Thiên Tài Đọa Lạc

Lúc Tây Hoa Dung đến Từ Đường thì đã có chín tỷ muội Bán Thú tộc đứng
trước mặt Nam Vô Thiên, tuổi tác của chúng nữ cũng không chênh lệch nàng bao nhiêu, tư sắc cũng đều là nhất lưu. Chín nữ tử Bán Thú tộc đứng
trong từ đường, hai tay đặt trên đùi, vòng eo mảnh khảnh, bộ ngực cao
vụt, toàn thân đứng thẳng, giống như chín món hàng hóa đang chờ bán ra.

Tây Hoa Dung đến rồi, số hàng hóa liền biến thành mười món.

Mua mười món hàng hóa này hiển nhiên là Á Đề Mạn, đôi mắt hắn không chút
che giấu, tham lam nhìn bốn nữ tử Bán Thú tộc, khóe miệng nhếch lên nụ
cười nhàn nhạt. Nụ cười của hắn khiến người khác có cảm giác như một con sâu đầy lông lá đang bò trên sông lưng mình.

- Hoa Dung, ta sẽ
nói ngắn gọn, Á Đề Mạn thống lĩnh sẽ để chúng ta rời khỏi mảnh tử địa
này, là cơ hội để một lần nữa tạo ra sự huy hoàng, để báo đáp, ta đã
đồng ý đem mười nữ tử ưu tú nhất trong Bán Thú tộc bao gồm cả ngươi gả
cho ông ấy, sau này, các ngươi chính là người của thống lĩnh Á Đề Mạn,
hy vọng các ngươi quý trọng cơ hội hiếm có này.

Nam Vô Thiên thản nhiên nói, chỉ một câu ngữ khí nhàn nhạt và đơn giản như vậy đã quyết
định cuộc sống và vận mệnh của mười nữ tử như hoa như ngọc.

Trong đôi mắt Tây Hoa Dung lóe lên một tia tức giận và không cam lòng, nhưng
rất nhanh liền nhịn xuống. Có suy nghĩ như nàng còn có những nữ tử Bán
Thú tộc khác, bọn họ cũng đều tức tối và không cam lòng, nhưng ẩn tàng
rất tốt, vẫn quy quy củ củ đứng thẳng, không phát ra bất kỳ âm thanh
nào, bộ dáng rất khiêm ti.

Bất luận là nữ tử nào, cho dù là xấu

xí vô cùng, trời sinh khiếm khuyết thì cũng đều có đối tượng trong lòng, khát vọng một tình yêu chân thật và lãng mạn, chứ không phải hình thức
hôn nhân quan hệ như hàng hóa đem tặng như vậy.

Càng huống chi, Á Đề Mạn tại vùng này nổi danh háo sắc, nữ nhân vô tội bị hắn chà đạp có
không biết bao nhiêu, bị dâng tặng cho hắn, không nghi ngờ gì chính là
bị bộ tộc của mình đẩy vào hố lửa vạn kiếp bất phục.

Chuyện như vậy, có ai có thể cam tâm tình nguyện tiếp nhận đây?

- Mười người các ngươi, ngoại trừ Tây Hoa Dung còn chưa bắt được Linh Thú làm tọa kỵ cho chính mình, chín người còn lại đều đã có Linh Thú tọa
kỵ, sau khi trở thành người của Á Đề Mạn thống lĩnh, các ngươi chẳng
những phải làm trọn trách nhiệm nữ nhân của ông ấy, cố gắng hầu hạ mà
còn phải lợi dụng năng lực của các ngươi, làm việc cho ông ấy, đã hiểu ý của ta chưa?

Nam Vô Thiên lại nói tiếp.

Bao gồm cả Tây
Hoa Dung trong đó, mười nữ tử Bán Thú tộc thoáng do dự một chút, sau đó
mới gật đầu tượng trưng. Dưới cường thế không thể phản kháng, ngoại trừ
tiếp nhận, chúng nữ còn có thể làm gì?

- Ha ha ha, rất tốt, mười
người các nàng đều rất vui vẻ, chuyện này quyết định như vậy đi, mười
ngày sau ta sẽ đích thân mang người đến đón dâu, trong mười ngày này,
Tây Hoa Dung cô nương cũng có thể bắt cho mình một Linh Thú tọa kỵ, đến
lúc đó, lão bà của ta đều là Linh Thú kỵ sĩ, thực lực cả nhà cũng đủ để
tung hoành một phương rồi.

Á Đề Mạn bắt đầu cười lớn, đôi mắt
tham lam quét qua bộ ngực và cặp mông của mười vị “lão bà tương lai”,
phảng phất như đang tưởng tượng tình cảnh của các nàng lúc đó.

Nam Vô Thiên cũng cười nói:

- Từ nay trở đi, chúng ta và Kim Sa Bái Thiên Giáo sẽ là minh hữu, hi
vọng thống lĩnh đại nhân nói vài câu tốt đẹp trước mặt giáo chủ.

- Bây giờ bề ngoài Tú Quốc vẫn là Thiên triều thượng bang, khí thế mạnh
mẽ, nhưng trên thực tế đã chia làm ba, suy sụp rồi, đây chính là thời cơ tốt để Kim Sa Bái Thiên Giáo chúng ta trở lại mảnh thổ địa đó phát
triển, đến lúc đấy, đừng nói là chúng ta trở thành thiên hạ đệ nhất đại
giáo khiến vạn dân tín ngưỡng, cho dù là thống lĩnh triều đình Tú quốc
cũng không phải là không thể, lúc đó, thiên hạ chỉ còn Kim Sa Bái Thiên
Giáo chúng ta mà thôi, những tà giáo ngoại giáo khác đều sẽ biến mất
trong dòng chảy lịch sử, một đi không trở lại! Bán Thú tộc các ngươi
cũng trở thành thiên hạ đệ nhất đại tộc, là quý tộc, có vùng đất riêng
trù phú, vinh hoa phú quý, truyền thừa qua nhiều thế hệ.

Á Đề Mạn dõng dạc nói một phen, vẽ một tương lai thật đẹp cho tộc nhân Bán Thú tộc.


Trong Từ Đường lập tức vang lên một tràng hoan hô, phảng phất như mười nữ
đồng bào ưu tú sẽ vì bọn họ mà đổi lấy một con đường sáng, đây quả là
chuyện tốt. Có tầng quan hệ với Kim Sa Bái Thiên Giáo, chính là bước
trên con đường sáng, mà bước trên con đường sáng đó, bọn họ nhất định có thể đạt được hạnh phúc tương lai theo lời Á Đề Mạn nói, trở thành quý
tộc, có được vùng đất riêng, vinh hoa phú quý, truyền thừa nhiều thế hệ.

- Mười ngày, trong thời gian mười ngày này, Tây Hoa Dung ngươi có thể bắt được Linh Thú tọa kỵ cho bản thân không?

Trong bầu không khí vui vẻ nghị luận, Nam Vô Thiên đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Tây Hoa Dung, lên tiếng hỏi.

Tây Hoa Dung lại lần nữa đem oán hận và tức giận trong mắt ẩn tàng, rất cung thuận gật đầu, nói:

- Tộc trưởng, ta sẽ cố gắng.

- Rất tốt, ngươi hiểu ý của ta là được rồi, sự hy sinh của các ngươi
chính là đổi lấy sự phục hưng vĩ đại cho Bán Thú tộc chúng ta, cũng
không uổng công ta bồi dưỡng những đứa con ưu tú như các ngươi.

Thoáng ngừng lại một chút, Nam Vô Thiên vui vẻ nói:

- Đợi lát nữa để đại trưởng lão chữa thương cho ngươi, sau đó để chín tỷ
muội kia giúp ngươi nhanh chóng bắt một Linh Thú tọa kỵ, có được Linh
Thú tọa kỵ mới là biểu tượng cho chiến sĩ Bán Thú tộc chân chính, bằng
không, cho dù ngươi có là Luyện Lực Sĩ cấp Linh Lực cũng không thể trở
thành chiến sĩ của Bán Thú tộc chúng ta.

- Ta hiểu rồi, cám ơn tộc trưởng đã quan tâm.

Tây Hoa Dung cúi đầu xuống, bộ dạng khiêm ti cung kính, nhưng trong lòng nghĩ gì thì người khác không thể nhìn ra được.

- Chuyện này quyết định như vậy đi, tất cả các ngươi lui ra đi.

Sau khi Á Đề Mạn rời khỏi, Nam Vô Thiên mới phất tay, ý bảo tộc nhân có thể lui xuống.


Một đám người rời khỏi Từ Đường, Tây Thiết đi đến bên cạnh Tây Hoa Dung, đùa giỡn:

- Tây Hoa Dung, nếu lúc đó ngươi theo ta, làm sao có chuyện ngày hôm nay, bây giờ ngươi có hối hận không? Hối hận cũng muộn rồi!

Tây Hoa Dung cười lạnh đáp:

- Cho dù ta gả cho lão sắc lang Á Đề Mạn thì ta cũng không hối hận, ngược lại, hôm nay ngươi đối xử với ta như vậy, vô tình tới cực điểm, ta nhớ
kỹ ngươi rồi, sau này ta theo Á Đề Mạn, tự nhiên sẽ có quyền thế, lúc đó ta sẽ báo thù ngươi, ngươi cứ chờ xem.

Nói xong, Tây Hoa Dung ngang nhiên rời đi.

- Ngươi…

Tây Thiết nhất thời sững sờ tại chỗ. Quả thực, nếu như Tây Hoa Dung gả cho Á Đề Mạn, quyền thế khẳng định sẽ lớn hơn thống lĩnh bộ tộc Bán Thú tộc
rất nhiều, nếu muốn báo thù hắn, hắn sẽ khó mà ngủ ngon được.

Chẳng qua, Tây Hoa Dung cũng chỉ nói một câu hung ác như vậy mà thôi, nói
nhảm, trong lòng nàng tuyệt đối không muốn gả cho lão sắc lang Á Đề Mạn
kia. Đừng nhìn dung mạo của hắn là nam tử trung niên chỉ khoảng chừng 40 mà nhầm, trên thực tế, hắn đã hơn 70 tuổi rồi. Chẳng qua là dùng thủ
đoạn của Luyện Lực Sĩ để giữ lại dung nhan thanh xuân mà thôi. Nam nhân
như vậy, cho dù chết thì nàng cũng không muốn gả. Tuy nhiên hăm dọa như
vậy cũng khiến trong lòng Tây Thiết nảy sinh sợ hãi và khó chịu.

Đoàn người rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt.

Đích thân đóng cửa tòa tháp Từ Đường, Nam Vô Thiên lại trở lại vị trí cột trụ bạch sắc không phải ngọc cũng không phải đá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận