Thiên Tài Đọa Lạc

Thấy đột nhiên có đột phá, Phó Thư Bảo biết đó là kết quả tất nhiên.
Chẳng qua hiệu quả đạt được vẫn khiến hắn kinh ngạc. Phải biết rằng thời gian này hắn đều dùng Thạch hạch Linh vẫn thạch tiến hành tu luyện
cường hóa. Đến lần luyện hóa thủy tinh túy này, linh năng ẩn trong thạch hạch cũng đã bị hắn luyện hóa hết! Hơn nữa gần đây liên tiếp gặp kỳ
ngộ, lực lượng của hắn tăng lên thật ra cũng là chuyện rất bình thường.
Nếu không tăng lên thì ngược lại mới là bất thường đó.

-
Ngươi cũng đừng tức giận như trẻ con thế. Ta vẫn muốn giúp ngươi luyện
hóa Bách Thú Đan còn lại. Hiện giờ còn sớm, chúng ta bắt đầu nhé.

Phó Thư Bảo cười cười. Hắn cũng không giải thích nhiều nữa.

Lúc này Hồ Nguyệt Thiền mới mỉm cười, ngoan ngoãn đi đến cạnh Phó Thư Bảo.

- Ta phỏng chừng khi luyện hóa hết Bách Thú Đan còn lại. Tu vi lực
lượng của ngươi sẽ tăng lên tới cấp Thánh Linh. Nhưng đó chỉnh là phỏng
đoán của ta, không biết kết quả thật sự như thế nào.

Khi Hồ Nguyệt Thiền trân trọng đưa ra Bách Thú Đan còn lại, Phó Thư Bảo nói.

Hồ Nguyệt Thiền cười quyến rũ nói:

- Cho dù thế nào thì ta cũng chấp nhận. Dù sao thì ngươi còn nợ ta
nhiều. Ta phát hiện cứ theo ngươi là chỗ tốt cứ cuồn cuộn kéo tới trên
đầu ta không ngừng. Lần này không thể đạt cấp Thánh Linh thì khẳng định
lần sau sẽ được. Cho nên ta cũng tuyệt đối không lo lắng chút nào.

Nói thế là thế nào đây? Phó Thư Bảo cười khổ:

- Bắt đầu nhé!

Đột nhiên hắn đưa tay, không nặng không nhẹ đặt lên bụng dưới của Hồ
Nguyệt Thiền. Cảm giác mềm mại tuyệt vời, dường như còn có chút lông dán trên thịt truyền tới.

Mặt hoa của Hồ Nguyệt Thiền lập tức thay đổi, yêu kiều quát:

- Hai lần trước ngươi đều đặt phía trên bụng ta, lần này... Ngươi đặt ở đâu vậy hả?

- Đây không phải là bụng sao? Xấu hổ quá... Nhưng không thể đặt trên
bụng nữa, phải đặt ở chỗ này. Thế ngươi tự mình quyết định đi nhé. Có
cần ta trợ giúp ngươi luyện hóa Bách Thú Đan nữa không?

Phó Thư Bảo mặt dày vô sỉ nói, bàn tay còn nhẹ nhàng cử động, cảm nhận kỹ lưỡng vùng da thịt được phủ lông này.

Đây quả là sự hưởng thụ cao cấp mà.

Đối với tình hình trước mắt của Phó Thư Bảo thì đúng là như vậy.

- Vô sỉ, đáng hận, hạ lưu, háo sắc...

Trong lòng không ngừng mắng nhưng biết rõ loại ngươi như Phó Thư Bảo
nên Hồ Nguyệt Thiền cũng đành cúi mái đầu xinh đẹp xuống, bi phẫn nói.

- Đương nhiên là muốn. Chúng ta... Bắt đầu nhé!

- Ha ha ha...

Phó Thư Bảo cười vô cùng vui vẻ.

Lần luyện hóa này của Hồ Nguyệt Thiền kéo dài một giờ.

Giống như hai lần trước, cả người đổ mồ hôi, quần áo ướt đẫm, khiến
toàn thân đều hiện ra mông lung mà rõ ràng. lần này hình thái huyền hồ
của nàng cũng không hiện ra mà không bị khống chế nữa.


- Thế nào rồi?

Phó Thư Bảo lo lắng hỏi. Hắn đặt tay ở phía bụng dưới người ta, không
thu hồi mà còn cố ý vô tình xoa nắn. Thần sắc chăm chú, giọng điệu lo
lắng, dường như là một đại phu phụ khoa đang hỏi nữ nhân mang thai là
đứa bé thế nào rồi vậy.

Không đếm xỉa tới hành động khinh bạc không ngớt của Phó Thư Bảo, khóe miệng Hồ Nguyệt Thiền hiện lên một nụ cười như tơ.

- Tu vi lực lượng của ta khẳng định đã tăng lên không ít, chẳng qua vẫn chưa thể đạt cảnh giới cấp Thánh Linh. Lần tại Tây Bá Lợi Tư Sơn kia
ngươi cũng đã thấy rồi đó, ta có thể huyễn hóa ra ba Phương Tín, nếu đạt tới cấp Thánh Linh thì ta có thể huyễn hóa ra sáu Phương Tín. Hơn nữa
bọn họ có thể chịu sự chỉ huy của ta, tiến hành chiến đấu hoặc quyến rũ
đối thủ, trình độ cũng giống hệt người thật.

- Khoan khoan...

Phó Thư Bảo mở lớn miệng.

- Nguyệt Thiền, ngươi nói bọn họ có thể chiến đấu với ngươi, còn có thể... Ngủ với nam nhân sao?

Một câu này đầy mùi vị của kẻ bất lương lãng tử, trêu chọc người ta
nhưng Hồ Nguyệt Thiền cũng không tức giận chút nào, ngược lại còn e thẹn cúi đầu, dùng một giọng điệu thẹn thùng nói:

- Cách nói của ngươi dù không hay nhưng theo một phương diện nào đó thì đúng là có thể như vậy.

- Ta phì...

Cằm Phó Thư Bảo rớt xuống mặt đất.

Thế thì chẳng khác nào nói ngủ với một Hồ Nguyệt Thiền cảnh giới này,
cũng là ngủ với bảy Hồ Nguyệt Thiền giống hệt nhau sao?

Đối
với cảnh tượng tráng lệ tuyệt cổ kim như vậy, trong lòng Phó Thư Bảo
tràn ngập chờ mong. Không cách nào tưởng tượng được, chỉ ngủ với một mà
lại thành bảy sẽ là cảnh thế nào chứ?

- Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì? Còn nữa, cái tay kia của ngươi có phải là nên thu lại rồi hay không?

Hồ Nguyệt Thiền như cười như không nhìn Phó Thư Bảo. Quen biết đã một
thời gian, Phó Thư Bảo là dạng người gì thì trong lòng nàng hiểu rất
rát. Nếu hắn không thừa dịp thế này chiếm lợi từ nàng, như vậy đúng là
mặt trời mọc đằng tây rồi.

- Ha ha...

Phó Thư Bảo đang ngẫm nghĩ xem có nên giả ngu một lúc, chiếm thêm chút lợi hay không.

Tiếng rào rào nhè nhẹ truyền tới. Gió đêm hây hẩy, tiếng rào rào kia
không phải là tiếng lá bị gió lay nhưng cũng có thể bị nó che dấu. Người bình thường tất nhiên không cách nào phát hiện được tiếng động nhỏ như
vậy, nhưng Phó Thư Bảo lại bất đồng. Nắm giữ lực lượng mộc Nguyên Tố,
hắn có thể thu được rất nhiều tin tức từ làn gió thổi từ xa tới.

Mộc có thể sinh gió, cũng có thể đuổi gió.

Nếu như không phải nhờ tính chất này thì làm sao Luyện Lực Sĩ có thể điều khiển gió được chứ?

Lắng nghe một chút, Phó Thư Bảo đột nhiên thu hồi bàn tay đang chuẩn bị thăm dò vị trí quan trọng nhất giữa hai đùi Hồ Nguyệt Thiền lại, thân
thể đột nhiên đứng dậy, nhìn về một hướng của khu rừng. Không có gì
khác, chỉ bởi vì hắn từ âm thanh rào rào mà nhận ra đó là tiếng bước
chân của người nào đó được di chuyển âm thầm.


- Phó đại ca, ngươi phát hiện điều gì sao?

Thấy phản ứng của Phó Thư Bảo kỳ quái như vậy, trong lòng Hồ Nguyệt Thiền cũng hồi hộp hẳn.

- Suỵt...

Chỉ thấy Phó Thư Bảo đưa tay lên môi, ý bảo Hồ Nguyệt Thiền đừng nói.

Hồ Nguyệt Thiền quả nhiên mím chặt miệng. Nàng cũng rất thông minh,
cũng không nhìn các hướng xung quanh như Phó Thư Bảo mà len lén rút chủy thủ ra cầm trên tay. Nếu có người âm thầm tới gần thì khẳng định là
trong lòng có e dè. Nếu hai người lại cứ nhìn khắp nơi, bị hắn phát
hiện, vậy khẳng định là đánh rắn động cỏ, đối phương sẽ chuồn mất.

Lại nghe thêm một chút, Phó Thư Bảo đã xác định người đang lén lút tiến lại chỉ có một, tu vi lực lượng cũng không cao lắm, nếu không khi di
chuyển sẽ không phát ra bất cứ âm thành nào.

- Cái tên này len lén lút lút thế làm gì chứ?

Hiểu rõ nông sâu của đối phương, Phó Thư Bảo cũng buông lỏng, không còn cảm giác lo lắng. Sau khi giết chết Hắc Y Sứ, lòng tin của hắn tăng
mạnh. Bây giờ tu vi lực lượng lực lượng của hắn đã tăng lên nhiều lắm,
đối với kẻ không thể che dấu nổi bước chân, hắn hiển nhiên chẳng coi vào đâu.

Rất nhanh, người nọ đã tới gần rồi.

Vốn Phó Thư Bảo còn đang đứng nhìn xung quanh và nghe tiếng gió, giờ dứt khoát ngồi trở lại cạnh đống lửa, cười lớn nói:

- Vợ à, lần này lên núi hái nấm, không ngờ chúng ta lại hái được một
cây linh chi ngàn năm. Trở về chúng ta phát tài rồi, bán nó đi ta sẽ
đánh cho ngươi một đôi vòng bạc, sửa lại nhà cỏ của chúng ta một chút... Óa, mẹ, lão tử phải sửa lại căn phòng cả lợn cũng không thèm ngủ kia
thành nhà ngói xanh, khiến đám rùa đen kia ghen tị lồi mắt ra mới được.

Lại nói linh tinh rồi. Hồ Nguyệt Thiền phải véo hắn một cái hắn mới
miễn cường ngừng cười được. Nam nhân này trong mắt nàng, ngoài chuyện
háo sắc với không nghiêm chỉnh ra thì đúng là một người rất thú vị.

- Vợ à, dù sao thì chỗ này núi hoang rừng vắng không người, hay là
chúng ta thân mật một chút đi, xem như chúc mừng việc đào được linh chi
ngàn năm nhé...

Vừa thầm khen ngợi hắn xong, trong chớp mắt, trong lòng Hồ Nguyệt Thiền đã phải mắng người.[/CHARGE]

Vù! Ngay lúc Phó Thư Bảo đang nói linh tinh thì một mũi tên đã đột nhiên bắn tới, lao thẳng về phía ngực Phó Thư Bảo.

- Á...

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Phó Thư Bảo ôm mũi tên trong ngực, đầu gục xuống, người cũng ngã xuống mặt đất.

- Phó đại ca, ngươi...

Hồ Nguyệt Thiền lập tức sợ tới mặt không còn chút máu. Người có thể
giết được cả Hắc Y Sứ, sao lại có thể bị một tên nhẹ nhàng như vậy giết
chứ? Ngay lúc này, nàng đột nhiên thấy Phó Thư Bảo mở hai mắt, nháy với
nàng một cái. Trong lòng nàng lập tức hiểu ra. Hóa ra là cái tên này giả chết!

Mũi tên bắn tới, tốc độ dù nhanh nhưng lực lượng cũng
không lớn lắm. Phó Thư Bảo đưa tay chụp lấy nó rồi đặt ở ngực, khiến
người ta có một loại ảo giác là hắn đã bị trúng tên. Thật ra dù hắn
không làm như thế thì mũi tên này bắn tới, dựa vào nhuyễn giáp da Ngân
Ti Tàm Mãng của hắn, mũi tên này cũng không đả thương được hắn chút nào.


- Đồ ngốc. Khóc đi. Nam nhân của người đã bị bắn chết rồi, ngươi lại
chỉ nhìn mà không có phản ứng gì thế à? Dụ hắn ra đây đi!

Thấy Hồ Nguyệt Thiền lặng im không có hành động gì, Phó Thư Bảo không
nhịn được mà nói một câu, sau đó vội vàng nhắm mắt lại.

- Phu quân ơi, oa oa... Ngươi chết thảm quá... Ô ô...

Không hồ là hồ ly tinh tương lai, có thiên phú diễn xuất kinh người. Hồ Nguyệt Thiền lập tức gục lên người Phó Thư Bảo, gào khóc thảm thiết.
Lúc này nàng đột nhiên phát hiện, khi nàng gục lên người Phó Thư Bảo
khóc, tay hắn lại đảo qua đảo lại trên ngực nàng!

Cái tên này, đến chết mà vẫn đê tiện như vậy!

- Hắc, muội tử, ngươi đừng khóc. Sau này theo ta, cuộc đời ngươi sẽ
sung sướng hơn. Đúng rồi, linh chi ngàn năm các ngươi hái được đâu rồi?

Một giọng nam nhân khàn khàn đột nhiên truyền tới từ phía sau. Trong
ánh lửa, một nam tử trung niên thắt lưng đeo một thanh loan đao, mặc
đoản giáp da thú đã đi đến đứng bên đống lửa. Trên tay hắn còn một cây
chiến cung làm bằng gỗ thiết đàn, dây bằng gân trâu. Trang phục này của
hắn là trang phục của đạo tặc tiêu chuẩn, nhưng cung trên tay hắn lại là chiến cung đặc biệt của quân đoàn Hổ Uy, người biết chuyện liếc mắt một cái là nhận ra ngay.

Tại Anh Thạch Thành, Phó Thư Bảo đã
thấy không ít Thiết Đàn Mộc Chiến Cung này trên người tướng sĩ trấn thủ
của quân đoàn Hổ Uy, liếc một cái là nhận ra ngay. Kết hợp với những
chuyện trước mắt, hắn đã rõ ràng bảy tám phần. Tên này là hai ngàn tinh
binh của Giáp Tự Quân trong quân đoàn Hổ Uy, đi trước dò đường thám báo, trùng hợp lại gặp hắn ở đây.

- Mẹ kiếp. Lão tử hỏi ngươi đó? Ở đâu?

Thám báo của Giáp Tự Quân nổi giận nói, hai mắt mê đắm nhìn thân thể tuyệt đẹp của Hồ Nguyệt Thiền.

Lông mày Hồ Nguyệt Thiền nhíu lại. Ánh mắt kẻ trước mặt này rất vô lễ, khiến nàng tức giận rồi.

- Mẹ kiếp, cho dù ngươi là một đứa câm thì hiện giờ lão tử cũng muốn
ngươi rên rỉ thành tiếng dưới hông của lão tử. Lão tử xử ngươi trước đã, ha ha... Không ngờ trong vùng núi rừng hoang vắng này lại gặp được loại hàng cực phẩm như ngươi. Dáng vẻ này... Chậc chậc...

Trong tiếng cười dâm đãng, đột nhiên tên thám báo Giáp Tự Quân lao về phía Hồ Nguyệt Thiền.

Phụt! Một tiếng động kỳ quái như vũ khí sắc bén đâm xuyên máu thịt phát ra.

- Ngươi...

Đã thành công ập tới người Hồ Nguyệt Thiền, tên thám báo đột nhiên bị
nàng đá bay. Trên bụng hắn không ngờ lại có thêm một thanh chủy thủ lạnh như băng.

Lúc này Phó Thư Bảo nhảy lên.

- Sao lại thế? Ta dụ hắn ra là để hỏi chút tin tình báo, ngươi lại đâm hắn một đao là sao?

Hồ Nguyệt Thiền phì một hơi nói:

- Tên này rất đáng giận, lại muốn phi lễ ta. Ta đâm hắn một nhát là đã
khách sáo rồi. Vết thương này không nguy hiểm tới tính mạng, còn có thể
cứu sống.

Phó Thư Bảo nói:

- Ngươi cũng nghe thấy
rồi đó. Ngươi có thể còn cứu được. Nếu như ngươi nói chuyện trung thực
thì chúng ta sẽ cho ngươi một con đường sống.

- Các ngươi... Các ngươi là ai hả?

Sắc mặt thám báo kia tái nhợt, môi run run không ngừng. Biến hóa đột
ngột này quá lớn, làm hắn không cách nào tiếp nhận được.

- Chúng ta là...

Phó Thư Bảo đột nhiên đổi giọng.

- Chúng ta là thủ hạ của phu nhân Tú Chi, cùng phu nhân tách ra, lại

lạc đường ở nơi này. Chúng ta sớm biết ngươi đang âm thầm dò xét rồi, cố ý dụ ngươi ra. Nào, ngươi là ai, muốn làm gì?

- Hóa ra là người của phu nhân Tú Chi à, thật là... Đây chỉ là hiểu lầm thôi!

Thám báo nọ nghe thấy là thủ hạ của phu nhân Tú Chi thì đã thấy được một tia hy vọng sống, vội nói:

- Thuộc hạ thật ra là thám báo của Giáp Tự Quân của quân đoàn Hổ Uy.
Tướng quân Vu Chương phái ta đi trước dò đường, đại quân di chuyển phía
sau. Lần này chúng ta đi tấn công cửa khẩu tại Hậu Thổ Thành, giết chết
tên Phó Thư Bảo chủ trì nơi đó. Không ngờ lại thuộc hạ nhất thời hồ
đồ...

- Nhân mã của Vu Chương bây giờ ở nơi nào? Các ngươi chuẩn bị tập hợp ở đâu?

Phó Thư Bảo lạnh nhạt nói.

- Nhân mã của tướng quân chia làm hai một đội, mỗi đội một trăm người,
cũng chuẩn bị tập hợp tại sườn núi Tây Tử cách cửa khẩu trăm dặm, sau đó hội hợp với năm trăm Mã Đao Vệ của Hổ Uy Bảo, đồng loạt tấn công cửa
khẩu.

Sườn núi Tây Tử cách cửa khẩu một trăm dặm, lúc đầu là
một thôn xóm tự nhiên nhưng đạo tặc hoành hành, cuối cùng biến mất, chỉ
còn là một nơi không người. Tập hợp ở nơi này đúng là một lựa chọn không tồi.

Phó Thư Bảo lại hỏi.

- Năm trăm Mã Đao Vệ của quân đoàn Hổ Uy hành quân thế nào? Tuyến đường ra sao?

Thám báo nọ lắc lắc đầu:

- Chúng ta chỉ biết địa điểm tập hợp, cũng không biết tuyến đường hành
quân của năm trăm Mã Đao Vệ. Nhưng chúng ta có quân lệnh là hai mươi
ngày sau phải tới tập hợp tại sườn núi Tây Tử.

Ngừng lại một chút, hắn lại cầu khẩn:

- Ta đã nói hết những gì ta biết rồi. Chúng ta đều là người nghe lệnh
của Lạc tướng quân, nể tình này mà các ngươi tha cho ta một lần đi. Cầu
xin các ngươi đó.

- Ngươi đã nói nhiều như vậy, ta cũng nói
cho ngươi biết một bí mật nhé. Thật ra... Chúng ta không phải là thủ hạ
của phu nhân Tú Chi đâu. Phu nhân Tú Chi đã bị ta giết. Ta chính là
người mà các ngươi muốn săn giết, Phó Thư Bảo đây. Lúc trước ngươi cũng
giết ta một lần rồi, giờ đến lượt ta.

- Cái gì?

Thám báo nọ nhất thời cả kinh chết đứng tại cỗ, gan mật như muốn nứt ra. Chuyển biến lúc trước là kinh người, còn bây giờ thì rõ là muốn mạng
người rồi.

Một quyền đánh xuống...

Hồ Nguyệt Thiền xoay người đi. Không biết vì sao, nàng rất sợ nhìn thấy Phó Thư Bảo giết người.

Khí thế đó làm nàng cảm thấy xa lạ!

Địch thủ hành động nhanh phi thường. Giết thám báo của Giáp Tự Quân, sợ rằng cũng khiến đối phương cảnh giác. Dù sao thì Lạc Chấn Thiên phái ra đều là thân tín tinh nhuệ, có lực chiến đấu mạnh mẽ cả, quyết chí phải
phá tan cửa khẩu của Hậu Thổ Thành. Tổng hợp tất cả nguyên nhân lại, Phó Thư Bảo không thể không nhanh chóng trở lại Hậu Thổ Thành.

Cả đường đi đổi ngựa không ngừng, thời gian nghỉ buổi tối cũng rút ngắn
lại một nửa. Mười hai ngày sau, cửa khẩu đã xuất hiện trong tầm mắt. So
với ước định của Vu Chương và Mã Hoành thì hắn tới trước tám ngày.

- Hắc Thạch Thành bảo...

Nhìn tòa Hắc Thạch Thành bảo đứng nguy nga sừng sững trên sườn núi, Hồ Nguyệt Thiền do dự hồi lâu, rốt cục vẫn nói:

- Ta sẽ không đi.

- Không đi sao?

Phó Thư Bảo ngạc nhiên hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận