Thiên Tài Đọa Lạc

Rầm…

Một tiếng vang quái dị đột nhiên truyền đến.

Ngọn lửa vờn quanh người Tây Thiết đột nhiên ngưng tụ thành hai con hỏa xà, mang theo nhiệt độ cực nóng, ngay cả cương thiết cũng có thể hòa tan phóng
xuống.

Đây, mới chân chính là sát chiêu trong sát niệm.

Nếu như trên đùi không có vết thương, Tây Hoa Dung nhất định có thể ứng phó được, nhưng lần này, nàng nhất thời rơi vào trong hiểm cảnh. Chẳng qua, cho dù ở trong hiểm cảnh, nhưng nàng vẫn không chịu thỏa hiệp, ngược
lại càng quật cường nghênh đón. Đang chuẩn bị có hành động thì một đạo
nhân ảnh đột nhiên đứng chắn trước người nàng.

Ầm…

Tiếng
vang trầm muộn như tiếng sấm. Một mảnh hỏa quang thiểm hiện, ngay lập
tức, hai quyền nhằm hướng hai con hỏa diễm xà lao đến. “Rầm rầm”, hai
con hỏa diễm xà nhất thời tiêu tán, hóa thành một trận mưa lửa, rơi
xuống đầy trời.

Nếu như chơi lửa, Phó Thư Bảo đã luyện hóa hỏa tinh túy, há sợ người khác chơi lửa trước mặt hắn?

Nhìn hai quyền này thoạt nhìn đơn giản, nhưng lại ẩn tàng khí thế hồn hậu,
nhất cử phá tan hỏa xà của Tây Thiết. Biến hóa này nằm ngoài dự đoán của mọi người, những chiến sĩ Bán Thú tộc bên cạnh Tây Thiết nhìn thấy
không khỏi cả kinh.

- Khốn kiếp! Trên địa bàn Bán Thú tộc, ngươi lại dám nhúng tay quản chuyện trong tộc chúng ta!

Tây Thiết nhanh chóng từ trong chấn kinh hồi phục lại, nổi giận quát.

- Ngươi biết Tú Quốc không?

Phó Thư Bảo chậm rãi nói.

- Tú Quốc thì có ai không biết, là Thiên triều thượng bang! Thanh Uyển Quốc chúng ta mỗi năm đều tiến cống cho Tú Quốc.

Tây Thiết cao giọng đáp.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Nữ hoàng của Tú Quốc – Tú Ngọc bệ hạ chính là hảo hữu chí giáo của ta,
ngươi biết không? Trước mắt nàng, ta còn dám quản chuyện bất bình, càng
huống chi là trước mặt ngươi?

Trên thực tế, Phó Thư Bảo và Tú
Ngọc không chỉ có quan hệ hảo hữu, mà hai người còn từng hôn miệng, đây
là một loại quan hệ tương đối phức tạp.

Tây Thiết cười lớn, quát:

- Ha ha… Tên cuồng nhân từ đâu đến, dám tự xưng là hảo hữu chí giao với
nữ hoàng Tú Quốc, còn may là ở đây, nếu như ở Tú Quốc, e rằng ngươi đã
bị khép vào tội đại nghịch bất đạo, sớm đã bị chặt đầu rồi!

-
Ngươi chưa từng tiếp xúc xã hội, chẳng lẽ tất cả mọi người cũng chưa
từng tiếp xúc xã hội sao? Bụng dạ ngươi hẹp hòi, tâm tư ác độc, chẳng lẽ ngươi cho rằng toàn bộ người trong thiên hạ cũng như ngươi? Thật đúng
là khôi hài, Tây Hoa Dung này nói thế nào đi nữa cũng là tộc nhân của
các ngươi, hơn nữa còn bị trọng thương, ngươi chẳng những không quan tâm đến thương thế của nàng, ngược lại còn xuất thủ hung ác, nếu như ta là
ngươi thì đã dùng nước tiểu tự sát rồi.

Vốn lời nói vẫn chậm rãi, nhưng đến câu cuối cùng, thanh âm Phó Thư Bảo đột nhiên trở nên sắc

bén, nhất thời có một loại khí thế tà ác.

- Ngươi… hỗn trướng! Giết bọn chúng cho ta!

Bị nhục nhã không có đất dung thân, gương mặt tuấn tú của Tây Thiết nhất
thời biến thành màu gan heo, trong lúc nổi giận, liền muốn áp dụng hành
động cực đoan.

Nghe thấy mệnh lệnh của hắn, những chiến sĩ Bán
Thú tộc bên cạnh Tây Thiết thoáng do dự một chút, nhưng chỉ sau vài nhịp hô hấp, tất cả liền ứng tiếng.

Ngay lập tức, bầu không khí liền trở nên tràn ngập sát khí, hết sức căng thẳng.

Muốn đánh thì đánh, Phó Thư Bảo đối với việc chiến đấu cũng không hề sợ hãi. Nhớ ngày trước, ngay cả Hoàng thái tôn như Tú Cát cũng bị hắn đốt thành tro, chẳng lẽ lại sợ một tên thống lĩnh của một bộ lạc cách tuyệt bên
ngoài?

- Tất cả dừng tay hết cho ta!

Một âm thanh hùng hồn đột nhiên từ trong bộ tộc truyền ra, khiến người khác có cảm giác như
nghe thấy một tiếng chuông ngân, âm thanh chấn ong ong màng nhĩ mọi
người.

Âm thanh này vừa xuất hiện, những chiến sĩ Bán Thú tộc lập tức khống chế Thải Vân Báo trở về.

Tây Thiết không cam lòng, liếc nhìn Phó Thư Bảo một cái đầy oán hận, nhưng cuối cùng vẫn lui trở về.

Từ trong vòng vây của đám tộc nhân Bán Thú tộc, một lão giả áo vải chậm
rãi đi đến. Bước chân của hắn mặc dù chậm, nhưng mỗi bước đi đều cách
một khoảng lớn, khiến người khác có cảm giác như mặt đất dưới chân của
hắn đang “súc địa thành thốn”.

- Lực Sĩ nắm giữ thổ nguyên tố lực lượng, có thể làm được đến trình độ này, tu vi lực lượng của hắn nhất
định là cảnh giới Đại Vô Vũ Trụ Lực!

Trong lòng Phó Thư Bảo thầm
giật mình. Trên thực tế, kể từ khi đến lãnh địa Bán Thú tộc, hắn đã liên tiếp giật mình. Bởi vì một bộ tộc cách tuyệt bên ngoại lại có nhiều
người cường hãn như vậy.

Khi nhìn thấy Tây Hoa Dung, hắn đã cho
rằng Tây Hoa Dung là kỳ tài thiên phú, nhưng sau khi nhìn thấy Tây Thiết và tộc trưởng Bán Thú tộc, hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ, nơi này không
phải là địa phương tầm thường, nhất định có gì đó trợ giúp bọn hắn tu
luyện lực lượng.

Nếu như quả thật có thứ có thể giúp Bán Thú tộc
tu luyện lực lượng, vậy khẳng định không phải cực phẩm kim nguyên tố là
Kim Ti Hồ Lô, mà là một thứ gì đó, bằng không thì sau khi luyện hóa hai
loại cực phẩm linh tài, hắn đã trở thành thiên hạ vô địch rồi.

Thế nhưng, nếu như không phải Kim Ti Hồ Lô, vậy thì là cái gì?

Trong lúc chấn kinh và trầm tư, lão già áo vải đã đi đến gần. Lực tràng lực
lượng trên người hắn trầm giọng giống như đại địa treo ngược, áp lực đến mức người khác không thở nổi. Đặc tính lực lượng của thổ nguyên tố có
tính chất trầm trọng, kiên cố, từ trên người lão già áo vải này thể hiện ra, có khí thế khủng bố như đại sơn áp đỉnh.

Lão già áo vải hiển nhiên nhằm vào Phó Thư Bảo, chẳng qua sau khi vận chuyển Luyện Linh Lực một phen, Phó Thư Bảo liền cảm thấy áp bức trên người biến mất sạch.

- Ồ?

Trong đôi mắt lão già áo vải thoáng lóe lên một tia kinh ngạc, hiển nhiên giật mình trước thực lực của Phó Thư Bảo.

Lúc này, Tây Hoa Dung chợt lên tiếng:


- Tộc trưởng, những gì Tây Thiết nói đều là thật sao?

- Chuyện của ngươi, trở về rồi nói.

Lão già áo vải thản nhiên đáp, lại không liếc nhìn Tây Hoa Dung lấy một cái, ngược lại mỉm cười với Phó Thư Bảo, nói:

- Vị công tử này, ngươi đã cứu tộc nhân của ta, vậy ngươi cũng không phải người ngoài, là bằng hữu của chúng ta, nếu đã là bằng hữu của chúng ta
thì không hạn chế quy tắc tiến vào, mời theo lão phu vào trong, để chúng ta tận tình địa chủ.

Hơi ngừng lại một chút, hắn còn bổ sung thêm một câu:

- Đúng rồi, lão thân gọi là Nam Vô Thiên, tộc trưởng Bán Thú tộc.

- Ha ha, vậy ta không khách khí.

Phó Thư Bảo cười ha hả, sau khi khách khí một phen, giới thiệu qua loa ba người một chút, xem như đã quen biết.

Tây Thiết vẫn giữ nguyên vẻ mặt như hận không thể nghiền xương Phó Thư Bảo
thành tro, thế nhưng Nam Vô Thiên đã nói như vậy, hắn cũng chỉ có thể
nhịn xuống.

Xuyên qua khoảng sân trống, tiến vào trong bộ tộc Bán Thú tộc, một trung niên nam tử khoác trên vai một cái áo choàng kim sắc xuất hiện trong tầm mắt Phó Thư Bảo. Từ trên người của hắn không thể
cảm giác được chút lực tràng lực lượng nào, nhưng hắn chỉ đứng yên một
chỗ, dáng vẻ bình thản lại khiến người khác có cảm giác khủng bố như
không thể đánh bại.

Một Lực Sĩ khi tu luyện đến tận cùng có thể
tinh khí thần nội liễm, thoạt nhìn như người bình thường, khiến người
khác không thể nhìn thấu, nhưng thực chất là một đối thủ đáng sợ, cao
thâm khó đoán.

Không cần bất kỳ người nào giới thiệu, chỉ từ tiêu ký trước ngực nam tử trung niên này là có thể đoán ra thân phận của
hắn, đây chính là thống lĩnh Thiên Phạt giả Á Đề Mạn của Kim Sa Bái
Thiên Giáo, quyền lợi và địa vị của hắn trong giáo chỉ thấp hơn giáo
chủ, ngoài ra hắn còn là một Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực.

Chỉ quan sát là có thể đoán ra được tu vi lực lượng của hắn đã đạt đến
cực trí. Chỉ e cho dù là Độc Vô Song của Độc Lang tộc cũng phải trong
trạng thái tinh thần bình thường mới có thể thắng được một phần. Còn nếu như vẫn duy trì trạng thái tinh thần hiện nay, hai người quyết đấu với
nhau, phần thắng của Á Đề Mạn tuyệt đối cao hơn ba phần. Chênh lệch này
mặc dù không rõ ràng, nhưng có thể thấy rõ thực lực khủng bố của Á Đề
Mạn.

Độc Vô Song đã như vậy, Tiểu Thanh hiển nhiên càng không bằng.

Chỉ trong chốc lát, Phó Thư Bảo đã có kết luận.

Á Đề Mạn hiển nhiên cũng không có hứng thú chào hỏi với nhân vật như Phó
Thư Bảo, chỉ liếc nhìn Tiểu Thanh một cái, sau đó dùng ánh mắt ái muội
nhìn Tây Hoa Dung, cũng không thấy hắn nói gì, liền xoay người đi về
hướng Từ Đường của Bán Thú tộc.

Từ Đường là một tòa kiến trúc xây dựng hình tháp, cao chừng 10 mét, trên từng viên gạch bám đầy rêu xanh
và dây leo, phần đỉnh còn có một gốc cây không biết tên, cánh lá rậm
rạp.

Liếc mắt nhìn sơ qua là có thể thấy được đây là một tòa cổ tháp có niên đại vô cùng xa xưa.

- Thạch tháp này có niên đại rất cổ xưa, khí tức lại hùng hậu, nhất định

là địa phương không đơn giản, có cơ hội phải vào trong xem.

Trong lòng Phó Thư Bảo thầm nghĩ.

- Hoa Dung, ngươi đưa bằng hữu ngươi về nhà mình sắp xếp nghỉ ngơi đi, sau đó đến Từ Đường gặp ta!

Nam Vô Thiên nói xong, lại cùng với Phó Thư Bảo khách sáo hai câu, sau đó
mới dẫn mọi người đến Từ Đường. Hiển nhiên là đi cùng Á Đề Mạn để nói
chuyện còn dang dở lúc trước.

Cử chỉ của Nam Vô Thiên khiến người khác có cảm giác hòa ái dễ gần, rất rộng lượng, giống như là một trí
giả đã từng trải tang thương, nhưng Phó Thư Bảo biết rõ, chẳng qua hắn
ta chỉ tận lực ra vẻ mà thôi. Phó Thư Bảo cũng không cho rằng lão ta là
một kẻ thân thiện, vì vậy trong lòng vẫn âm thầm đề phòng.

Dưới
sự dẫn dắt của Tây Hoa Dung, ba người Phó Thư Bảo được đưa đến một cái
sân nhỏ nằm độc lập. Ba gian nhà tranh đơn sơ, một dãy hàng rào trúc,
trong sân trồng vài cụm hoa dại. Không phải là cây giống quý, nhưng màu
sắc và hương hoa rất thượng thừa, từng cụm từng cụm mọc trên đất khiến
người khác nhìn thích mắt.

Nữ nhân yêu hoa, Tây Hoa Dung cũng không ngoại lệ.

Ba gian nhà tranh, một gian phòng ngủ, một gian phòng khách, một gian
phòng bếp. Nhìn khung cảnh này quả thật có mùi vị như chim sẻ dù nhỏ,
nhưng ngũ tạng vẫn đủ.

- Phó đại ca, mọi người trước hết ở đây nghỉ ngơi một chút, ta đến Từ Đường một phen, sau khi trở về sẽ nói chuyện.

Sau kh đích thân rót cho ba người Phó Thư Bảo trà xanh, Tây Hoa Dung liền muốn rời khỏi.

- Đợi chút!

Phó Thư Bảo gọi lại, nói:

- Hoa Dung cô nương, mặc dù không muốn tò mò vào chuyện của người khác,
nhưng ta vẫn phải hỏi thăm một chút, ngươi và Thiết Tây từng có khúc mắc gì, tại sao hắn lại đối xử với ngươi như vậy?

Tây Hoa Dung cười khổ, nói:

- Tên kia từng theo đuổi ta, nhưng sau này ta phát hiện hắn là một người
lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, liền đoạn tuyệt với hắn, hắn một mực ghi hận
trong lòng, lúc nào cũng nhằm vào ta, ta đoán lần này Á Đề Mạn đến đây,
muốn kết hôn với mười tỷ muội chúng ta, nhất định là do hắn âm thầm giở
trò quỷ, bởi vì trong tộc này, hắn cũng có quyền lên tiếng.

Thì ra là có khúc mắc như vậy, một nam nhân hành xử như vậy, quả thật là một đống phân chó.

Sau khi trầm mặc một lúc, Phó Thư Bảo mới nói:

- Hoa Dung cô nương, mặc dù chúng ta chỉ là khách qua đường, vốn không
nên quản chuyện này, nhưng ta vẫn nhịn không được phải nhắc nhở ngươi
một chút, hãy cẩn thận, đừng để người khác làm hại mình.

Mặc dù
chỉ là một câu nhắc nhở mơ hồ, nhưng Tây Hoa Dung nghe thấy vẫn không
khỏi cảm thấy trong lòng ấm áp. Khẽ gật đầu, sau đó nàng khập khiễng rời khỏi nhà, đi đến Từ Đường.

- Phó đại ca, tại sao chúng ta phải
đến bộ tộc kỳ quái này, lúc trước chúng ta nên rời đi, bây giờ không
phải tự tìm phiền toái hay sao?

Đợi Tây Hoa Dung đi xa, Hồ Nguyệt Thiền mới nói ra lời trong lòng.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Ngươi thì biết gì? Nơi này có nhiều người có tu vi lực lượng kinh
khủng, Tây Hoa Dung đã như vậy, Tây Thiết cũng như vậy, Nam Vô Thiên
càng như vậy, ngươi không thấy kỳ quái sao?

- Ngươi muốn nói, bọn họ đã chiếm được Kim Ti Hồ Lô?


Vẻ mặt Hồ Nguyệt Thiền nhất thời biến đổi.

- Nếu như là Kim Ti Hồ Lô, vậy thì chúng ta bây giờ đã là vô địch thiên
hạ rồi, khẳng định không phải Kim Ti Hồ Lô, là thứ khác, vì vậy cho nên
ta mới nhịn không được muốn tiến vào đây, nếu vận khí tốt, không chừng
chúng ta sẽ có thu hoạch lớn.

Trong lúc nói, Phó Thư Bảo nhìn xung quanh một chút rồi nói tiếp:

- Không bằng bắt đầu từ nhà của Tây Hoa Dung đi, chúng ta lục soát một phen, nói không chừng có thể tìm được thứ gì đó.

- Lục soát nhà nàng? Như vậy có được không?

- Chúng ta là ân nhân cứu mạng của nàng, lúc soát một chút thì làm sao, đừng để lại dấu vết là được rồi, nhanh lục soát đi!

Nói lục soát là lục soát, Phó Thư Bảo lập tức hành động.

Nhìn Phó Thư Bảo bận rộn, Hồ Nguyệt Thiền thở dài một hơi, nói:

- Nếu như người khác xem ngươi là ân nhân cứu mạng, vậy thì ngược lại xui tám đời rồi.

Một lúc sau…

- Bà mẹ nó! Cái gì đây… đồ chơi?

Rất nhanh lục soát phòng ngủ, Hồ Nguyệt Thiền nghe thấy Phó Thư Bảo hét lên một tiếng kỳ quái, vội vàng chạy lại, gấp gáp hỏi:

- Tìm được cái gì rồi sao?

Phó Thư Bảo đưa đến tay Hồ Nguyệt Thiền một chồng giấy, nghiêm trang nói:

- Nguyệt Thiền, ngươi là hồ ly tinh, hồ ly tinh các ngươi mỗi tháng có cần dùng đến thứ này không?

Hồ Nguyệt Thiền giống như bị sét đánh, thoáng chốc biến thành than.

- Trả lời ta đi, ta nói thật đấy.

- Ngươi chết đi! Đồ lưu manh!

- ….

o0o

Từ Đường của Bán Thú tộc gồm có ba tầng, mỗi tầng chỉ có một phòng. Gian
phòng cũng không cao lắm, chỉ cần ngẩng đầu là nhìn thấy đỉnh. Không
gian trong tháp hình tròn, còn mặt đất thì lại hình vuông. Trời tròn đất vuông là một quan niệm sai lầm của cổ nhân đối với thế giới này, nhưng
nơi này lại dùng vật liệu đá để xây dựng nên.

Trên mặt đất hình
vuông, bốn phía đều đặt một băng ghế đá. Chiếc ghế rộng một thước, dài
ba thước, đặt trên mặt đất, mỗi cái đều nặng vài trăm cân. Niên đại của
những chiếc ghế này đã có từ rất lâu rồi, bên ngoài vật liệu đá được mài rất bóng loáng, sáng đến mức có thể soi gương. Trên những chiếc ghế đá
còn có dấu mông nhàn nhạt, cũng không biết là bao nhiêu người ngồi bao
nhiêu năm mới có thể ngồi thành dấu vết như vậy.

Trong không gian mặt đất hình vuông có đặt một trụ đá. Trụ đá màu trắng, tản mát ánh
sáng nhàn nhạt kỳ dị. Chất liệu không phải ngọc, cũng không trong suốt
như ngọc. Không phải đá, cũng không nặng nề cứng rắn như đá. Ở dưới nó
là một tế đàn hình vuông, trên tế đàn bày biện hơn trăm cái linh vị,
hiển nhiên là linh vị của những nhân vật quan trọng của Bán Thú tộc sau
khi chết, để hậu nhân tế bái.

Dưới tế đàn cũng có một băng đá, đây là chỗ ngồi của tộc trưởng Nam Vô Thiên.

Nhưng hôm nay, ghế đá đại biểu cho thân phận này lại đồng thời có hai người
ngồi, một là Nam Vô Thiên, một là thống lĩnh Thiên Phạt giả Á Đề Mạn của Kim Sa Bái Thiên Giáo.

Ngoại trừ hai người Nam Vô Thiên và Á Đề
Mạn, trong Từ Đường còn có mấy chục tộc nhân Bán Thú tộc nữa, trong số
những người này có một vài trưởng lão lớn tuổi, bộ dạng như lá mùa thu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận