Thiên Tài Đọa Lạc

- Chủ nhân!

Tiểu Thanh chợt lóe xuất hiện trước mặt Phó Thư Bảo.

- Mang ta trở về.

Phó Thư Bảo nhảy lên ngồi trên mông của Tiểu Thanh, nếu như Tiểu Thanh không tới đúng lúc, hắn nhất định sẽ từ trên không trung rơi xuống.

Tiểu Thanh quay đầu bay về phía Hắc Thạch Thành Bảo.

- Thiếu gia đang làm gì a?

- Ngươi không thấy hắn đang cưỡi nữ thị vệ cường đại kia bay về phía Hắc Thạch Thành Bảo sao?

- Lúc này bay trở về làm gì?

- Ngươi làm gì nhiều chuyện như vậy? Cưỡi nữ thị vệ bay trở về, đương nhiên làm đại sự a.

- Đúng, đúng, khẳng định làm đại sự kia, lúc này mới thực sự là thiếu gia của chúng ta a, vô câu vô thúc, muốn làm gì thì làm.


Một mảnh nghị luận hỗn loạn, rất nhanh, biến thành bảy tám mươi mảnh khác nhau.

Chẳng qua, lúc này, bất luận là nghị luận về điều gi đi chăng nửa, hết thảy đều sai lệch.

Phó Thư Bảo chưa từng bị trọng thương, lúc này vì Tiểu Thanh, thực sự bị nội thương cực lớn.

Dưới mặt đất, Chi Ni Nhã và Độc Âm Nhi tự nhiên thấy được tràng cảnh này.

- Hắn làm sao vậy?

Chi Ni Nhã lo lắng nói.

- Chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao? Hắn bị thương.

Độc Âm Nhi trầm giọng nói.

- Chúng ta mau chóng quay về xem thế nào.

Chi Ni Nhã sốt ruột, sắc mặt trắng bệch.


- Ngu xuẩn.

Độc Âm Nhi thấp giọng quở trách nói:

- Lúc này chúng ta càng không thể trở về, vị thích khách kia chinh là Luyện Lực Sĩ cấp Vĩnh Hằng Lực, có thể phái tới thích khách cấp bậc loại này, chủ nhân đứng phía sau há có thể là người bình thường, hiện tại xung quanh khẳng định còn có người của bọn họ đang quan sát, nếu như chúng ta vội vàng trở về, điều này không phải nói rõ cho địch nhân của chúng ta biết, thiếu gia của chúng ta bị thương sao?

- Vậy...Phải làm sao bây giờ?

- Theo ta gắng sức tiếp tục diễn tập.

- Thế nhưng, chẳng may...

- Không có chẳng may...!Nam nhân của ta ta hiểu rất rõ, mạng của hắn còn vững hơn mạng con gián, không chết được!

Nếu như Phó Thư Bảo bị thương nhẹ, nghe được lão bà tiểu ma nữ hắn yêu thương nói ra lời nghịch đạo như vậy, khẳng định hắn biến thành thương nặng.

Thương thế tương đối nghiêm trọng, từ khi tới thế giới này tới nay, tính ra Phó Thư Bảo đã trải qua hai lần thụ thương, một lần là tại Mai Bảo Sâm Lâm bị Mạc Sầu bức bách xuống vách núi, một lần nữa chính là hiện tại, dùng sức mạnh bóp nát Khu Ma Luân, linh hồn đã bị tổn thương.


Nếu như không phải Phó Thư Bảo luyện hóa bốn loại nguyên tố tinh túy và năng lượng của Linh Vẫn Thạch, Phó Thư Bảo rất có thể giống như lời Cách Lại Mỗ nói, lúc này đây hắn đang chơi đùa với tính mạng của chính mình.

- Chủ nhân, muốn ta làm gì?

Quay về Hắc Thạch Thành Bảo, mang Phó Thư Bảo tới phòng luyện khí, Tiểu Thanh hỏi. Nàng giết người thành thạo, nhưng y thuật lại không biết chút nào.

Phó Thư Bảo nói

- Nàng đi ra ngoài đi, thủ hộ gian phòng này, đừng để bất cứ kẻ nào tiến nhập.

Tiểu Thanh xoay người rời đi.

Cửa đá vừa dày vừa nặng cẩn thận khép lại, Phó Thư Bảo lúc này mới âm thầm thở dài một hơi. Bất đắc dĩ, hắn để Tiểu Thanh dẫn hắn trở về, nhưng trên đường trở về, hắn vô cùng lo lắng Tiểu Thanh bị ảnh hưởng bởi Khu Ma Luân. Đối với Luyện Lực Sĩ cấp Đại Vô Vũ Trụ Lực, ảnh hưởng như vậy, dù chỉ có một điểm nhỏ, nàng rất có thể dựa vào tu vi lực lượng của bản thân tháo bỏ cấm chế trong linh hồn, khôi phục thần chí. Chẳng qua, sự thực chứng minh, Tiểu Thanh không hề bị ảnh hưởng từ Khu Ma Luân, không thể tháo bỏ cấm chế, hắn chịu thụ thượng thật sự rất đáng giá.

Trong phòng luyện khí một mảnh yên tĩnh, bầu trời ngoài cửa sổ trong vắt mà xa xăm.

- Mẹ kiếp, lúc này đây té ngã, phải tính làm sao? Chưa từng trải qua lễ rửa tội huyết và hỏa, ta làm sao có thể trở thành cường giả thực sự trên thế giới này?

Trong lòng Phó Thư Bảo không hối hận nửa điểm. Ngay lúc đó hắn biết chính mình hủy diệt Khu Ma Luân bị nó cắn ngược trở lại, khiến hắn thụ thương, nhưng hắn không chút do dự vẫn làm như vậy. Làm như như vậy không phải cố chấp, mà bởi vì tiểu Thanh từ trước tới giờ vẫn là người cường đại nhất Hắc Thạch Thành Bảo, nếu như tại thời gian diễn tập quân sự tâm hồn sống lại, hạ sát thủ với chính mình, an nguy của Phó Thư Bảo tạm thời không nói đến, mà người thân bên cạnh hắn và dân chúng Hậu Thổ Thành khẳng định chịu tổn thương, đó chính là chuyện bất luận thế nào đi nữa hắn đều không muốn nhìn thấy.

Không biết Khu Ma Luân này từ thời đại xa xôi nào truyền thừa lại, càng không biết phải làm thế nào chịu thương tổn từ nó gây lên, lúc này, Phó Thư Bảo chỉ cảm thấy linh hồn của chính mình suy yếu vô cùng, tinh khí thần bản thân giảm xuống trầm trọng từ trước tới này chưa từng có. Da của hắn thiếu đi độ ấm, một mảnh băng lãnh. Đây là loại cảm giác băng lãnh vô cùng quỷ dị, không chỉ có da của hắn, máu của hắn, nội tạng của hắn đều cảm thấy băng lãnh khó chịu, giống như máu và khí quản đang lưu động bị áp chế chậm lại, khó chịu tới cực điểm.


Lạnh buốt ngồi xếp bằng trên mặt đất, trong lòng Phó Thư Bảo suy tư về biện pháp giải quyết, sau cùng, hắn mạnh mẽ để tâm thần tiến nhập mảnh không gian trống rỗng, không nghĩ tới bất cứ thứ gì, không làm bất cứ thứ gì, chỉ nghĩ tới tấm ấn ký Kim Tự Phù trong Luyện Thiên Thần Quyển.

Vũ trụ rộng lớn bao nhiêu, thức thải con người rộng lớn bấy nhiêu. Thời gian chưa thụ thương, Phó Thư Bảo thấy thức thải của hắn một mạnh sáng sủa, kỳ quang phóng thoáng, tràng ngập sinh cơ bừng bừng, tất cả đều cường đại tiến về phía trước. Nhưng hiện tại thức thải của hắn một mảnh u ám mờ mịt, không còn sáng bóng kỳ dị, không có sinh cơ, mà là một mảnh tĩnh mịch.

Càng lúc càng không ngừng suy nghĩ và tìm kiếm, dường như đang vùng vãy trong biển khổ mênh mông. Rốt cuộc, kiên trì được chút thời gian, thức thải một mảnh tĩnh mịch, bỗng nhiên xuất hiện một đường kim quang từ trên trời giáng xuống, xuyên thủng toàn bộ mảnh thức thải u ám. Toàn bộ thức thải khẽ run lên, giống như biển khơi tĩnh mịch không gợn sóng đột nhiên xuất hiện một luồng gió mát lạnh thổi qua, bốc lên chút gợn sóng.

Hai kim chủ công kích mạnh mẽ nhất và phòng thủ mạnh mẽ nhất chính là Biến Hòa Công, Biến Tắc Thông, đại biểu cho việc bài trừ bệnh tật, thu được sinh mệnh mới.

Có được nguyên tố kim, mới có thể nhanh chóng ngưng luyện chiến giáp kim loại, Phó Thư Bảo tự nhiên lý giải vô cùng sâu sắc đối với loại nguyên tố kim này. Hắn suy nghĩ tới biện pháp bước qua cửa ải khó khăn này chính là vận chuyển ấn ký Kim Tự Phù thông qua nó, bài trừ bệnh tất trên thân thể, thu được sinh mệnh mới.

Hơn nữa, kim chủ phòng thủ cực mạnh không phải loại phòng thủ vật lý đơn thuần, mà là tầng phòng thủ kiên cố trong linh hồn.

Củng cố thần hồn, khiến thương thế không chuyển biến xấu, sau đó tiếp tục khôi phục lại.

Nguyên tố mộc trong một số thời gian cũng là thủ đoạn trừ độc chữa thương, nhưng thương thế lúc này không thể dùng nguyên tố mộc là có có thể xử lý độc tố. Chuyện tính chất khác nhau, cần phải sử dụng thủ đoạn khác nhau để xử lý.

Tìm được biện pháp tự cứu chữa, Phó Thư Bảo có thể khôi phục lại chỉ là vấn đề gian.

Ngay khi hắn nghĩ tới ấn ký Kim Tự Phù, hắn chưa hoàn toàn bừng tỉnh, kim loại trong phòng luyện khí, bất luận trân quý tới đâu, phẩm chất như thế nào đều được tập trung về phía hắn tập hợp thành một mảnh, dường như hàng tỷ hạt kim loại bao vây lấy hắn. Trong giây lát, người ngồi trên mặt đất đã không phải là hắn, mà là một quả trứng kim loại cực lớn.

Cùng lúc đó, cuộc diễn tập quân sự long trọng vẫn đang được tiếp tục. Hơn mười vạn dân chúng trong thành hò reo sôi động, tuy trong lòng Độc Âm Nhi và Chi Ni Nhã đang lo lắng tới an nguy của Phó Thư Bảo, nhưng lúc này cũng không có cách nào phân thân. Chỉ là trong lòng lo lắng luôn luôn mong đợi biểu diễn tập mau chóng kết thúc, để các nàng có thể quay về Hắc Thạch Thành Bảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận