Linh Thú hồ ly này nắm giữ năng lực khiến người ta phát
sinh ảo giác, khống chế tinh thần người ta, ta sợ nó sẽ gây bất lợi đối

với chủ nhân, ta muốn lưu lại đây.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Chỉ là một tiểu hồ ly, ta có thể ứng phó được, ngươi yên tâm đi,
chúng ta không phải có liên thể linh đang sao? Hơn nữa, ngươi hãy chiếu
cố sư nương của ta cho tốt.

Trong lòng Tiểu Thanh tuy vẫn lo
lắng, nhưng Phó Thư Bảo đã quyết định, nàng chỉ còn cách phục tùng. Nàng gật đầu, đôi cánh lực lượng nháy động, đột nhiên phi lên không trung
tiến về phía núi cát phía trước.

Nhìn Tiểu Thanh rời đi, hồ ly lông vàng mới bình tĩnh hơn một chút, chỉ có điều, vẫn duy trì bộ dáng cảnh giác như trước.

Phó Thư Bảo nói:

- Bây giờ thị vệ của ta đã rời đi.

Hồ ly lông vàng lại gật đầu bước hai bước về phía trước, rất nhanh sau đó lại thối lui một bước.

Phó Thư Bảo cười khổ nói:

- Ta muốn đối phó với ngươi, thì ta đã sớm xuất thủ, ngươi không cần lo lắng như vậy.

Hồ ly lông vàng ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biếc trực tiếp nhìn Phó Thư Bảo, hồi lâu sau mới đột nhiên phát ra thanh âm của một thiếu nữ yếu
đuối:

- Các ngươi đến đây làm gì? Đây là lãnh địa của ta.

Lúc đầu Hồ Ly mở miệng nói tiếng người, Phó Thư Bảo cũng cả kinh, nhưng khi cảm nhận được thanh âm của hồ ly giống như giọng nói một thiếu nữ,
trong lòng hắn liền cảm giác không giống bình thường. Sửng sốt một chút
hắn mới kinh ngạc nói:

- Ngươi chính là... Linh Vương?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận