Thiên Tài Đọa Lạc

Lần này Phó Thư Bảo chỉ tu luyện kim nguyên tố, hắn muốn xem xem, sau khi thành công phá giải Luyện Thiên Thần Quyển, đạt được ấn ký chữ “Kim” thì sẽ có tác dụng gì đối với việc tu luyện kim nguyên tố.

Rất nhanh liền có kết quả, có được ấn ký chữ “Kim”, lại chỉ tu luyện mình một kim nguyên tố lực lượng, bất luận là tốc độ hay hiệu quả đều tăng gấp mấy lần trước kia. Nếu như lúc trước tu luyện kim nguyên tố là dùng từ đi nhanh thì bây giờ đã là trạng thái chạy nhanh rồi.

Đột nhiên, Phó Thư Bảo cảm thấy một loại cảm ứng kỳ diệu đối với kim nguyên tố ẩn tàng trong không khí, hắn cảm thấy được sinh mệnh của bọn chúng, hắn có thể truyền tin tức đến tâm linh bọn chúng, mà bọn chúng cũng tiếp nhận được.

- Kim nguyên tố, nghe lệnh của ta, bao quanh cơ thể ta!

Tâm niệm xoay chuyển như thiểm điện, Phó Thư Bảo truyền đạt một mệnh lệnh trong ý thức. Đột nhiên, tất cả kim nguyên tố như thủy triều, trong nháy mắt tập trung đến người hắn, tạo thành một tầng bảo vệ màu đen. Chuyển động không ngừng, dưới ánh trăng chiếu rọi, giống hệt như hàng ngàn hàng vạn con kiến phản quang.

- Ách… Có chuyện gì vậy?

Hồ Nguyệt Thiền mở to hai mắt, khó tin nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt.

Đan Thư Thần Thú chậm rãi nói:

- Mẹ, có lẽ cha đã nắm giữ ý nghĩa của kim nguyên tố, có thể khống chế kim nguyên tố trong tự nhiên, trong thời gian cực ngắn hình thành lớp màng bảo vệ, cũng giống như một tấm khải giáp bằng kim loại, cung cấp sự bạo hộ cường hãn, ha ha, ngươi gả cho cha ta là đúng người rồi, cha nhất định có thể tu luyện đến Hỗn Nguyên Cảnh, trở thành thiên hạ vô địch!

- Ngươi cứ khoác lác đi!

Hồ Nguyệt Thiền hừ mũi một cái khinh thường, thế nhưng trong lòng lại có vài phần tán đồng.

- Biến khải!

Lại nghe thấy Phó Thư Bảo trầm giọng hô một tiếng, kim nguyên tố bao quanh người hắn đột nhiên kịch liệt chuyển động, tổ hợp thành khải giáp, còn tổ hợp thành hộ kiên (bảo vệ vai), hộ trửu (bảo vệ khuỷu tay), hộ tất (bảo vệ gối). Trong khoảnh khắc, một chiếc khải giáp bằng kim loại xấu xí tuyên cáo hoàn thành.

Rắc rắc…

Một thân khải giáp kim loại, Phó Thư Bảo vừa di động, âm thanh trầm trọng từ mặt đất truyền đến, thậm chí còn có thể cảm thấy mặt đất rung động, thanh thế cực kỳ kinh người.

- Ha ha! Uy phong không?


Trong lòng Phó Thư Bảo sảng khoái vô cùng, quả thực đúng như Đan Thư Thần Thú nói, vừa rồi, hắn đã nắm giữ được ý nghĩa kim nguyên tố, khống chế kim nguyên tố trong tự nhiên, trên thực tế, hắn không chỉ có thể ngưng luyện ra khải giáp chiến đấu mà còn có thể chỉ huy chúng tiến hành công kích địch nhân.

Công kích như vậy cũng không phải là công kích mà Lực Sĩ nắm giữ kim nguyên tố bình thường có thể vận dụng được, bởi vì tất cả đều là kim nguyên tố thực sự, không phải do lực lượng nguyên tố chuyển hóa thành.

Lúc Phó Thư Bảo nghênh ngang đi đến, đôi mắt đẹp của Hồ Nguyệt Thiền chuyển đến giữa hai chân hắn, chỉ thấy nơi đó là một thanh sắc dựng thẳng, bên trên còn có đầy gai sắc bén…

- Phi… Tên hạ lưu vô sỉ này! Làm gì có khải giáp nào giống nha khải giáp của ngươi, ngươi không sợ mất mặt, nhưng ta sợ mất mặt lắm, ta… mặc kệ ngươi!

Tâm tình vui vẻ của Phó Thư Bảo, thoáng cái biến mất sạch.

Thẩm mỹ của mỗi người, đúng là không giống nhau mà…

o0o

Hoàn toàn không ngờ rằng bí mật ẩn tàng bên trong Luyện Thiên Thần Quyển chỉ là một ấn ký chữ “Kim”. Thoạt nhìn giống như chỉ là một ấn ký, nhưng ý nghĩa kim nguyên tố của nó chẳng khác nào tạo thành một cây cầu câu thông kim nguyên tố trong tự nhiên.

Tốc độ tu luyện nhanh hơn, hiệu quả rất tốt, hơn nữa còn có thể ngưng luyện ra khải giáp chiến đấu, cũng có thể tạo thành công kích, nhất cử đa tiện, diệu dụng vô cùng.

Mạc Khinh Vân phí tận tâm tư, cuối cùng luyện đến phát điên cũng không thể chạm đến bí mật của Luyện Thiên Thần Quyển, nhưng Phó Thư Bảo lại không phí chút công sức nào. Trước mặt bảo vật, phải có phúc duyên sâu dày mới có thể thu được. Nữ nhân cũng vậy, ngươi không có duyên, nữ nhân có đẹp hơn cũng là của người khác.

Chẳng qua, tất cả mục tiêu của chuyến đi đến kinh đô lần này đều đã đạt được, còn từ tay Mạc Khinh Vân lừa được nửa khối Luyện Thiên Thần Quyển còn lại, thế nhưng cũng vì vậy mà trở mặt hoàn toàn với Thái Bình vương tước và Quy Vân Tông, Thái Bình vương tước bị nhục nhã và đùa giỡn, Quy Vân Tông và Thái Bình vương tước không có khả năng không hành động gì.

Bệnh đến thì chữa, nước đến đất ngăn. Phó Thư Bảo cũng thả lỏng hơn nhiều, nếu như hắn dám gạt lấy thứ này thì cũng không sợ đối phương đến báo thù, hắn bây giờ đã là một trong số ít cường giả trong thiên hạ, ngay cả Ngũ Sắc Hoàng Kim Dực còn có thể thoát khỏi Hoàng Kim Điện trong chớp mắt, hắn há lại sợ Thái Bình vương tước và Quy Vân Tông báo thù chứ?

Trở lại Hậu Thổ Thành, Hồ Nguyệt Thiền vẫn không theo Phó Thư Bảo cùng trở về Hắc Thạch Thành Bảo, mà tìm một sơn động bên cạnh quáng trường. Nàng vẫn kiên trì nguyên tắc của mình, thân là hồ ly tinh, không thể cùng tranh giành nam nhân với nữ nhân khác.

Trước khi chia tay, nàng còn ước hẹn với Phó Thư Bảo, cứ cách mỗi ba ngày Phó Thư Bảo phải đến sơn động của nàng một chuyến, chuyện này e rằng không phải vì chuyện luyện hóa Ác Độc Chi Hoa thì cũng là đến sơn động bồi tiếp nàng.

Đan Thư Thần Thú cũng bị Hồ Nguyệt Thiền đem đi, bồi nàng nói chuyện phiếm.


Phó Thư Bảo hiển nhiên không nỡ, nhưng Đan Thư Thần Thú dường như rất thích người mẹ hồ ly tinh xinh đẹp này, vì vậy liền đi theo.

Những ngày Phó Thư Bảo rời khỏi, Hậu Thổ Thành và Hắc Thạch Thành Bảo cũng không có bao nhiêu thay đổi, cũng không có chuyện trọng yếu nào phát sinh, nông trường và quáng trường đều phát triển theo kế hoạch. Phương diện quân đội cũng tiến hành thuận lợi.

Doanh địa của Ngũ Nguyệt Hoa Quân Đoàn vẫn còn đang xây dựng, các loại vũ khí và trang bị cũng lần lượt đưa đến tay chiến sĩ. Tinh thần mọi người vẫn luôn trong trạng thái sung mãn, cho dù không phải là chiến đấu thực sự, nhưng khi huấn luyện vẫn hét rung trời.

Bọn họ có tinh thần này cũng không phải là kỳ quái, bởi trước khi đến Hậu Thổ Thành, bọn họ vẫn là nô lệ, ngay cả người cũng không phải, luôn chịu đói, bệnh tật và các thương tổn về mọi mặt. Nhưng bây giờ, bọn họ không chỉ có được thân phận tự do mà còn có một số tiền lương khả quan, điều này khiến bọn họ có thể cầm tiền đi uống rượu, tìm nữ nhân yêu mến, nếu là trước kia, e rằng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, cứ như vậy, bọn họ không cố gắng huấn luyện, báo đáp Phó Thư Bảo mới là lạ.

Bảy chiến đội trăm người của Hắc Thạch Thành Bảo là tinh nhuệ, huấn luyện và trang bị không cần phải bàn. Khiến Phó Thư Bảo cảm thấy vô cùng cao hứng chính là đám thị vệ Luyện Lực Sĩ mà hắn mang từ Thanh Uyển Quốc về rất nhanh quen thuộc với hoàn cảnh ở đây, sự gia nhập của bọn họ khiến thực lực của Hắc Thạch Thành Bảo tăng lên không ít.

Lúc hắn không có ở đây, Tây Hoa Dung còn chủ động đến tìm Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã để dò hỏi xem có chuyện gì muốn bọn họ làm hay không, điều này rõ ràng thừa nhận thân phận chủ mẫu của Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã, khiến cho người rất vui vẻ. Kết quả là mười người bọn họ quả thật tìm được một việc để giúp đỡ, đó chính là trợ giúp đám người Lưu Chuẩn luyện chế Lực Luyện Khí Nỏ. Tây Hoa Dung và mười nữ Luyện Lực Sĩ cấp Nguyên Tố Lực này, tự nhiên đều có khả năng luyện chế Lực Luyện Khí Nỏ, có bọn họ tham gia trợ giúp, thời hạn hoàn thành công trình lại càng nhanh hơn.

Đêm đầu tiên trở về, Phó Thư Bảo hiển nhiên là không làm chính sự gì, chỉ nằm cùng Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã trên một chiếc giường lớn, làm loạn cả đêm. Đối với năng lực ở phương diện này của Phó Thư Bảo, hai người vừa sợ vừa vui, đây là một loại cảm thụ rất phức tạp. Đồng thời, còn có một loại cảm thụ vừa yêu vừa hận với “thứ vũ khí đó” của hắn.

Ngày hôm sau, Phó Thư Bảo liền bắt đầu bắt tay luyện chế Lực Luyện Khí cho Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã.

Nếu như đã cho Hồ Nguyệt Thiền một cái Bảo Thư Huyễn Hồ Thuẫn Đao, hơn nữa giữa ba lão bà vẫn luôn phải bảo trì sự công bằng, cho nên hắn cũng phải luyện chế cho Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã một thứ Lực Luyện Khí cùng đẳng cấp, tài liệu sử dụng cũng phải là thạch hạch Linh vẫn thạch hết sức quý giá.

Bởi vì Hồ Nguyệt Thiền là Hồ tộc, trời sinh trong đầu có Linh Thú Lực Đan, cho nên luyện chế tổ hợp thức Bảo Thư Huyễn Hồ Thuẫn Đao rất thích hợp, nhưng Chi Ni Nhã và Độc Âm Nhi đều là người bình thường, không có Linh Thú Lực Đan để sử dụng, chỉ có thể luyện chế một thứ Lực Luyện Khí vũ khí mà thôi.

Chẳng qua, mặc dù không có Linh Thú Lực Đan để dùng, nhưng Độc Âm Nhi lại có một viên Linh Thú Lực Đan cấp Linh Vương của Biến Hình Thú lúc ở Hoàng Kim Thành, hơn nữa còn là mộc thuộc tính. Vì vậy cho nên vũ khí mà hắn luyện chế, mặc dù không phải là tổ hợp thức Lực Luyện Khí, nhưng đẳng cấp và uy lực đều không thua kém Bảo Thư Huyễn Hồ Thuẫn Đao của Hồ Nguyệt Thiền.

Lực Luyện Khí của Chi Ni Nhã mặc dù không có Linh Thú Lực Đan cấp Linh Vương, nhưng Phó Thư Bảo vẫn rất bỏ công sức trong cấu tạo và linh tài của nó, vì vậy, tính năng và uy lực tổng hợp của nó cũng cùng đẳng cấp với Lực Luyện Khí của Hồ Nguyệt Thiền và Độc Âm Nhi.

Giữ vững sự công bằng giữa các lão bà là một việc khiến hắn hết sức mệt mỏi. Liên tiếp bế quan ba ngày, hao tổn hơn phân nửa linh tài bình thường sưu tập được mới coi như luyện chế hoàn tất Lực Luyện Khí của hai lão bà.

Độc Âm Nhi là một trường thương dài bảy xích, chuôi thương và đỉnh thương đều có thể phóng thích độc phấn và độc dịch. Nàng sở trường dụng độc, vũ khí dài chính là sự lựa chọn tốt nhất. Kéo giãn khoảng cách với địch nhân, nàng có thể dùng độc phấn và độc dịch tầng tầng lớp lớp để đối phó với địch nhân. Vì không để Độc Âm Nhi có cơ hội đặt tên loạn như Hồ Nguyệt Thiền, hắn liền sớm đặt một cái tên rất kêu, Độc Long Thương.

Chi Ni Nhã là một trường kiếm và một tấm thuẫn bài. Thân là công chúa Thánh Đóa Lan Quốc, cành vàng lá ngọc, nàng bình thường rất ít có cơ hội xuất thủ, cho nên Phó Thư Bảo tại phương diện tạo hình trang phí mất rất nhiều công phu, ví dụ như hoa văn trên tấm thuẫn bài, trang trí trên thân kiếm, hiển thị phong phạm trang nhã tôn quý của công chúa.


Đương nhiên, không chỉ ngoại hình đẹp mắt, kiếm và thuẫn bài đều dùng một viên Linh Thú Lực Đan Thánh Linh cấp, Kim là công kích tối cường, thủ cũng là tối cường, ngoài ra còn có vài thiết kế đặc biệt, uy lực của bọn chúng tuyệt đối không thấp hơn Độc Long Thương của Độc Âm Nhi.

Ba ngày không gặp nam nhân yêu thương, lại nhận được một thanh Lực Luyện Khí phẩm chất cực cao từ trong tay nam nhân, Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã nào dám oán thán gì nữa, các nàng đều vui vẻ vô cùng.

- Đêm nay ta đặc biệt phá lệ, hầu hạ ngươi một lần chu đáo.

Độc Âm Nhi đưa chiếc lưỡi đinh hương nhẹ nhàng liếm một cái lên môi, để lại một vệt ươn ướt. Đây là ám chỉ hết sức rõ ràng.

Chi Ni Nhã cũng cười khanh khách một tiếng, nói:

- Ta cũng cho ngươi chút ngọt ngào vậy.

Trong lòng Phó Thư Bảo ngàn vạn lần hưởng ứng, thế nhưng vẻ mặt lại bí xị như trái mướp đắng, nói:

- Ta… còn phải bế quan một đêm, còn phải luyện chế Lực Luyện Khí khải giáp cho các ngươi, các ngươi cũng biết rồi đấy, ta vẫn còn đủ thạch hạch Linh vẫn thạch, các ngươi có được những thứ này thì ta mới có thể yên tâm được.

Độc Âm Nhi lộ ra thần sắc thất vọng, nói:

- Được rồi, vậy đêm mai.

Chi Ni Nhã và Độc Âm Nhi cũng không biết rằng, chính trong đêm Phó Thư Bảo nói muốn luyện chế Lực Luyện Khí khải giáp cho các nàng, hắn đã nhảy ra khỏi cửa sổ, rời khỏi Hắc Thạch Thành Bảo, chạy thẳng đến sơn động hồ ly tinh.

Đã ba ngày rồi, đến lúc gặp hồ ly tinh để trả bài tập về nhà rồi, ngoài việc này, hắn còn phải đi hỏi thăm Đan Thư Thần Thú về chuyện bốn đại Thần Quyển ở thời đại khởi nguyên.

Đi đến sơn động, từ xa đã nhìn thấy một mảnh đèn lửa mông lung. Ánh sáng trong phòng lúc sáng lúc tối, hơi chập chờn, đi kèm theo đó là thanh âm lách tách.

- Bà mẹ nó! Nhân lúc lão tử không có ở đây, chơi chụp ảnh một mình?

Phó Thư Bảo lập tức nghĩ đến chuyện này. Dưới chân không một tiếng động, nhẹ nhàng như cơn gió tiến vào sơn động. Chỉ thấy Hồ Nguyệt Thiền đang không ngừng thay đổi các loại tư thế, trên người chỉ có một tầng lụa mỏng, áo ngực và quần lót bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng. Đan Thư Thần Thú trôi nổi giữa hư không, đang không ngừng “vẽ” chân dung các loại tư thế của Hồ Nguyệt Thiền.

Lần này, quả đúng là tự chụp rồi.

Cũng may Đan Thư Thần Thú không phải là người, cũng không phải là Linh Thú có thân thể huyết nhục, mà là một tồn tài vô cùng kỳ diệu, trong mắt Phó Thư Bảo, nó cũng giống như bạch khoa toàn thư mà thôi, có chút năng lực kỳ dị, cho nên cũng không ăn dấm chua với nó.


Theo cách nói của Đan Thư Thần Thú, nó là do thiên địa sinh ra, hấp thu tinh hoa tự nhiên mà thành, có sinh mạng kỳ lạ, là thần vật, là kỳ tích. Chính vì loại tồn tại này cho nên Phó Thư Bảo mới không ăn dấm chua với nó.

Chẳng qua, lão bà của mình tự chụp ảnh, còn ăn mặc phong tao, Phó Thư Bảo thủy chung vẫn cảm thấy rất phức tạp, hắn phiền muộn nói:

- Nguyệt Thiền, ngươi đang làm cái gì đấy?

Hồ Nguyệt Thiền đang “tự chụp” cũng không vì Phó Thư Bảo tiến vào mà dừng lại, ngược lại thấy Phó Thư Bảo xuất hiện trong sơn động, hồ ly tinh lại càng bạo gan hơn, đem tấm lụa mỏng phủ trên vai ném qua một bên. Áo ngực cũng bị kéo xuống một nữa, không ngừng bày ra các loại tư thái lớn mật.

- Cha, mẹ rất đẹp, nàng cũng muốn chế tác một quyển họa sách như người, cho nên ta mới giúp đỡ.

Đan Thư Thần Thú nói.

- Vậy các ngươi muốn vẽ đến lúc nào?

- Đây là tấm cuối cùng.

Hồ Nguyệt Thiền đột nhiên xoay người, vòng eo hơi cong, làm ra tư thế khom người về phía trước, tận lực đem hai bờ mông hình bán nguyệt trong quần lót lộ ra trước mắt Phó Thư Bảo.

Đường cong hoàn mỹ, thân thể hoàn mỹ, còn cả vết rãnh mờ nhạt giữa bờ mông, Phó Thư Bảo thoáng cái như bị điện giật, đứng sững sờ tại chỗ.

- Tạch…

Bức cuối cùng hoàn thành.

- Ha ha, tư thế này của mẹ rất đẹp.

Nhiệm vụ của Đan Thư Thần Thú xem như hoàn thành.

Còn may Đan Thư Thần Thú không phải là người, cũng không phải Thần Thú huyết nhục hình người, bằng không thì Phó Thư Bảo đã sớm móc mắt nó rồi.

Chẳng qua, đối với chuyện này, Hồ Nguyệt Thiền vẫn có chừng mực, không lộ ra chân dung trọn vẹn, cũng không để lộ bộ phận trọng yếu ra ngoài. Sự chừng mực của nàng là chừng mực khêu gợi, không phải chừng mực sắc tình, cũng được xem như chân dung nghệ thuật rồi.

Đan Thư Thần Thú mặc dù là tồn tại đặc biệt, không tính là người, cũng không phải là “thú” thuần túy, nhưng chung quy vẫn có linh tính, cho nên, tại một số việc yêu cầu chừng mực, nàng vẫn rất chú ý.

Thế nhưng, cho dù là như vậy, tại thế giới bảo thủ này, hành vi của Hồ Nguyệt Thiền cũng tương đối lớn mật, nếu đổi là nữ tử khác, nàng ta tuyệt đối không dám làm việc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận