Thiên Tài Đọa Lạc

- Bốp…

Tiếng chén trà bị ném vỡ vụn vang lên thanh thúy trong
gian thư phòng tại Anh Thạch Thành. Người ném chén trà chính Lạc Chấn
Thiên, nghe báo cáo của trinh sát, ngực của hắn phập phồng kịch liệt,
tức giận đầy mặt, không thể ức chế.

Trinh sát báo cáo cúi thấp đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

- Điều này sao có thể! 2500 tinh binh, còn mang theo 500 mã đao vệ của ta đều bị toàn quân chết sạch! Đây là tinh binh do một tay ta mang theo!
Với mấy trăm nhân mã tại Hạp Cốc Quan ở Hậu Thổ Thành, sao có khả năng
đánh thắng được?

Trong lòng Lạc Chấn Thiên ngàn lần không cam lòng, thế nhưng sự thật bày ra trước mắt hắn, hắn không tiếp nhận cũng không được.

- Quân đoàn trưởng, căn cứ theo điều tra của chúng ta, trước mắt trên
quáng trường tại Hạp Cốc Quan, chúng ta còn vài trăm huynh đệ đang bị
bắt làm nô dịch cho Phó Thư Bảo, người của chúng ta cố gắng tiếp cận bọn họ, nghĩ cách giải cứu, nhưng cuối cùng vẫn không được như ý nguyện, vì thế còn làm chết hai huynh đệ, người trông coi quáng trường quá lợi
hại.

Trinh sát cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói ra.

- Phế vật! Phế vật! Một đám phế vật!

Dưới cơn thịnh nộ, Lạc Chấn Thiên đã mất đi khí độ của một quân đoàn trưởng.

- Phụ thân, thật ra, đây chính là một trong những nguyên nhân thất bại.

Một âm thanh bình thản từ ngoài cửa truyền vào, lập tức, Lạc Dương một thân cẩm y chậm rãi tiến vào. Trên đầu quàng một chiếc khăn màu xanh, trên
tay cầm một cái ngọc cốt phiến, eo mang trường kiếm bạch sắc, bộ dạng
như một công tử ca tuấn lãng. Nho nhã phong cốt như vậy, người bình
thường bắt chước thế nào cũng không giống.

- Dương nhi, tại sao lại nói như vậy?

Vốn đang muốn phát hỏa, nhưng nhìn thấy người tiến vào là Lạc Dương, Lạc Chấn Thiên mới đem lửa giận đè xuống.

- Phụ thân không chỉ một lần phái trinh sát đến Hậu Thổ Thành, hài nhi

cũng phái thủ hạ đắc lực đi tìm hiểu, mà sở dĩ chúng ta thất bại là bởi
vì bên cạnh Phó Thư Bảo có một Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực.

Khẽ phe phẩy ngọc cốt phiến, Lạc Dương nhẹ nhàng nói.

- Cái gì?

Lạc Chấn Thiên cả kinh, sững sờ tại chỗ. Phải biết rằng, ngay cả kinh đô
Hoàng Kim Thành cũng chỉ có tả hữu Hoàng Kim Vệ tổng quan là Luyện Lực
Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, nhưng đó là lực lượng bảo vệ hoàng đế Tú Quốc, Phó Thư Bảo chẳng qua chỉ là một tên lưu manh, làm sao có thể có thủ hạ Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực được?

Một Luyện Lực Sĩ cấp
Vĩnh Hằng Lực đã có thể tọa trấn một phương, ví dụ như Độc Hoạt tộc
trưởng của Độc Lang tộc. Còn Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, trong mắt
thường nhân đã là tồn tại như thần, có thể tùacute; hô phong hoán vũ
hoặc tiêu hủy một tòa thành trì. Nhân vật siêu nhiên như vậy, sao lại có thể ở cùng một chỗ với tên lưu manh Phó Thư Bảo được?

- Tin tức này… Có chính xác không?

Sau khi trầm mặc một lúc, Lạc Chấn Thiên mới miễn cưỡng hồi thần lại, hỏi.

Lạc Dương khẽ gật đầu, nói:

- Hoàn toàn chính xác, nếu như không phải có Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ
Trụ Lực tọa trấn, chỉ vài trăm tên ô hợp của Phó Thư Bảo, sao có khả
năng chiến thắng những tinh binh như Vu Chương và Mã Hoành được?

Hơi ngừng lại một chút, hắn lại nói:

- Chẳng qua, thân phận của Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực này cũng là một nghi vấn, người của ta trả một cái giá rất lớn cũng không thể tra
được manh mối gì, tuy nhiên, căn cứ các loại dấu hiệu cho thấy, Luyện
Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực bên cạnh Phó Thư Bảo cũng không phải là cam lòng cống hiến cho hắn, mà không biết đã bị hắn dùng tà pháp gì để
khống chế nàng.

- Khống chế một Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực?

Lạc Chấn Thiên đã há miệng không thể ngậm lại được, nói:


- Dương nhi, điều này sao có thể?

Lạc Dương bày ra dáng vẻ như đã đoán trước được, nói:

- Phụ thân, người có điều không biết, từ một tên lưu manh của Hổ thành bò lên tới vị trí ngày hôm nay, có thành tựu được như vậy, không có chút
thủ đoạn thì không thể, mặt khác, Luyện Lực Sĩ cũng không phải là thần,
tránh được sinh tử luân hồi, cho nên, lúc thân thể Luyện Lực Sĩ cấp Đại
Vô Vũ Trụ Lực già yếu sắp tử vong đều sẽ tiến hành luyện chế bản thân,
như vậy sẽ rơi vào một thời kỳ vô cùng suếu. Sau đó bị người khác áp chế thì một người thực lực thấp cũng không phải là không thể khống chế
được.

Thở dài một tiếng, Lạc Chấn Thiên mới nói:

- Ta vốn
định tự mình mang theo một vạn tinh binh, báo thù cho Vu Chương và Mã
Hoành, không ngờ bên cạnh tên lưu manh đó lại có một Luyện Lực Sĩ cấp
Đại Vô Vũ Trụ Lực trợ giúp, như vậy thì ta tuyệt đối không thể đi, việc
này còn phải bàn bạc kỹ.

- Phụ thân đại nhân không cần lao tâm vì chuyện này, hài nhi đã có biện pháp đối phó với tên lưu manh Phó Thư Bảo.

Lạc Chấn Thiên vội hỏi:

- Ách? Dương nhi, là biện pháp gì?

Lạc Dương liếc nhìn tên trinh sát đang cúi đầu trong phòng, tên trinh sát
vội thức thời lui xuống. Lạc Dương nghe thấy tiếng bước chân đi xa, xác
định xung quanh thư phòng không còn ai mới hạ giọng nói:

- Phụ
thân, muốn đối phó với lưu manh, cớ gì chúng ta lại tự mình động thủ?
Chỉ cần nghĩ cách giải trừ khống chế của hắn với Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, vậy thì, hắc hắc… Lo gì hắn không chết?

Khống chế
một Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, không phải nghi ngờ giống như
một tòa núi lửa đang ngủ say tùy thời đều có thể hoạt động, thiêu đốt

những kẻ xung quanh thành than cốc.

- Đạo lý là như vậy, thế nhưng, làm sao mới có thể thành công được?

- Bên cạnh hài nhi có một người, vừa vặn dùng được trong trường hợp này, trước mắt hắn đã chuẩn bị rồi.

Khóe miệng Lạc Dương nhếch lên một tia cười lạnh, phảng phất như hắn đã nhìn thấy thảm kịch đầu mình Phó Thư Bảo mỗi thứ một nơi. Nếu như một màn đó phát sinh trước mắt hắn, hắn chắc chắn sẽ không chút do dự một chân
giẫm nát đầu Phó Thư Bảo.

- Ha ha ha…

Ưu phiền, phẫn nộ và không cam lòng trong lòng thoáng chốc không còn, Lạc Chấn Thiên cười vang:

- Vậy chuyện này cứ giao cho Dương nhi tự mình xử lý, đúng rồi, Tú Chi còn chưa có tin tức gì sao?

- Hừ! tiện nhân dâm đãng đó nhất định đang thông đồng với tên gian phu
nào rồi, ả tưởng rằng những việc mình làm là thiên y vô phùng, nhưng
không biết tai vách mạch rừng, ta sớm đã biết rõ những chuyện ả làm mà
không muốn để người khác biết được. Nếu như không phải sợ đắc tội với
Thanh Dật vương tước thì lão tử đã sớm làm thịt ả rồi!

- Dương
nhi, ủy khuất cho ngươi rồi, chẳng qua, trong thời điểm này, chúng ta
phải nhẫn, mau chóng tìm ra ả, bằng không thì mấy trăm viên Bách Thú Đan sẽ mất trắng.

Lạc Chấn Thiên ưu sầu nói.

- Ta đã phái
người đi tìm rồi, tin rằng sẽ rất nhanh có kết quả, ta nghĩ rằng tên
tiểu bạch kiểm đó cũng không dám làm gì, nếu như tiện nhân đó không quá
ngốc, mong rằng ả chỉ chơi đùa một chút mà thôi, bằng không, ta sẽ cho ả biết tay!

Lạc Dương oán hận nói.

Lạc Dương đội nón xanh
không biết rằng vợ của hắn đã sớm bị lửa thiêu đốt hóa thành tro, biến
thành phân bón, bồi dưỡng cho một bãi cỏ xanh tốt, còn hắn, vĩnh viễn
cũng không có cơ hội đạt được mấy trăm viên Bách Thú Đan chí bảo đó rồi.

o0o

Cùng lúc đó, tại Thiên Tháp Sơn, Quy Vân Tông.

Trên đỉnh núi cao vạn trượng chìm trong vân vụ, phóng mắt nhìn khắp nơi đều là mây trắng.


Quy vân quy vân, một khi đạp toái sẽ là vô tận hư không, ngao du thái hư.
Người dựng nên Quy Vân Tông có hùng tâm tráng chí như vậy. Thiên Tháp
Sơn quả thật là một phúc địa để tu luyện, linh khí dồi dào, địa linh chí bảo vô số. Chẳng qua, điều đáng tiếc nhất chính là từ sau khi lập nên
Quy Vân Tông truyền thừa đến nay, Quy Vân Tông còn chưa có người nào có
thể đạt đến cảnh giới đạp toái hư không, ngao du thái hư.[/CHARGE]

Nguồn: Vipvandan

Nội dung đã hiển thị - Bạn có thể xem

Đột phá hạn chế Đại Vô Vũ Trụ Lực, bức tường vạn trượng lại cao thêm một
tầng, đây cũng chính là lý tưởng cả đời của Mạc Khinh Vân, để đạt được
mục tiêu này, hắn thậm chí nguyện ý trả giá tất cả. Nếu có kẻ nào dám
cản đường hắn, vậy thì hắn sẽ gặp thần giết thần, gặp phật giết phật,
thậm chí, cho dù là mẹ ruột của hắn thì hắn cũng sẽ không chút do dự một đao chém chết.

Đạt được nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển là một xảo hợp, cũng là một cơ hội.

Từ khi có được nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển từ trong tay Độc Vô Song,
Mạc Khinh Vân chưa từng ngừng việc nghiên cứu nửa khối Luyện Thiên Thần
Quyển này.

- Mặc dù không hoàn chỉnh, hừ, nhưng ta cũng cân nhắc được một vài thứ.

Trong mật thất u tĩnh, khóe miệng Mạc Khinh Vân khẽ nhếch lên một nụ cười quỷ dị. Hai tay của hắn khẽ vung lên, nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển như
không chút trọng lượng, bắt dầu trôi nổi, dừng lại giữa hàng lông mày
của hắn.

Một lát sau, ánh sáng nhàn nhạt từ trên người Mạc Khinh Vân tản ra.

Lực tràng lực lượng nhìn như ánh sáng lờ mờ phát ra, nhưng thực chất lại là Tinh Thần Lực của Mạc Khinh Vân. Tinh Thần Lực là một trong những giai
đoạn thấp nhất của Lực Sĩ, chỉ cao hơn cảnh giới Nội Lực. Nó chính là
còn đường tất phải đi qua để đạt đến cảnh giới Nguyên Tố Lực. Không có
bao nhiêu hiệu quả công kích, nhưng nó lại có thể khống chế tâm thần của người khác, thậm chí, lực lượng tu vi đạt đến một trình độ nhất định,
Lực Sĩ còn có thể đem Tinh Thần Lực phóng thích ra khỏi cơ thể.

Tinh thần là linh hồn.

Tu vi lực lượng cường đại đến cảnh giới Đại Vô Vũ Trụ Lực, linh hồn của
Mạc Khinh Vân đã có thể thông qua Tinh Thần Lực để điều khiển, rời khỏi
thân thể một đoạn thời gian, tiến vào trong tất cả vật chất, thăm dò bí
mật ẩn tàng trong đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận