Thiên Tài Đọa Lạc

Hồ Nguyệt Thiền nói:

- Biến Hình Thú là kết quả từ thời đại khởi nguyên, có thể dựa vào phương thức thay đổi cơ cấu duy trì biến hình, nhưng Linh Thú hệ hồ chúng ta khi biến hình so với Biến Hình Thú kia có lẽ kém hơn, chúng ta không cần thay đổi cơ cấu hoặc tài liệu cải biến hình dạng cũng có thể biến thành hình người, nhưng dựa vào Linh Thú Lực Đan trong đại não chúng ta bây giờ, tối đa chỉ có thể duy trì liên tục một giờ đồng hồ cát.

Hóa ra là thế, xem ra Linh Thú lực đan trong đại não Linh Thú hệ hồ chính là bộ phận then chốt để biến thành hình người, chỉ có điều, trong lòng Phó Thư Bảo vẫn còn nghi vấn:

- Nói như vậy, bộ tộc hệ hồ các ngươi chính là nhất mạch truyền thừa từ thời đại khởi nguyên?

Trầm mặc một lúc Hồ Nguyệt Thiền mới nói:

- Đúng vậy, chỉ có điều, tộc đàn Linh Thú hệ hồ chúng ta vô cùng thưa thớt, nhân loại các ngươi để đạt được Linh Thú Lực Đan của chúng ta, bọn họ hao tâm tổn sức tìm kiếm đồng loại chúng ta sau đó tàn nhẫn sát hại, cho nên chúng ta mới phải trốn tại nơi hoang vu hẻo lánh không thích hợp với nhân loại sinh tồn.

Nhìn nhìn khuôn mặt xinh đẹp êm dịu như trăng tròn, Phó Thư Bảo lại nói:

- Như vậy, ngươi mạo hiểm hợp tác với ta, không sợ sau khi ta đắc thủ qua cầu rút ván sao?

Hồ Nguyệt Thiền yếu ớt nói:


- Nếu như vậy, ta chỉ có thể trách chính mình tin nhầm người, nếu đánh, ta khẳng định không đánh lại ngươi.

Biểu tình u oán đáng yêu kia liền khiến Phó Thư Bảo khẽ động tâm:

- Ha ha, ta chỉ nói đùa một chút mà thôi, được rồi, nếu chúng ta hợp tác, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi muốn Viêm Hỏa Linh Tham làm gì không?

- Viêm Hỏa Linh Tham phân thành lá, cành và rễ, tất cả đều có tác dụng, đối với Luyện Lực Sĩ các người mà nói, rễ Viêm Hỏa Linh Tham chứa linh tính và linh năng nhiều nhất, cũng là linh tài có giá trị nhất, nhưng lá và cành đối với Luyện Lực Sĩ các ngươi lại không có nhiều tác dụng, tối đa chỉ là linh tài phụ trợ cao cấp mà thôi. Nhưng chúng đối với ta lại vô cùng quan trọng, có lá và cành Viêm Hỏa Linh Tham, ta có thể dựa vào bí pháp hồ tộc luyện thành hình dạng nhân thể, vĩnh viễn nắm giữ hình người.

Hồ Nguyệt Thiền nói.

Phó Thư Bảo nói:

- Nói vậy, sau khi ta đắc thủ, ngươi có thể lấy cành và lá Viêm Hỏa Linh Tham.

Dừng lại một chút hắn lại nói:

- Như vậy, chúng ta bây giờ hãy lên đường tới Liệt Diễm Hỏa Sơn, thế nào?

Hồ Nguyệt Thiền lắc đầu:

- Nơi đó cực kỳ nóng bức, ban ngay không thể đi vào, phải chờ tới buổi tối, bây giờ còn sớm, ta cần chuẩn bị một chút, tới sẩm tối chúng ta đi.

Dừng lại một chút nàng nói thêm:

- Được rồi, trong rừng cây có cây mây, ngươi đi chặt một chút, sau đó kết thành sợi dây dài ba trăm thước, sau đó sẽ dùng tới.

- Được rồi, ta đi.


Trong lòng tuy nghi hoặc, nhưng Phó Thư Bảo rất thẳng thắn đáp ứng. Đi đến rừng cây rậm rạp phía trước, hắn ngoảnh đầu nhìn lại đã thấy Hồ Nguyệt Thiền đi về gian phòng nhỏ, cửa phòng đóng chặt, không thể thấy rõ nàng đang chuẩn bị những gì bên trong.

Cây cối mọc lộn xộn, không thể nào đặt chân, Phó Thư Bảo rút ra đôi Xà Nha kiếm liên tục chém xuống, nguyên bản nơi này không đường nhất thời mở ra một con đường xem như là rộng. Cứ như vậy đi về phía trước khoảng chừng một trăm thước, một mảnh thực vật dây leo rậm rạp hiện trong tầm mắt.

Cây mây giống như cây ba sơn hổ, chỉ có điều mềm mại chắc chắn hơn nhiều, to cỡ bằng ngón tay cái. Phó Thư Bảo tiện tay chém xuống một nhánh cây mây, sau đó kéo căng một chút, lúc này hắn nhất thời kinh hãi, với lực lượng bây giờ của hắn, sợi dây bình thường khẳng định bị kéo đứt, nhưng nhánh cây mây này vững chắc không gì sánh được, không có chút hiện tượng rạn nứt và tổn hại.

- Để ta làm sợi dây mây dài hơn ba trăm thước, dùng để tiến nhập Liệt Diễm Hỏa Sơn, Hồ Nguyệt Thiền khẳng định biết phải đi qua nơi nào, biết cách tiến nhập thế nào, bằng không sẽ không thận trọng như vậy. Hơn nữa, nàng rốt cuộc đang chuẩn bị cái gì?

Trong lòng Phó Thư Bảo càng thêm hiếu kỳ, chỉ là hắn rất nhanh bỏ đi ý định tiến nhập phòng nhỏ kia để nhìn lén. Hồ Nguyệt Thiền không có sức chiến đấu cường hãn, nhưng vô cùng nhạy bén, nếu như bị nàng phát hiện, quan hệ hợp tác bây giờ rất có thể ngưng hẳn. Quả thực là cái được không đủ bù cái mất.

Để làm sợi dây mây dài hơn ba trăm thước, Phó Thư Bảo mất thời gian khoảng chừng ba đồng hồ cát. Hắn nhàn rỗi ôm cuộn dây mây, đi đến lùm cây phía trước. Đúng lúc này một mảnh trái cây xuất hiện trước mắt hắn, phiến thổ địa này nhìn qua cũng không màu mỡ, có trồng thổ đậu, cải bắp và một ít ngô. Ánh mắt tiếp tục di chuyển về phía xa xa, một mảnh cây nho đột nhiên tiến nhập tầm mắt hắn.

Cánh lá xanh biếc được cắt sửa tinh tế, quả nho chín mọng màu tím trên cành nho rủ xuống, quả nho không chỉ tròn trĩnh chắc nịch, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống không ngờ còn toát lên quang mang sáng bóng, hình dáng rất hấp dẫn.

- Ha ha, ta không phải đang muốn chiết nho sao? Lần này thực sự thu hoạch không nhỏ.

Phó Thư Bảo cười ha hả, bước nhanh đến. Còn chưa tới gần cây nhỏ, một mùi thơm từ cây nhỏ đã xộc vào mũi. Nói chung nho trồng ở đây không chỉ có vẻ ngoài đẹp mắt, ngay cả phẩm chất cũng là hạng nhất. Tỉ mỉ ngửi, mùi thơm trên quả nho không ngờ giống hệt mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể Hồ Nguyệt Thiền. Trong lòng hắn không khỏi mỉm cười, lẽ nào mùi thơm thanh nhã trên cơ thể Hồ Nguyệt Thiền chính là do nàng ăn quả nho này sao?

Tiện tay hái một quả bỏ vào miệng, một cổ hương vị ngọt ngào từ đầu lưỡi từ từ trôi xuống yết hầu, cảm giác khoan khoái tràn khắp toàn thân. Phó Thư Bảo ăn một liền nhất thời sửng sốt, bởi vì hắn không chỉ thưởng thức mỹ vị trên quả nho, hắn còn bắt được một tia linh năng. Tựa như giống lúa nước trước kia hắn để Độc Lang Tộc chăm chút gây trồng, lúa nước dùng phương pháp đặc thù chăm chút tồn tại linh tính và linh năng mà giống lúa nước khác không thể có, hiện tượng này giống như quả nho hắn vừa thưởng thức.

- A? Rõ ràng cây nho này không phải cây nho bình thường, là giống nho quý hiếm, có lẽ do Hồ Nguyệt Thiền tự mình chăm chút! Thế nhưng, nàng chỉ là một Linh Thú Chính Linh cấp, cho dù Hồ Tộc có chút khác biệt so với những Linh Thú khác, nhưng cũng không thể tạo ra loại nho phẩm chất như vậy? Lẽo nào nàng cũng giống ta... Cố ý che giấu thực lực?


Trong khoảng thời gian ngắn, Phó Thư Bảo suy đoán rất nhiều.

Ngay khi hắn suy đoán, tầm mắt hắn đột nhiên trở nên không rõ ràng...

Đột nhiên xuất hiện tượng ánh mắt mông lung không rõ, nhưng không đợi Phó Thư Bảo tìm hiểu rõ nguyên nhân, ánh mắt hằn càng trở nên mờ ảo.

Không chỉ không nhìn rõ, trong đầu hắn còn hiện lên một số ảo giác. Hắn thấy trên bầu trời không ngờ xuất hiện mười bảy mười tám mặt trời, hơn nữa lắc trái lắc phải lay động bất định. Rất nhanh, trong vườn nho truyền đến âm thanh sột soạt, hắn vội vàng định nhãn nhìn lại, đã thấy Chi Ni Nha chậm rãi tiến về phía hắn.

Lụa mỏng bao quanh thân thể, chân ngọc trần trụi, thân thể nàng mông lung mà trong sáng. Mười bảy mười tám mặt trời chiếu xuống, thân thể nàng giông như tản ra quang mang rực rỡ. Đặc biệt là bộ ngực nguy nga cao vút, trên đỉnh có hai điểm kim quang càng thêm sáng rỡ, giống như ngọn đèn trong đêm.

- Bảo ca nhớ ta không?

Thanh âm Chi Ni Nhã truyền tới, rất yếu ớt, xa xăm, lại giống như đang thì thầm bên tai.

Phó Thư Bảo có chút ngây dại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận