Thiên Tài Đọa Lạc

Đến tận bây giờ, Vô Căn Thủy Phách cuối cùng cũng tới tay rồi.

Sau khi thầm xác định, Phó Thư Bảo liền cướp đoạt toàn bộ cả trăm viên
Băng Phách Thạch dưới đáy hồ, sau đó mới một tay cầm Vô Căn Thủy Phách,
túm Thiên Tàm Ti leo lên phía mặt hồ.

Ào! Một tiếng nước động vang lên. Phó Thư Bảo đã nhảy ra khỏi hồ, hai chân hạ vững vàng trên
mặt đất. Mà quỷ dị phi thường chính là hắn ở dưới đáy hồ lâu như vậy,
khi lên mặt đất, trên người không ngờ chẳng có dính một giọt nước nào.
Đây không phải là hắn đã chưng khô nước thành hơi nước mà bởi Nhược Thủy gần như không có chút nào. Trong tích tắc khi hắn nhảy ra, toàn bộ
Nhược Thủy dính trên người đều bị hút trở lại trong hồ, cho nên mới xuất hiện hiện tượng quỷ dị như vậy.

- Phó đại ca, lấy được chứ... Á? Lạnh quá!

Bước tới chào đón, muốn xem cuối cùng thế này nhưng vừa tới gần Phó Thư Bảo, Hồ Nguyệt Thiền liền kêu lên kinh hãi, vội vàng lui lại vài bước,
kinh dị nhìn thứ Phó Thư Bảo mang trong tay về.

- Lấy được
rồi. Đây chính là Vô Căn Thủy Phách. Nhưng trước lúc ta chưa luyện hóa
thủy tinh túy bên trong thì ngươi không nên tới gần nó, tránh bị nó đóng băng làm tổn thương.

Phó Thư Bảo nói.

- Vậy thì... Ta đứng ở đây nhìn một chút là được rồi.

Đôi mắt Hồ Nguyệt Thiền lộ vẻ trông mong.

Phó Thư Bảo cũng nhìn kỹ lại. Thoát khỏi Nhược Thủy Hàn Đàm, Vô Căn
Thủy Phách vẫn trong sáng lấp lánh, giống như một đám mây hư vô. Nhưng
bảy tia thủy tinh túy có thể nhìn thấy rõ ràng rồi. Nó phát ra hàn khí
cường đại, khiến nhiệt độ khắp sơn cốc cũng đột nhiên giảm xuống rất
nhiều.

- Tốt lắm, Phó đại ca. Ngươi thu hồi nó lại đi. Mặc dù ta đứng xa thế này nhưng vẫn khó chịu nổi khí lạnh của nó... Át xì!

Còn chưa nói hết lời, Hồ Nguyệt Thiền đã hắt hơi rồi. Nàng cũng không
có năng lực vận dụng hỏa Nguyên Tố như Phó Thư Bảo, vì vậy không chịu
nổi giá lạnh cực đoan này.

Lúc này Phó Thư Bảo mới thu Vô Căn Thủy Phách vào bên trong Luyện Thiên Trữ Vật Giới, ngừng một chút mới cười nói:

- Đừng lo lắng. Không thiếu một phần ba của ngươi đâu. Tôi luyện hóa
thủy tinh túy xong sẽ giúp ngươi luyện hóa hấp thu. Hoặc là không phải
một phần ba. Ngươi muốn bao nhiêu thì cho ngươi bấy nhiêu nhé.

Hồ Nguyệt Thiền ngơ ngác nhìn Phó Thư Bảo, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

- Được rồi, chúng ta mau trở về thôi. Lên đường đi, trên đường luyện hóa cũng được.

Phó Thư Bảo cười sảng khoái, trong lòng vô cùng vui vẻ. Lần này đi thu hoạch rất lớn, đại hỉ lâm môn rồi.

o0o

Hai ngày sau, tại Anh Thạch Thành.

- Ông chủ, mua một con ngựa tốt nào.

Một tiểu tử sơn dã tùy tiện nói, vẻ tươi cười trên mặt khiến người ta
vui vẻ, cũng khiến họ cảm thấy hắn vừa thu được rất nhiều tiền, thậm chí vừa thấy được mỹ nữ tuyệt thế.


- Không, ông chủ, mua hai con ngựa tốt.

Bên cạnh tiểu tử sơn dã kia là một cô nương sơn dã mặt mũi, dáng vẻ bình thường, vội vàng nói một câu.

- Thế cuối cùng các ngươi muốn một hay hai con ngựa tốt đây?

Ông chủ bán ngựa đã hơi đau đầu rồi.

- Như vậy thì hai con đi.

Khóe miệng tiểu tử sơn dã hiện lên một tia cười khổ.

Tiểu tử sơn dã này và cô nương sơn dã giả trang kia chính là Phó Thư
Bảo và Hồ Nguyệt Thiền từ Vô Thủy Cốc trở về. Muốn mua một con ngựa
chính là có thể cùng hưởng thụ sung sướng được cưỡi cùng ngựa với hồ ly
tinh tương lai. Nhưng người kia biết rõ ý đồ của hắn nên cũng không muốn cho hắn cơ hội này, muốn mua hai con ngựa, ai cưỡi của người nấy.

Mua ngựa xong, Phó Thư Bảo liền đi đến nguyệt lâu một chuyến.

- Chủ nhân, mới có tin tình báo. Năm trăm Mã Đao Vệ của Hổ Uy Bảo và
hai ngàn Giáp Tự Quân đã rời khỏi thành theo từng nhóm rồi.

Cổ Nguyệt bám cáo rất lễ phép.

- Ta biết rồi. Ta cũng sắp rời khỏi Anh Thạch Thành.

Phó Thư Bảo cười nói.

- Chủ nhân, còn có một việc.

Cổ Nguyệt nói.

- Công tử Lạc Dương của Lạc Chấn Thiên hai ngày nay mang người đi khắp
bốn phía tìm kiếm phu nhân của hắn là Tú Chi. Nghe đồn bà xã của hắn
không biết vì nguyên nhân gì mà mất tích. Lạc Dương lo lắng phi thường,
mấy ngày này kiểm tra cửa khẩu rất nghiêm, trên đường cũng có vài đoàn
người tìm kiếm của quân đoàn Hổ Uy. Chủ nhân trở về nhất định phải cẩn
thận một chút.

- Ngươi làm rất tốt. Đúng rồi, ngươi cũng là một Lực Sĩ, nắm giữ lực lượng Nguyên Tố đặc tính thủy sao?

Phó Thư Bảo hỏi.

Cổ Nguyệt không hiểu vì sao Phó Thư Bảo lại hỏi việc này nhưng cũng thành thật đáp:

- Chủ nhân, đặc tính lực lượng của ta đúng là thủy Nguyên Tố Lực. Chẳng qua trước mắt ta mới chỉnh đạt cảnh giới Tinh Thần Lực tầng ba, đang ở
giai đoạn cảm giác.

- Thứ này cho ngươi. Nó có thể trợ giúp
ngươi tu luyện. dùng nó ngươi sẽ đột phát cảnh giới Tinh Thần Lực, đạt
tới cảnh giới Linh Lực rất nhanh.

Phó Thư Bảo lấy ba viên Băng Phách Thạch ra, đặt lên trên bàn.

- Thứ này ta ngẫu nhiên có được, gọi là Băng Phách Thạch. Ngươi về sau
giữ nó, ngàn vạn lần không được để lộ ra trước mặt người khác, đã rõ
chưa?


Cổ Nguyệt đột nhiên quỳ xuống trước mặt Phó Thư Bảo:

- Ân đức của chủ nhân như vậy, Cổ Nguyệt thề thuần phục!

- Cố gắng làm việc nhé. Sau này sẽ còn nhiều thứ tốt hơn.

Phó Thư Bảo cười ha hả, nâng Cổ Nguyệt dậy. Dù sao thì cũng chỉ là thứ
thuận tay cầm về, thưởng cho thủ hạ, đổi lấy lòng trung thành. Hắn tuyệt đối không đau lòng chút nào.

Thời gian tiếp theo, Phó Thư
Bảo liền cẩn thận giảng giải cho Cổ Nguyệt một chút các bước luyện hóa
Băng Phách Thạch, sau đó mới mang Hồ Nguyệt Thiền rời khỏi nguyệt lâu.

Đi đến cửa thành, quả nhiên thấy chiến sĩ quân đoàn Hổ Uy đã phong tỏa cửa, kiểm tra rất kỹ người đi qua thành.

Tú Chi bị giết, thi thể cũng bị Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa thiêu thành tro
bụi. Muốn tìm được ả trên thế giới này thì đúng là người si nói mộng.
Phó Thư Bảo thầm cười lạnh. Đối với nữ nhân như độc xà chết dưới tay hắn này, trong lòng hắn không có một điểm thương xót nào, cũng không hề có
chướng ngại tâm lý.

Lạc Dương vội tìm Tú Chi như vậy cũng
không vì nguyên nhân nào khác ngoài Bách Thú Đan. Nhưng hắn nằm mơ cũng
không ngờ được là Bách Thú Đan đã tiến vào trong bụng Phó Thư Bảo và Hồ
Nguyệt Thiền. Hồ Nguyệt Thiền khi trở về còn chưa kịp luyện hóa, hiện
giờ còn một phần ba của nưa viên. Kế hoạch của bọn họ là trên đường về
Hậu Thổ Thành, Phó Thư Bảo sẽ giúp nàng luyện hóa nốt.

Có thể đột phá từ cấp Chánh Linh lên tới Thánh Linh hay không, một phần ba của nữa viên Bách Thú Đan kia là thứ rất quan trọng.

Lúc xuất
quan thì hơi phiền một chút, nhưng quân sĩ phụ trách kiểm tra cũng chỉ
khiến cho có lệ mà thôi. Phó Thư Bảo đưa ra chút tiền, thuận lợi xuất
quan.

Ra khỏi cửa khẩu Anh Thạch Thành, hai người hai ngựa phóng đi, thẳng về phương hướng Hậu Thổ Thành.

Trên đường quả nhiên gặp phải nhân mã của quân đoàn Hổ Uy đang tìm kiếm Tú Chi. Phó Thư Bảo và Hồ Tộc tránh đám người này ra, không cho đối
phương có cơ hội tiếp xúc với mình.

Ban ngày đi, tối nghỉ ngơi tại vùng núi rừng hoang vu không có người ở.

Sau hai ngày, rời khỏi địa giới trăm dặm của Anh Thạch Thành rồi, Phó Thư Bảo mới thả lỏng lại.

Màn đêm buông xuống,s Phó Thư Bảo và Hồ Nguyệt Thiền nghỉ ngơi trong một vùng núi rừng.

- Nguyệt Thiền, đêm nay chúng ta ở lại nơi này một chút đi. Ăn tối xong ngươi bảo vệ cho ta một chút. Ta muốn luyện hóa thủy tinh túy.

Đưa mắt nhìn bốn phía, trong lòng Phó Thư Bảo đã có quyết định.

- Tốt lắm. Hiện giờ ta đi nấu cơm. Nhóm lửa nấu cơ là chuyện nội trợ của nữ nhân. Hồ Nguyệt Thiền cũng rất biết điều này.

Một đống lửa được nhóm lên, ánh lửa hừng hực chiếu sáng màn đêm đen
tối, cũng đẩy lùi giá lạnh của núi rừng. Sâu trong rừng thỉnh thoáng
truyền tới tiếng dã thú rít gào, vang vọng bên tai rất lâu. Đây đúng là

một bức họa của đại tự nhiên. Trong hoàn cảnh như vậy, nhìn Hồ Nguyệt
Thiền cong mông nhặt củi, nhóm lửa nấu cơm, Phó Thư Bảo cảm thấy rất
thỏa mãn, tâm linh hoàn toàn thư giãn.

Không bao lâu sau, Hồ
Nguyệt Thiền đã đưa một chén cơm bốc khói nghi ngút, thơm ngon mềm mại
tới trước mặt Phó Thư Bảo. Mà trên mặt nàng có một mảng tro bụi, vài nơi rất đen, nhìn giống như là con mèo mướp vậy.

- Tôi luyện hóa thủy tinh túy xong sẽ giúp ngươi luyện hóa nốt một phần ba của nửa viên Bách Thú Đan nhé. Ta phỏng chừng vài ngày nữa, ngươi sẽ tiêu hóa xong
hết thôi. Đến lúc đó luyện hóa là được.

Phó Thư Bảo nói, nhìn bát cơm thơm ngon này mà muốn báo đáp.

Hồ Nguyệt Thiền cười thản nhiên, cũng không nói gì. Có những lúc, có
những trường hợp lời nói khó diễn đạt nổi ý tứ trong lòng. Một nụ cười
từ trái tim của nàng, thuần phác hiển nhiên đã biểu đạt rõ ý tứ của nàng rồi.

Ăn uống qua loa một chút, Phó Thư Bảo liền tiến vào
trong lều. Hồ Nguyệt Thiền ở bên ngoài bảo vệ cho hắn, biểu hiện nghiêm
túc, hai mắt xinh đẹp nhìn khắp xung quanh, cảnh giác quan sát tất cả
biến hóa bốn phía, dáng vẻ rất nghiêm chỉnh. Lúc này cho dù một con thỏ
hoang tiến vào phạm vi cảnh giới của nàng thì hắn cũng giết ngay không
chút do dự.

Trong lều, Phó Thư Bảo lấy Vô Căn Thủy Phách ra, vận dụng trường lực lượng Luyện Linh Lực, khiến nó trôi nổi ngang đầu.

Vô Căn Thủy Phách vừa hiện ra, nhiệt độ trong lều liền giảm mạnh. Vải
lều bình thường trong nháy mắt đã hiện lên một tầng băng mỏng. Giá lạnh
cơ thể Vô Căn Thủy Phách truyền ra ngoài lều vải, khuếch tán ra bốn phía rất nhanh. Cả một phạm vi rất rộng, cỏ cây cũng bị đóng băng ngay. Có
thể thấy thứ này lạnh kinh khủng tới mức nào!

Hồ Nguyệt Thiền không chịu nổi đành bất đắc dĩ lùi lại tới mép khu vực mà hàn khí tràn
ra, tiếp tục cảnh giới. Phía sau nàng là một vùng rừng núi xanh rờn, gió thổi mơn man, cành lá lay động lào xào. Nhưng trước mặt nàng, cỏ trên
mặt đất bị đóng băng, gió thổi cũng không nhúc nhích. Lá cây cũng như
vậy, bị bao phủ bởi một tầng băng mỏng, gió thổi không động đậy. Phía
sau là một thế giới tích cực, phía trước là một thế giới bị đóng băng,
phân chia rất rõ ràng, quỷ dị tới cùng cực.

- Hàn năng kinh
khủng thật. Nếu không phải ta đã luyện hóa hỏa tinh túy mà là Lực Sĩ
bình thường thì đừng nói tới chuyện luyện hóa thủy tinh túy bên trong
nó, ở trước mặt nó một lúc đã rất khó khăn rồi. Cảm nhận hàn khí thấu
xương truyền vào thân thể, Phó Thư Bảo không dám buông lỏng, hai tay
chấn động. Hai đám Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa lập tức hiện lên trên hai bàn
tay.

Sau khi luyện hóa hỏa tinh túy xong, hỏa Nguyên Tố trong Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa đã trở nên tích cực nhân. Giờ phút này lại tới
thủy Nguyên Tố trong đó tích cực. Nó cao hơn bốn màu khác nhiều, có vẻ
không thể chờ đợi nổi, muốn tới ăn Vô Căn Thủy Phách.

- Lần
trước luyện hóa hỏa tinh túy toàn bộ dựa vào Luyện Thiên Thử giúp, tìm
linh tài phụ trợ luyện hóa. Lần này thì không cần nữa. Ta đã luyện hóa
hỏa tinh túy, vừa lúc lấy nhiệt tính của nó để vượt qua cái lạnh của
thủy tinh túy. Chẳng qua không biết tốc độ luyện hóa và hiệu quả thế nào thôi...

Trong lòng cũng có chút cảm xúc và phỏng đoán, Phó
Thư Bảo lập tức quét sạch tạp niệm, khiến tâm thần tiến vào cảnh giới
không minh vô ngã vô vật, hai tay từ từ nâng lên, khiến hai luồng Ngũ
Sắc Nguyên Tố Hỏa tới gần Vô Căn Thủy Phách. Đồng thời hắn yên lặng vận
hành tâm pháp Luyện Thiên Thần Quyết, chuẩn bị tốt cho việc luyện hóa
hấp thu.

Hai tay đưa lên, Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa hóa thành một tấm màn sáng, nhẹ nhàng bao phủ, liếm tới Vô Căn Thủy Phách. Một tia
thủy tinh túy trong Vô Căn Thủy Phách xuất hiện dấu hiệu chuyển động,
trồi ra ngoài. Lúc này luyện hóa và hấp thu chính thức bắt đầu.

Một luồng khí lạnh rất mạnh truyền vào cơ thể. Máu huyết dường như cũng bị nó đóng băng. Phó Thư Bảo đã chuẩn bị trước, hỏa tinh túy lập tức

xuất động, dây dưa với luồng hàn khí này. Một nóng bỏng, một lạnh băng,
hai thứ tổ hợp lại, lập tức trở nên ấm áp. Dưới sự vận chuyển của Luyện
Thiên Thần Quyết, luồng linh năng bị tổng hợp này giống như một dòng
nham thạch bị thuần phục, chảy khắp toàn thân, cuối cùng tiến vào thứ vũ trụ.

Tất cả đều giống như Phó Thư Bảo dự liệu, thuận lợi thần kỳ.

Không biết bao lâu sau, Phó Thư Bảo mở bừng đôi mắt, miệng thở ra một hơi trọc khí.

Ào! Rầm! Một tiếng xé rách, sau đó là tiếng bùng nổ. Cái lều vải của
Phó Thư Bảo bị một hơi của hắn xé rách rồi vỡ tan thành từng mảnh!

Một hơi khí thở ra này là toàn bộ độc khí trong xương cốt, tế bào bị
bức ra, vào lúc luyện hóa thủy tinh túy không thể nào bài trừ được, vẫn
lưu trong phổi hắn. Càng tích tục càng nhiều, đối với luyện hóa và hấp
thu thủy tinh túy cũng đạt tới mức độ "ăn no". Hắn không chịu nổi nữa,
phải há miệng phun ra.

Sau khi giải tỏa được áp lực này, hắn xem như đã thư giãn, nhưng cái lều nọ lại gặp nguy hiểm.

- Phó đại ca, sao cái lều lại... Ngươi không sao chứ?

Hồ Nguyệt Thiền chúng vọt tới, nhìn thấy cảnh lều tan nát, ngạc nhiên tới cực điểm.

Hai mắt đạp mạnh lên mặt đất, cơ thể Phó Thư Bảo đột nhiên vọt từ bãi
đất lên, đầu trước chân sau, cả người xoay tròn, bao về phía một gốc cây to như cái châu. Nếu ví dụ hắn là một mũi khoan thì quyền phải của hắn
chính là bộ phận sắc bén nhất chứ không còn nghi ngờ gì nữa!

Nguyên Nhất Chiến Kỹ, Nộ Quyền Thức, Bạo Trùng!

Nếu vận dụng hỏa tinh túy thì chiêu thức tiến công này là Bạo Viêm
Trùng. Nhưng lúc này Phó Thư Bảo sử dụng thủy tinh túy nên nó không phải là Bạo Viêm Trùng mà là Bạo Băng Trùng!

Quyền động! Thiên mã hành không. Một luồng sương mù màu trắng bao trùm lên nắm tay. Đó là
hàn năng vận hành, khiến không khí quanh mình bị đóng băng nên mới xuất
hiện sương mù!

Ầm! Toàn bộ cây tùng già bị chấn động mạnh.
Thân cây to bằng cái chậu lập tức nứt ra, vết nứt kéo dài tới hai đầu
người! Mà đây không phải điểm kinh khủng nhất. Chỗ kinh khủng nhất chính là hơi nước bên trong thân cây trực tiếp bị đóng băng. Nhìn gốc cây này giống như một cột băng hình cây tùng bị nứt vỡ vậy!

Hồ Nguyệt Thiền trợn tròn đôi mắt:

- Phó đại ca, thế là thế nào hả? Cho dù ngươi hấp thu thủy tinh túy thì cũng không kinh khủng như vậy chứ? Huống hồ ngươi khẳng định không thể
hấp thu toàn bộ thủy tinh túy. Ngươi còn đứng lặng đó làm gì, mau cho ta biết đi.

Phó Thư Bảo nhìn nắm tay của mình. Trong lòng hắn
cũng chấn kinh như Hồ Nguyệt Thiền, lúc này mới bình tĩnh lại được, cười ha hả nói:

- Sự thật là ta đã hấp thu luyện hóa được nửa tia thủy tinh túy.

- Nửa tia mà đã lợi hại như vậy sao?

Miệng thơm của Hồ Nguyệt Thiền mở lớn.

Phó Thư Bảo cười nói.

- Hiển nhiên là không lợi hại như vậy nhưng rất trùng hợp là luyện hóa
nửa tia thủy tinh túy, trước lại luyện hóa hỏa tinh túy rồi. Hơn nữa
thời gian kia ta tu luyện cường hóa, Luyện Linh Lực của ta mới đột phá,
từ cảnh giới tầng một đạt tới cảnh giới tầng hai rồi.

Rất trùng hợp phải không?

Ngươi nói cái kiểu gì thế?

Đối mặt với Phó Thư Bảo có vẻ vẫn đang cảm thấy huyền diệu và hiềm nghi, miệng thơm của Hồ Nguyệt Thiền lại càng mở lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận