Thiên Tài Đọa Lạc

- Gọi Vương phi tới, ta hàn huyên với nàng cái gì đây? Chính
trị? Mẹ kiếp, từ trước đến giờ ta luôn cảm thấy vấn đề này đau đầu thì
còn hàn huyên gì nữa? Không biết Vương phi có loại thú vui ác liệt này
không nữa? Nếu nàng có nói thì ta đành phải ăn cắp thành quả của tiền
nhân rồi. Thứ ta thấy hứng thú nhất chính là mỹ nữ. Nhưng ấn tượng của
nàng đối với ta là đã rất háo sắc rồi, nếu lại hàn huyên chuyện như vậy
thì không thể nghi ngờ gì là có tuyết lạnh còn thêm sương giá…. Mẹ kiếp, nói chuyện gì mới tốt đây?

Tĩnh tọa, suy nghĩ khổ sở, Phó Thư Bảo rơi vào trong tình thế khó xử.

Có lẽ bữa tiệc tối lần này chỉ là vẽ rắn thêm chân, là dư thừa.

Đang yên tĩnh thì có tiếng bước chân truyền tới. Phó Thư Bảo đưa mắt
nhìn qua thì thấy vương phi Ba Mễ Na mặc bộ lễ phục hoa lệ đang được tám vũ nương thị vệ đưa vào trong phòng ăn.

Bộ váy màu đỏ dài
trễ ngực dài khoảng năm thước, trên đường đi phải có hai vũ nương thị vệ đi sau giữ làn váy cho nàng. Làn váy không phải điểm nhấn, điểm nhấn
chính là vị trí trễ ngực kia. Trễ đến trình độ này là không hề giữ lại
chút nào nữa rồi, mà gần như mở ra hết. Theo bộ ngực trễ của Ba Mễ Na,
cái khe tuyết trắng cũng không hề giữ lại mà lộ ra trong khoảng không.
Hai ngọn núi to lớn cũng phải lộ ra ít nhất hai phần ba, mềm mại nhưng
không kém phần săn chắc. Theo từng bước chân của nàng, bộ ngực cũng nhẹ
nhàng rung động, cuộn sóng nhộn nhạo mê hoặc lòng người. Thậm chí nó còn khiến người ta có cảm giác chỉ cần không cẩn thận thì nó sẽ nhảy ra
khỏi mảnh vải chật hẹp kia.

Thứ vải làm lễ phục màu đỏ là lụa mỏng tinh xảo. Nhưng cho dù lụa mỏng có tinh xảo cỡ nào thì nó vẫn là
lụa mỏng, vẫn có đặc tính xuyên thấu. Ánh mắt của Phó Thư Bảo nhìn xuyên qua rất dễ dàng. Cũng ngay trong tích tắc đó, thân thể hắn liền cứng đờ tại chỗ.


Dưới ánh nến chiếu rọi, làn lụa mỏng màu đỏ căn bản là mặc lên cho có. Những đường cong trên thân thể Ba Mễ Na như không
ngừng trôi nổi trong đám mây. Bộ ngực săn chắc, bụng bằng phẳng, đôi
chân thon dài nhưng không mất đi vẻ đẫy đà, mông hương ưỡn lên ngạo
nghễ. Tất cả đều mê hoặc lòng người.

Ánh mắt Phó Thư Bảo đột
nhiên dừng lại giữa hai chân Ba Mễ Na. Một bóng dáng màu vàng bị hắn
nhìn thấy. Bởi vậy, trái tim của hắn như ngừng đập, nhất thời kinh hô
một tiếng:

- Mẹ nó! Quả nhiên là quả phụ cấp vương phi, chính là nhân vật cấp bậc tuyệt đỉnh, cái gì bên trong cũng xuyên thấu!

Nếu đã đoán được thiếu niên trước mắt có tâm tư bất lương về phương
diện kia như vậy, vương phi quả phụ đã lớn mật hứa hẹn sao có thể lưu
lại một chút đường sống nào chứ?

- Phó công tử, để ngươi đợi lâu rồi.

Ba Mễ Na cười thản nhiên, trực tiếp ngồi xuống đối diện với Phó Thư Bảo.

Bàn ăn hình thoi rất dài nhưng cũng chỉ rộng chừng bốn thước. Khoảng
cách ngồi như vậy là rất gần. Nếu cố ý hô hấp sâu thì hơi thở từ trong
miệng hoàn toàn có thể đập vào mặt đối phương.

- Có thể ăn tối cùng Vương phi, chờ lâu nữa cũng đáng giá mà.


Phó Thư Bảo thản nhiên cười cười. Hắn đã gửi thấy mùi thơm đặc biệt
trên người Ba Mễ Na này. Mặc dù mùi thơm này không thể so sánh với hương thơm tự nhiên trên người Chi Ni Nhã nhưng cũng vô cùng dễ chịu.

- Tất cả các ngươi lui xuống hết đi.

Ba Mễ Na đột nhiên nói.

Tám vũ nương thị vệ lập tức lui xuống, những cung nữ đứng sau bàn ăn
cũng lui xuống hết. Tán Nhị biết điều lui xuống cuối cùng, lúc đi ra còn tiện tay khép cửa phòng lại.

Không cần nhìn, chỉ cần phóng
thích đặc tính của trường lực lượng ra, Phó Thư Bảo cũng biết tám vũ
nương thị vệ không đi xa mà chỉ đứng bảo vệ trước cửa.

Y phục trên người của Ba Mễ Na, mệnh lênh vừa rồi, hơn nữa còn tám vũ nương
thị vệ kia, Phó Thư Bảo là người có tâm tư linh hoạt khéo léo cỡ nào,
sao có thể không nghĩ ra đạo lý Ba Mễ Na muốn làm gì chứ? Nhưng chính vì đã biết rõ nên trong lòng hắn vô cùng phiền muộn:

- Ai... rốt cục quả phụ này đã làm xong công tác chuẩn bị rồi nhưng lão tử chỉ có thể nhìn. Chơi văn thất bại, thất bại rồi!

Ba Mễ Na nào biết Phó Thư Bảo đang buồn rầu trong lòng. Nàng tự rót một ly rượu nho cho Phó Thư Bảo, sau đó nâng chén nói:

- Vì quan hệ đồng minh của chúng ta, cạn ly!

- Ha ha, chúng ta quả thật là đồng minh rồi. Đây cũng là nguyên nhân vì sao tối nay ta lại ngồi đây ăn tối với vương phi các hạ. Sau này việc
hợp tác giữa chúng ta càng ngày càng được củng cố.


Cầm lấy chén rượu, Phó Thư Bảo liền một ngụm uống hết. Rượu cùng một loại nhưng người bồi rượu lại là cực phẩm.

- Nếu Phó công tử đã nói đến nước này thì ta đây cũng nói thẳng ra. Lần giao dịch này xem như chúng ta đã chiếm không ít lợi của công tử. Nếu
có thể bồi thường thì ta có thể làm bất cứ thứ gì để bồi thường...

Vừa nói, Ba Mễ Na vừa dùng ánh mắt mập mờ nhìn Phó Thư Bảo. Khóe miệng của nàng còn có một nụ cười nhàn nhạt.

Lời nói như vậy, cộng thêm ánh mắt như vậy, nụ cười như vậy, đây không phải nói trắng ra là ám hiệu cái gì sao?

- Khụ khụ...

Phó Thư Bảo thầm mắng, mắng chính hắn. Bữa tối này là do hắn yêu cầu,
hắn nghĩ muốn chơi văn với quả phụ một chút nhưng cuối cùng quả phụ
không nghĩ như thế. Giờ người đã đến rồi, đây không phải là cầm đá đập
vào chân hắn sao? Cho nên dưới hình thức ám hiệu lõa lồ trắng trợn và
trêu đùa này, trừ ho khan ra thì hắn còn có thể làm cái gì đây?

- Có lương thực và vũ khí của công tử, chúng ta xem như đã vượt qua
khốn cảnh trước mắt. Nhưng muốn thắng nội chiến thì đây còn chưa đủ, ta
đành mặt dày van xin công tử một việc nữa vậy.

- Chuyện gì vậy? Nói nghe xem nào.

Phó Thư Bảo thản nhiên nói. Thực tế, hắn đã sớm tính được nàng đến đây
là có thỉnh cầu. Nhưng đối phương lấy càng nhiều lợi ích từ chỗ hắn thì
báo đáp mà hắn nhận được cũng càng nhiều. Thật ra đây cũng là nguyên
nhân hắn muốn chơi văn với vương phi Ba Mễ Na này. Nói cách khác, sở dĩ
hắn yêu cầu bữa cơm ái muội như vậy là vì muốn thành lập quan hệ thân
thiết với Ba Mễ Na, chờ nàng nói ra càng nhiều yêu cầu.


- Ta
biết công tử là một Luyện Lực Sĩ vô cùng xuất sắc, thủ hạ của ngươi cũng có một số người là Luyện Lực Sĩ. Không biết ngươi có thể luyện chế cho
chúng ta một ít Luyện Lực Khí Nỗ, cho dù hai quân đối chiến hay công
thành thì vẫn là lợi khí được không?

- Luyện Lực Khí Nỗ?

Phó Thư Bảo trầm ngâm nói:

- Ta và người của ta quả thật có thể luyện chế ra được. Nhưng ngươi
cũng biết đấy, luyện chế Lực Luyện Khí là một chuyện vô cùng phiền phức, linh tài giá trị xa xỉ ắt không thể thiếu, hơn nữa còn vô cùng tốn thời gian.

- Ta biết yêu cầu như vậy rất quá đáng nhưng những thứ này vô cùng quan trọng với chúng ta. Nếu công tử có thể cung cấp cho
chúng ta, ta nguyện ý giao ra... cho dù là bất cứ thứ gì!

Trong mắt Ba Mễ Na lóe ra một tia sáng kỳ dị, không phải là sắc bén,
cũng không phải tràn đầy trí tuệ mà là trực tiếp to gan khiêu khích!

Phó Thư Bảo né tránh ánh mắt nhiệt liệt kia của Ba Mễ Na, nói:

- Được rồi, ta đáp ứng với ngươi. Nhưng sản lượng Lực Luyện Khí Nỗ này
nhất định vô cùng ít ỏi, không biết ngươi muốn bao nhiêu đây?

- Thứ như vậy khẳng định rất khó luyện chế. Ta chỉ cần một trăm Lực Luyện Khí Nỗ thôi.

Trầm ngâm một lát, Phó Thư Bảo mới lên tiếng:

- Được rồi, vậy thì một trăm chiếc. Nhưng ngoài cung cấp cho ngươi một
trăm cái Lực Luyện Khí Nỗ này, ta còn có thể cung cấp cho ngươi một trăm bộ khôi giáp cho một trăm chiến sĩ tinh nhuệ được trang bị Lực Luyện
Khí Nỗ kia, biến họ thành đội tinh nhuệ trăm người. Nhưng ta cũng muốn
cái giá là một quân đội năm vạn người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận