Thiên Tài Đọa Lạc

Mấy ngàn vệ binh được lựa chọn tỉ mỉ cẩn thận, sắp xếp mai phục tại bốn phía xung quanh lều trung quân. Những gã vệ binh này toàn bộ đều là
những thuộc hạ thân tín trung thành nhất của Vương tước Thanh Dật, cùng với đám dong binh thân tín được tín nhiệm nhất của Vương tước Thái
Bình. Những người này hoàn toàn có thể vì hai vị Vương tước mà hy sinh
cả sinh mệnh quý giá của chính mình.

Hai bên căn lều trung quân, số lượng vệ binh ngược lại rất ít, hơn nữa vô cùng thưa thớt. An bày
như vậy, chính là vì không để cho Băng Oánh nảy sinh lòng khả nghi.

Hết thảy cũng đều chuẩn bị thỏa đáng cả, tương đương như giăng ra một tấm lưới lớn, chỉ chờ cho hai nàng Mỹ nhân như sa lưới mà thôi, sau đó sẽ
lột sạch quần áo trên người các nàng, chơi đùa vui vẻ.

- Khởi bẩm hai vị Vương tước, người của Quy Vân Quốc đã đến!

Một gã vệ binh thân tín tiến vào báo cáo.

- Bao nhiêu người?

Vương tước Thái Bình hỏi. Thời điểm nói chuyện, hắn vẫn không quên phục dụng một ngụm dược dịch. Loại dược dịch này chính là có tác dụng tráng
dương. Năm nay hắn cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi, mà Băng Oánh cũng chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi, thời điểm thiếu nữ hung mãnh nhất,
chính là vưu vật khiến người ta tiêu hao sinh lực nhiều nhất. Vì để
chuẩn bị vẹn toàn, hắn không thể không dùng một chút hỗ trợ.

-
Hồi bẩm Vương tước đại nhân, chỉ có mười người tới, đều là nữ nhân, Nữ
vương Băng Oánh dẫn đầu, đám nữ hầu còn lại thì khiêng một cái thùng gỗ lớn. Bên trên thùng gỗ còn có những sợi dây lụa buộc chặt, cũng không
biết bên trong là cái gì.

Gã vệ binh thân tín bẩm báo chi tiết.

Hai vị Vương tước nhìn nhau cùng cười. Đám vệ binh không biết trong thùng
gỗ có cái gì, nhưng mà cả hai bọn họ lại biết! Đó chính là mỹ nhân
tuyệt thế mà Băng Oánh muốn dâng cho bọn họ a!

Vương tước Thái
Bình chơi đùa Băng Oánh, hoàn thành di nguyện cuối cùng của đứa con
trai ma quỷ Tú Cát. Mà Vương tước Thanh Dật thì chơi đùa mỹ nữ tuyệt
thế, đây là đã phân chia từ đầu. Hiện tại đối phương đã dâng đến tận
cửa rồi, bọn họ như thế nào có thể không kích động đây? Không tâm viên ý mã đây?

- Ngươi lui xuống đi, để cho bọn họ tiến vào. Những người xung quanh lều đều lui về sau hai mươi thước, bảo trì cảnh giác!

Vương tước Thái Bình hạ mệnh lệnh.

- Tuân lệnh, Vương tước đại nhân!

Gã vệ binh thân tín lui xuống.

Cũng đều là nam nhân, đối với chỉ lệnh của Vương tước Thái Bình, đám vệ
binh trong lòng tự nhiên biết rõ ràng. Để những người chung quanh lều
lui về sau hai mươi thước, tự nhiên chính là không muốn để cho người ta nghe được thanh âm khi mà nữ nhân bị chà đạp phát ra mà thôi.

Sau khi gã vệ binh thân tín lui ra, đám vệ binh canh gác bên ngoài lều
trại nhận được mệnh lệnh, liền lui về phía sau hai mươi thước. Không
bao lâu sau, Băng Oánh đã mang theo người cùng với thùng gỗ, không hề
bị cản trở đi vào trong lều trung quân.

- Băng Oánh bái kiến hai vị bá phụ!

Băng Oánh tiến hành một cái lễ nghi vãn bối tham kiến trưởng bối theo tiêu chuẩn Tú Quốc, lại hạ lệnh cho đám nữ hầu buông cái thùng gỗ trên vai
xuống. Chính nàng ta cũng một phen đem cái bao phục mang sau lưng mình
đặt lên trên bàn, mở ra. Chỉ thấy bên trong chính là ấn tỷ, bản đồ lãnh thổ quốc gia của Quy Vân Quốc, còn có một vài món bảo vậy, trong đó

thậm chí còn có hai mon Lực Luyện Khí đến từ Thời đại Khởi Nguyên nữa!

Nội chỉ một cái bao phục này thôi, cũng liền đủ để cho hai gã Vương tước lòng tham không đáy kia hai mắt tỏa sáng rồi.

- Băng Oánh, cho người của các ngươi lui xuống đi!

Vương tước Thanh Dật phất phất tay.

- Các ngươi cũng đều lui xuống đi!

Băng Oánh nói. Mười nữ hầu hộ tống nàng đến đây nhất thời lui xuống. Tiếng bước chân truyền vào, ước chừng khoảng hơn hai mươi thước bên ngoài căn lều mới dừng lại.

Ba người, ba cặp mắt, hoàn toàn đều là những ánh mắt bất đồng. Cặp mắt gian xảo mờ đục bởi vì tửu sắc quá độ của
Vương tước Thái Bình nhìn chằm chằm vào bộ ngực, cặp đùi cùng cặp mông
của Băng Oánh. Trong lòng hắn sớm đã có ảo tưởng, tưởng tượng cảnh hắn
đem nữ nhân tuyệt vời này đặt dưới háng mình, mạnh mẽ mà chà đạp.

Còn ánh mắt của Vương tước Thanh Dật thì nhìn chằm chằm vào cái thùng gỗ
lớn kia, đoán xem bên trong nó là một mỹ nhân tuyệt thế như thế nào. Mà ánh mắt của Băng Oánh thì lại vô cùng lạnh nhạt. Vẻ mặt thanh cao, cao ngạo, tựa hồ như muốn nói, trên thế gian này đã không còn cái gì có thể đả động được nàng nữa!

- Mở ra đi!

Sau khi đoán tới đoán lui, rốt cuộc Vương tước Thanh Dật cũng đã mất kiên nhẫn.

- Được!

Băng Oánh cười nhạt một tiếng, tự tay mở sợi dây buộc bằng tơ lụa bên ngoài ra, sau đó đem nắm hòm gỗ màu sẫm mở ra.

Một mảnh quang hoa sáng lạn trắng tinh đột nhiên từ trong cái rương gỗ bắn ra. Ánh mắt Vương tước Thanh Dật cùng Vương tước Thái Bình nhất thời
vì đó mà ngẩn ngơ, bộ dáng ý loạn tình mê.

Nữ nhân nằm dài bên
trong cái thùng gỗ chính là một người có mái tóc xoăn màu vàng óng, làn da trắng nõn, còn trắng hơn cả băng tuyết nữa. Ngũ quan của nàng tinh
xảo tuyệt luân, nhất là đôi môi căng mọng mượt mà kia, kích thích người ta nghĩ muốn một phen đem cái thứ gì đó nhét thật sâu vào… Một đôi
ngọc nữ phong phi thường no đủ, bộ dáng tròn trịa căng cứng vô cùng.
Càng hiếm có hơn chính là, độ lớn của hai bên cơ hồ là không có chút
khác biệt gì cả, hoàn toàn tương xứng. Hai chân thon dài mà đẫy đà,
tràn ngập cảm giác co dãn. Trên thân thể của nàng chỉ khoác lên một tấm lụa mỏng màu trắng tinh, mông lung thông thấu. Cảnh đẹp mờ mịt bên
trên thân thể liền cứ như vậy hiện ra trước mắt, mời gọi người ta đến
hái xuống…

Nữ nhân này, chính là Thánh An Na! Chỉ là Vương tước
Thái Bình và Vương tước Thanh Dật từ trước giờ chưa từng gặp qua, tự
nhiên căn bản không biết nàng là ai mà thôi. Giờ phút này Thánh An Na
đang mềm mại nằm dài bên trong cái thùng gỗ, dưới đáy hòm lót một tấm
nhung đỏ. Bên trên tấm nhung đỏ còn lót đầy một tầng trân châu cùng với đủ các loại bảo thạch. Tầng quang hoa màu trắng sáng kia chính là do
bảo thạch cùng với trân châu phát ra. Trên miệng nàng khẽ mỉm cười,
cũng không nói một lời nào, đem toàn bộ phong tình thiên tư vạn chủng
hoàn toàn thể hiện ra trước mắt hai lão nam nhân háo sắc.

Ánh
mắt Vương tước Thanh Dật nhìn trừng trừng vào bộ ngực của Thánh An Na.
Hắn ta cực kỳ may mắn nhìn thấy được hai điểm nhô lên như hai hạt anh
đào đỏ chói, bộ dáng phi thường mềm mại, phi thường tiên diễm. Lúc này
trong lòng hắn nghĩ, hắn thật sự may mắn hơn Vương tước Thái Bình quá
nhiều, bởi vì nữ nhân tuyệt sắc này chính là phân cho hắn! Một vưu vật
tuyệt thế như vậy, như thế nào có thể không kích thích được chứ?

Ánh mắt của Vương tước Thái Bình thì dừng lại tại địa phương giữa hai chân của Thánh An Na. Hắn ta cũng cực kỳ may mắn nhìn thấy được một tầng
hoa cỏ màu vàng óng xinh đẹp, cùng với một mảnh đất tuyệt vời bên dưới
tầng hoa cỏ đó. Đám hoa cỏ ở nơi này có bộ dáng vô cùng xum xuê, sinh

trưởng hỗn độn, mơ hồ bao trùm toàn bộ mảnh vườn đầy đặn kia, thế nhưng lại có một loại vẻ đẹp cùng với hấp dẫn khiến người khác không thể cự
tuyệt!

Chẳng qua hắn thật ra cũng có thể kềm chế được, bởi vì
bản chất của hắn, sự yêu thích đối với nữ nhân cùng với đứa con trai ma quỷ của hắn có chút giống nhau. Cái mà hắn thích chính là loại nữ nhân giống như Băng Oánh vậy, là loại hình đại tài nữ, thanh cao, cao ngạo, khí chất siêu phàm thoát tục.

- Hai vị bá phụ, đây là tuyệt thế mỹ nhân mà ta muốn đưa tới. Nàng tên là An Na!

Bên trong ánh mắt của Băng Oánh hiện ra một tia quang mang khinh bỉ. Lại
người háo sắc vô sỉ như vậy không ngờ có thể cướp đoạt được triều đình
Tú Quốc, đem Nữ Hoàng Tú Ngọc đẩy khỏi Hoàng vị! Xem ra vận số của Tú
Quốc quả thật cũng đã đến tận cùng rồi.

- Mỹ nhân, để ta nâng nàng dậy a! Ha ha…

Vương tước Thanh Dật tâm tình ngứa ngáy bước qua, giơ tay đỡ Thánh An Na đứng dậy.

Thánh An Na cũng vô cùng phối hợp, vươn một bàn tay ngọc ra, tùy tiện để cho Vương tước Thanh Dật cầm lấy, sờ soạng hôn hít. Nàng ta chậm rãi từ
trong cái thùng gỗ đứng thẳng lên. Thân thể của nàng không ngờ so với
Vương tước Thanh Dật còn cao hơn cả một cái đầu, cộng thêm độ dày của
đáy thùng, khiến cho Vương tước Thanh Dật đứng bên ngoài thùng, khuôn
mặt chính là ngang độ cao bộ ngực của Thánh An Na. Vương tước Thanh Dật cũng không cần phải chồm lên, há miệng ra liền có thể ngậm lấy một bên ngực nàng, tinh tế nhấm nháp.

Trên thực tế, Vương tước Thanh Dật quả thật đúng là đã làm như vậy. Ngay khi Thánh An Na bên trong cái
thùng gỗ vừa mới đứng thẳng lên, thì hắn ta liền đã giơ tay ôm lấy cái
eo thon nhỏ của Thánh An Na, một ngụm ngậm chặt lấy đầu ngọc nữ phong
tươi mới xinh đẹp của Thánh An Na, bắt đầu nhấm mút chùn chụt…

Hành động như vậy, nhất thời dọa cho Băng Oánh nhảy dựng lên. Trong suy
nghĩ của nàng, Thánh An Na khẳng định là sẽ thẹn quá hóa giận, một tát
liền chụp chết lão già háo sắc Vương tước Thanh Dật này. Nhưng mà trên
thực tế nàng ta cũng không có làm vậy, mà ngược lại phi thường phối
hợp, khẽ ưỡn ngực của mình ra một chút, để cho cái miệng thối của Vương tước Thanh Dật vừa vặn ở địa phương mềm mại nhất trên ngực nàng mà mải mê nhấm mút. Thậm chí trong miệng nàng còn phát ra một chút thanh âm
rên rỉ sảng khoái, còn có tiếng cười khanh khách nữa.

Cái này là tình huống thế nào a?

- Kế hoạch cũng đâu phải là như vậy đâu?

Khuôn mặt Băng Oánh nhất thời đỏ bừng lên.

- Băng Oánh, ngươi chỉ đem đến một đại mỹ nhân An Na thôi, vậy ta phải làm sao đây?

Trên mặt Vương tước Thái Bình nở nụ cười dâm đãng, đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Băng Oánh.

- Ngươi…

Băng Oánh nhất thời kinh ngạc cùng với khẩn trương nhìn chằm chằm Vương
tước Thái Bình. Nàng ta không ngờ rằng Vương tước Thái Bình lại có ý đồ với nàng. Từ trước đến giờ, Vương tước Thái Bình luôn đối xử với nàng
như cha chồng với nàng dâu mà thôi!

- Hừ hừ! Cát nhi bởi vì
ngươi mà chết, nhưng mà đến chết nó vẫn chưa thể chơi đùa ngươi chút
nào. Tâm nguyện nó chưa hoàn thành, như vậy ta thân là lão ba, hôm nay
liền giải quyết giúp hắn vậy! Ngươi không phải là muốn tặng lễ vậy sao? Không phải muốn thần phục ta sao? Thuận theo ta mới là con đường duy
nhất của ngươi!

Vẻ mặt của Vương tước Thái Bình lúc này đã trở nên vô cùng dữ tợn.


- Ngươi mơ tưởng! Lão gia hỏa vô sỉ!

Băng Oánh nhất thời bị dọa cho phát run lên. Từ sau khi đi theo Phó Thư
Bảo, thì cái bóng của Tú Cát đã dần dần xóa nhò trong tâm trí của nàng, cũng không còn cái loại tưởng niệm cùng với ái mộ khắc cốt ghi tâm
trong lòng như trước đây nữa. Mà đối với Vương tước Thái Bình, trong
lòng nàng thủy chung vẫn luôn xem như là trưởng bối của mình. Cái loại
quan niệm này cũng không phải bởi vì quan hệ đối địch mà thay đổi.
Nhưng mà nàng lại không ngờ, Vương tước Thái Bình này lại nghĩ muốn
chơi đùa nàng!

Chuyện này ở Tú Quốc, đã có thể xem như là hành động loạn luân rồi.

- Bớt làm ra vẻ cho ta! Ngày hôm nay ngươi muốn thì cũng phải theo, không muốn thì cũng phải theo!

- Ngươi vốn không phải là đối thủ của ta! Dùng sức mạnh, ngươi cho dù có nghĩ cũng đừng hòng!

Băng Oánh rất nhanh liền trấn định lại. Nàng đạt được sự trợ giúp của Thánh An Na, hiện tại đã là Luyện Lực sĩ cấp bậc Luyện Chi Vĩnh Hằng lực Nhị trọng rồi. Luận đơn đả độc đấu, thì Vương tước Thái Bình một thân tửu sắc quá độ căn bản không phải là đối thủ của nàng.

- Ha ha ha…
Ngươi cho rằng ta ngốc như vậy sao, để mặc cho các ngươi dẫn người đi
vào trong lều trung quân à? Ở nơi này đã mai phục hơn một ngàn vệ binh
tinh nhuệ, ta chỉ cần gọi một tiếng, lập tức sẽ toàn bộ phóng vào!

- Nước xa không cứu được lửa gần!

Băng Oánh lạnh lùng nói.

- Ha ha ha… một ngàn thị vệ tinh nhuệ kia chỉ là để phòng bị người do
các ngươi mang đến mà thôi! Thị vệ cận thân của bổn vương chính là ở
dưới chân ta! Hai gã Lực sĩ Đại Vô Vũ Trụ cấp Thổ hệ! Có muốn ta gọi
bọn hắn ra đây, một kẻ cầm tay ngươi, một kẻ cầm chân ngươi, càng tiện
cho bổn vương làm việc hay không?

Vương tước Thái Bình nhất thời cười gian, hắn nắm chắc có thể đối phó được với Băng Oánh.

Quả thật, hơn một ngàn vệ binh tinh nhuệ mai phục bên ngoài lều trung
quân, nhưng mà đó cũng không phải là lực lượng bảo hộ Vương tước Thái
Bình và Vương tước Thanh Dật. Thị vệ cận thân chân chính bảo hộ hai
người bọn họ chính là ở dưới mặt đất của lều trung quân, hai gã Lực sĩ
Đại Vô Vũ Trụ cấp Thổ hệ. Cái loại Lực sĩ Thổ hệ cảnh giới này, đừng
nói là một phen đem toàn bộ thanh âm bên trong lều trung quân nghe rõ
ràng chi tiết, liền thậm chí một chút chấn động của mặt đất do cái gì
gây ra, bọn họ cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.

- Hóa ra các
ngươi đã sớm muốn đối phó Quy Vân Quốc chúng ta, căn bản là không có
chút ý tưởng tiếp nhận thành ý của chúng ta, để chúng ta trở thành quốc gia phụ thuộc!

Rốt cuộc Băng Oánh cũng hiểu ra.

- Hiện
tại mới hiểu được? Quá muộn rồi! Đặt mình bên trong vòng vây của trăm
vạn đại quân, ngươi chắp cánh cũng khó mà bay thoát a!

Vương tước Thái Bình cười lớn, nói:

- Cho nên, hiện tại ngươi nên ngoan ngoãn cởi sạch quần áo trên người xuống, ta sẽ đối xử ôn nhu với ngươi! Bằng không… hừ!

- Bằng không thì thế nào?

An Na đang rên rỉ hừ hừ, lúc này đột nhiên lại thốt lên một câu.

Vương tước Thanh Dật tựa hồ cảm thấy được có chút gì đó không đúng, mạnh mẽ từ trong cặp ngực của Thánh An Na dứt ra. Nhưng mà còn chưa có nhìn
thấy rõ được mặt của Thánh An Na, thì một cái bàn tay trắng nõn đã vỗ
thẳng lên trán của hắn. Hắn lập tức ngay cả kêu lên một tiếng cũng
không kịp, thân thể cứng đờ, cứ như vậy mà ngã dài xuống mặt đất.

- Thổ Tinh, Thổ Vân, mau lên hộ giá!

Phản ứng của Vương tước Thái Bình cũng vô cùng nhanh nhẹn.


Thanh âm ra mệnh lệnh lớn đến như vậy, cho dù là đám vệ binh ở ngoài hai
mươi thước cũng có thể nghe rõ. Nhưng mà, bất luận là trong lều trung
quân, hay là bên ngoài lều, cũng đều là một mảnh im lặng.

- Cái này… đã xảy ra chuyện gì rồi?

Không nhìn thấy hai gã thị vệ Thổ hệ mà hắn tín nhiệm nhất xuất hiện, khuôn mặt già nua của Vương tước Thái Bình nhất thời trắng bệch.

-
Ngươi cái tên ngu xuẩn này, chẳng lẽ không biết trên đời có thứ gọi là
lực trường lực lượng hay sao? Ta nói cho ngươi biết, lực trường lực
lượng của ta là đặc tính Hỗn Nguyên lực, phóng nhãn khắp cả trăm vạn đại quân của ngươi, giờ phút này cũng không có bất cứ người nào có thể
nghe được thanh âm trong căn lều này!

- Ngươi…

- Còn hai
gã thị vệ Thổ hệ của ngươi, ta nói cho ngươi biết, ngay tại thời điểm
lão già khốn kiếp Thanh Dật này chiếm tiện nghi của ta, bọn chúng cũng
đã chết rồi!

Lúc này Thánh An Na mới chậm rãi nâng chân lên, từ bên trong cái thùng gỗ bước ra ngoài.

- Ngươi đến tột cùng là muốn làm gì?

Lá gan của Vương tước Thái Bình vốn cũng không lớn, giờ phút này mồ hôi cũng đã tuôn ra như suối.

Phốc phốc phốc phốc!

Bốn thanh âm chấn động đột nhiên từ trên mặt đất truyền tới. Ngay sau đó, bốn đạo thân ảnh từ dưới mặt đất lao lên, rõ ràng chính là Tứ Đại Thiên Không kỵ sĩ! Ở trên tay bọn họ tràn đầy máu tươi. Hiển nhiên, ám sát
hai gã thị vệ đỉnh cấp Thổ hệ chính là bốn người bọn họ.

Vốn dĩ
nếu như Vương tước Thanh Dật cũng không có háo sắc như vậy, thì tràng
chiến đấu bên dưới lòng đất khẳng định sẽ không giấu được hắn. Nhưng mà chuyện tình thất bại ở chỗ, do hắn quá mức xúc động muốn chiếm đoạt nữ sắc a! Hiện tại xem ra, sở dĩ Thánh An Na dễ dàng tha thứ cho việc
Vương tước Thanh Dật giở trò với bộ ngực của nàng, bộ dáng lại còn rất
phối hợp, chính là bởi vì cấp cho Tứ Đại Thiên Không kỵ sĩ cơ hội ám
sát a.

Đặt mình ở giữa trăm vạn đại quân, một khi bị phát hiện,
địch nhân khẳng định sẽ lao lên như thủy triều tràn bờ. Cho dù là Thánh An Na cũng khó có khả năng ứng phó nổi, chứ đừng nói là hoàn thành
được mục đích lần này.

- Ta, ta đầu hàng! Chỉ cần các ngươi không giết ta, ta cái gì cũng nghe theo các ngươi!

Vương tước Thái Bình vừa mới nhìn thấy Tứ Đại Thiên Không kỵ sĩ bộ dáng như bốn Sát Thần, nhất thời phốc một tiếng quỳ gối xuống dưới chân của
Thánh An Na, dập đầu như giã tỏi.

Thánh An Na nâng lên bàn chân
ngọc không có mang giày của chính mình, nhẹ nhàng một cước đá Vương
tước Thái Bình ngã xuống đất. Vương tước Thái Bình thốt lên một tiếng
đau đơn, liền lâm vào hôn mê.

- Thánh chủ, tranh thủ thời gian! Nếu như thời gian quá dài mà nói, nhất định sẽ bị phát hiện a!

Băng Oánh vội vàng nói.

Thánh An Na khẽ gật đầu, từ trong Luyện Chi Trữ Vật Giới trên ngón tay nàng phóng xuất ra một cái đại đỉnh đen ngòm. Sau đó nàng quẳng luôn Vương
tước Thanh Dật cà Vương tước Thái Bình vào bên trong đại đỉnh. Tiếp
theo, nàng lại thuần thục quăng vào bên trong đại đỉnh một số loại linh tài. Cuối cùng, sau khi hết thảy đều chuẩn bị sẵn sàng, nàng mới ngồi
xếp bằng trước cái đỉnh, phát ra Nguyên Tố Chi Hỏa, bắt đầu luyện chế.

Cái này mới là mục đích chính của Thánh An Na, Luyện nhân!

Với một đám nhân mã ít đến đáng thương của Quy Vân Quốc mà muốn khống chế trăm vạn nhân mã của Liên quân, đó không thể nghi ngờ gì chính là người si nói mộng. Nhưng mà nếu như có thể đem hai kẻ khống chế Liên quân là Vương tước Thanh Dật và Vương tước Thái Bình luyện chế thành hai gã
Luyện nô nói gì nghe nấy, như vậy liền có thể làm được rồi!

Vương tước Thanh Dật cùng với Vương tước Thái Bình lúc đầu còn vô cùng hưng phấn, dự định muốn hưởng thụ bữa tiệc lớn sắc đẹp, chà đạp tuyệt thế mỹ nhân, lại không nghĩ đến, ngay từ đầu, cả hai bọn chúng liền đã lọt
vào bẫy rập ôn nhu của người ta rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận