Thiên Tài Đọa Lạc

Trong đầm nước sóng nước bập bềnh, dòng nước trong suốt nhìn thấy đáy, liếc mắt liền có thể thấy được người cá bên trong đầm nước!

Cái Phó Thư Bảo nhìn thấy cũng không phải là một con cá bình thường, mà là một… Nhân ngư!

Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan khéo léo tinh xảo, bộ ngực căng tròn đầy khoa trương, vòng eo tinh tế mà mềm mại… những cái này cũng thật bình thường, Phó Thư Bảo xem cũng đã xem qua, sờ cũng đã sờ qua, cùng với những nữ nhân bình thường cũng không khác gì nhau cả. Nhưng mà hiện tại thân dưới của thiếu nữ thần bí đã biến thành một cái đuôi cá màu đỏ lớn, lớp vẩy cá màu đỏ bao trùm bên trên làn da non mịn, nhìn qua phi thường bóng loáng cùng mềm mại.

Đứng ở trên đỉnh của tảng đá, ngây ngốc nhìn xuống cảnh tượng quỷ dị bên dưới, Phó Thư Bảo không thể không chấp nhận một sự thật, đó là hóa ra, Mỹ nhân như mà hắn chỉ có thể gặp được trong các chuyện thần thoại thuở thiếu nhi tại thế giới nguyên bản của hắn kia, không ngờ lại là sự thật! Hiện tại nàng ta cứ như vậy mà nhàn nhã bơi tới bơi lui trước mặt hắn.

Trong ấn tượng thuở thiếu thời của Phó Thư Bảo, thì Mỹ nhân ngư bình thường cũng đều mặc áo ngực, che khuất đi cái cặp ngực đồ sộ kia. Nhưng mà Mỹ nhân ngư hiện tại trước mắt hắn lại không giống như vậy. Toàn thân của nàng da thịt trơn bóng mềm mịn, chẳng hề có bất cứ thứ gì dùng để che lấp cả, chứ đừng nói là cái loại áo ngực diện tích lớn gì gì đó.

Làn da của Mỹ nhân ngư ở trong nước lại càng có vẻ mềm mại hơn, dưới ánh sáng bóng của thủy quang, từng lỗ chân lông tinh mịn phảng phất như phủ đầy nước, càng phản chiếu quang mang sáng bóng, vì thế càng trở nên mềm mại hơn. Hai cánh tay của nàng tinh tế mà mềm mại, phi thường linh hoạt, ở rong nước giống hệt như là vây cá vậy. Trước ngực của nàng chính là hai cặp vú phi thường no đủ cùng với căng tròn, kích thước cự đại, cực kỳ có sức nặng. Dựa theo góc độ vật lý mà nói, nó hẳn là phải rũ xuống mới đúng, nhưng mà bộ ngực của nàng thế nhưng lại chẳng hề có hiện tượng đó. Hơn nữa không có chút dấu hiệu rũ xuống, ngược lại còn có trạng thái nộ phóng nhếch lên cực cao nữa, theo mỗi một động tác bơi lội của nàng, cắt ngang dòng nước, dũng cảm phóng tới.

Bộ vị mảnh mai bên dưới, lớp vẩy cá màu đỏ mịn bao trùm hết thảy mọi thứ. Cặp mông no đủ đã từng một màu tuyết trắng, lúc này cũng đã được một tầng vẩy cá đỏ bừng bao phủ lại. Chẳng qua như vậy cũng không làm cho cảm giác mỹ cảm giảm bớt đi, ngược lại càng phô bày ra một loại mỹ cảm độc đáo khác lạ. Cặp mông trơn bóng như ngọc, có lớp vẩy cá màu đỏ, vẫn giữ nguyên bộ dáng no căng tràn đầy như trước, phảng phất như là mặc lên một cái quần bó sát thân bằng vẩy cá vậy.

Cũng không thể nhìn ra được là nàng ta đã đem hai chân mình khép lại biến thành đuôi cá, hay là các nguyên nhân nào khác, cất giấu hai chân mình, biến ra đuôi cá… Tóm lại, Phó Thư Bảo đã không còn nhìn thấy cặp đùi đẹp trong suốt như ngọc trước kia, còn lại cũng chỉ là một cái đuôi cá chép lớn nhìn qua giống như nhu nhược không có xương vậy.

Phốc!

Đuôi cá đánh mạnh một cái, bọt nước bắn văng tung tóe. Hai tay của Mỹ nhân như chộp mạnh về phía trước một cái, năm ngón tay mảnh khảnh mở ra, bọt nước bắn lên, nhất thời đem một con cá chích chụp vào trong tay.

Một màn kế tiếp sau đó lại khiến cho Phó Thư Bảo từ bên trong ảo tưởng tuyệt vời thanh tỉnh trở lại. Chỉ thấy thiếu nữ thần bí đã biến thành Mỹ nhân ngư kia chụp lấy con cá trích, há miệng, răng rắc răng rắc hai tiếng liền trực tiếp ăn sống nó luôn!

Bộ dáng nàng ta ăn cá, tao nhã mà an tường, tràn ngập ý tứ hàm xúc thỏa mãn. Nếu như có một chút thịt cá không cẩn thận dính lên khóe miệng của nàng, nàng sẽ đem cái đầu lưỡi mềm mại đỏ tươi của mình, nhẹ nhàng đem miếng thịt cá kia liếm vào trong miệng, một chút cũng không lãng phí.

Một màn cảnh tượng như vậy, khiến cho Phó Thư Bảo có cảm giác vô cùng mạnh mẽ, đem con cá trong bàn tay của nàng ta tưởng tượng thành cái khúc nhục côn cường tráng đang nằm giữa hai chân của hắn kia.

Ánh mắt gian xảo lén lút dừng lại ở nơi vốn nên là bộ vị quan trọng ở giữa hai chân của Mỹ nhân ngư, Phó Thư Bảo tinh tường nhớ rõ, nơi này đã từng là một nơi tuyệt vời không hề sinh trưởng chút gì, giống như một tầng phấn ngọc vậy. Nhưng mà hiện tại, nơi này đã là một tầng vẩy cá tinh mịn, chỉ là mơ hồ có thể nhìn thấy bộ dáng một mảnh màu mỡ, cực kỳ có cảm giác câu dẫn người khác.

- Ách! Chẳng lẽ người này giả mạo Mỹ nhân ngư, mặc lên người một cái quần vẩy cá bó sát mà trêu đùa lão tử hay sao?

Trong lòng Phó Thư Bảo đột nhiên dâng lên một tia ý tưởng kỳ quái.


Ăn cá xong, Mỹ nhân ngư đem nội tàng cùng với xương cá của con cá kia cẩn thận đặt trên lòng bàn tay, lẩm bẩm khấn niệm gì đó, bộ dáng phi thường thành kính.

- Chơi trò đứng đắn cái gì vậy? Rõ ràng là ăn thịt người ta, hiện tại lại vì một con cá đã chết mà đi cầu nguyện hay sao? Thật sự là một gia hỏa kỳ quái a!

Phó Thư Bảo tò mò nhìn về phía Mỹ nhân ngư.

Tựa hồ là cầu nguyện xong, từ trên mười đầu ngón tay của Mỹ nhân ngư đột nhiên tuôn ra một mảnh quang hoa trong suốt. Nội tạng cùng với xương cá của con cá kia đột nhiên trong khoảnh khắc hóa thành một đám lốm đốm như là hạt cát vậy, biến mất ở bên trong bàn tay của Mỹ nhân ngư.

- Oa ách…

Phó Thư Bảo nhất thời kinh hãi tại đương trường. Hắn khẳng định đây cũng không phải là Nguyên Tố Chi Hỏa, thậm chí không phải là năng lượng lực lượng, nhưng mà nội tạng cùng với xương cá của con cá kia thế nhưng lại trong khoảnh khắc hóa thành một đám quang mang rồi biến mất. Năng lực như vậy, quả thật là Thần tích a!

Làm xong nghi thức tế ngư, Mỹ nhân ngư bên trong đầm nước đột nhiên ngẩng đầu lên, một đôi mắt xinh đẹp giương mắt nhìn chằm chằm Phó Thư Bảo. Tư thế ngẩng đầu lên, cái cổ tuyết trắng triển lộ không chút bỏ sót. Cảnh tượng đồ sộ trước ngực nàng cũng đã triển lộ không còn chút bỏ sót. Chẳng qua, từ biểu tình có chút kỳ quái khó hiểu của nàng ta mà xem, thì nàng ta căn bản là không ngại đem cặp ngực no đủ cực đại kia lộ ra trước mặt của Phó Thư Bảo, càng không ngại cái tên gia hỏa kia giương mắt nhìn chằm chằm vào cặp ngực của chính mình.

- Ngươi… thật sự là Mỹ nhân ngư hay sao?

Sửng sốt suốt nửa ngày, Phó Thư Bảo mới miễn cưỡng thốt ra một câu.

- Ca la ca hy…

Mỹ nhân ngư nhếch miệng cười.

Vẫn nghe không hiểu gì, Phó Thư Bảo buồn bực lắc lắc đầu:

- Nghe không hiểu gì a!

Mỹ nhân ngư khẽ nhún nhún vai, chậm rãi từ chính giữa đầm nước bơi đến bên cạnh bờ đầm. Một đôi cánh tay xinh đẹp khoác nhẹ lên trên một tảng đá, nhẹ nhàng nhấn mạnh một cái, thân thể của nàng nhất thời bay ra khỏi đầm nước, phốc một cái đã lên trên bờ.

Thời điểm này Phó Thư Bảo vô cùng kinh dị phát hiện ra, tầng vẩy cá bên dưới hạ thân của Mỹ nhân ngư chậm rãi rút đi, lộ ra tầng da thịt bằng tuyết trắng. Quá trình này cũng không hề làm rơi ra bất cứ một cái vẩy cá nào cả, mà là từng mảnh từng mảnh vẩy cá thu vào bên trong làn da của mình. Cuối cùng, hai chân đang khép lại của nàng chợt tách ra, lại biến thành một cặp đùi xinh đẹp.

Không ngờ nàng ta cái gì cũng không có mặc phải, bên dưới vẩy cá cũng chỉ là làn da mà thôi.


Cặp mông trắng như tuyết căng tròn hiển lộ rõ ràng trước mặt của Phó Thư Bảo, cảm giác trong suốt mà trong sáng, khiến cho hắn không thể không hoài nghi đó chính là một cặp mông đại trân châu khổng lồ. Cái địa phương quan trọng nhất của thiếu nữ kia, vẫn như trước không có một chút hoa cỏ nào cả, trơn bóng đáng yêu, tạo hình giống hệt như là phấn ngọc vậy.

Phó Thư Bảo liền cứ như vậy ngây ngốc mà nhìn chằm chằm, nhìn như một khúc gỗ vậy, nhưng mà bên trong cũng đã hừng hừng thiêu đốt lên một trận rồi.

Mỹ nhân ngư chậm rãi nhặt quần áo của mình nằm trên mặt đất, mặc lên trên người.

Cái quá trình mặc quần áo của nàng, là một quá rtifnh khiến cho người ta nhìn mà phát điên lên. Nhìn thấy một cái thân hình xinh đẹp tuyệt vời kia từng chút từng chút một bị y phục che khuất lại, phảng phất như là trọn đời không thể nhìn thấy được nữa. Có vài lần hắn muốn nhảy lại, đè Mỹ nhân ngư xuống, làm ra chuyện tình mà hắn muốn làm nhất, nhưng mà cuối cùng vẫn là nhẫn nại lại được.

- Ba ba, ta đã đến chậm phải không?

Thanh âm của Đan Thư Thần Thú đột nhiên từ phía sau truyền đến.

Trong lòng Phó Thư Bảo thở dà ra một hơi, thầm nghĩ:

- May mắn là tên tiểu sắc lang ngươi đến chậm, bằng không thì Mỹ nhân ngư liền có hại rồi!

Đây là cái tâm tính gì chứ? Hắn đã nhìn đủ rồi, lại may mắn là không để cho người khác nhìn thấy?

- Ca la ca lô…

Nhìn thấy Đan Thư Thần Thú, Mỹ nhân ngư đột nhiên nói ra một câu.

Trong lòng Phó Thư Bảo chợt động:

- Con ngoan, nàng ta nói cái gì vậy?

Đan Thư Thần Thú nói:

- Nàng ta nói nàng muốn tự đặt cho mình một cái tên!


- Ách! Đặt tên gì vậy?

- Ân… Hữu Nãi Ngư (Cá có vú)!

Đan Thư Thần Thú nói.

Phó Thư Bảo đang đứng trên đỉnh tảng đá lớn, nhất thời lảo đảo một cái, suýt chút nữa té thẳng xuống dưới.

Hữu Nãi Ngư? Là ý tưởng con mẹ gì cơ chứ?

o0o

Quay trở lại trúc xá, Phó Thư Bảo vẫn còn bộ dáng tâm thần hoảng hốt. Hắn một bên trong lòng khó chịu, nhưng mà lại không thể tìm thấy cơ hội làm gì cả, giống hệt như một con kiến đang bò trên chảo nóng vậy, đi ngang cũng không được, đi thẳng cũng không được, tóm lại là không được yên bình.

Mỹ nhân ngư quả thật đã dùng cái tên mà chính nàng ta đã tự đặt ra, Hữu Nãi Ngư. Không biết nàng ta đặt cái tên như vậy là xuất phát từ góc độ nào nữa. Ví dụ như là bối cảnh văn hóa, vật biểu tượng hay là vật tham chiếu gì đó này nọ. Tóm lại chính là như vậy a…

Dựa theo cách lý giải độc nhất vô nhị của Phó Thư Bảo chính là, nàng ta có vú, lại là Mỹ nhân ngư, cho nên đặt tên là Hữu Nãi Ngư đó là chuyện tình thiên kinh địa nghĩa a.

Được ăn cá, bơi trong nước, trạng thái tinh thần của Hữu Nãi Ngư thật tốt. Nàng ta quấn quít lấy Đan Thư Thần Thú, bắt đầu học tập ngôn ngữ của thế giới hiện tại. Thế giới hiện tại có tổng cộng mười loại ngôn ngữ, chẳng qua thực lực của Tú Quốc hiện tại là cường đại nhất, cho nên ngôn ngữ của Tú Quốc cũng là ngôn ngữ thông dụng nhất thế giới. Vì thế Đan Thư Thần Thú đương nhiên theo lẽ thường lựa chọn dạy ngôn ngữ Tú Quốc cho Hữu Nãi Ngư.

Thiên phú học tập của Hữu Nãi Ngư thật sự phi thường cao, hơn nữa Đan Thư Thần Thú có năng lực để cho chính mình phun ra bộ sách dạy học, đồ văn vô cùng phong phú, khiến cho nàng học tập phi thường nhanh, không khí học tập của hai sư đồ thật sự cũng vô cùng vui vẻ hứng thú.

Tiếp tục ở lại bên trong Sinh chi Không gian Trữ vật tu luyện hiển nhiên là không có khả năng. Tâm tình của hắn lúc này sớm đã loạn thành một đám. Bất luận khi hắn mở mắt hay là nhắm mắt, bất luận là hắn có nghĩ đến hay không, thì trong đầu của hắn lúc nào cũng xuất hiện hình ảnh trơn bóng non mịn của Mỹ nhân ngư mà thôi. Cặp ngọc nữ phong nguy nga to lớn, địa phương bằng phẳng sạch sẽ như phấn ngọc, còn có… Hết thảy hết thảy mọi thứ, ở trong đầu hắn cũng không ngừng xuất hiện. Mặt khác, thứ càng khiến hắn lún sâu vào trong đó chính là biểu tình vui vẻ ngày đó của Hữu Nãi Ngư nữa, không một chút quan tâm việc bị hắn nhìn thấu, tất cả những cái này cũng đều khiến cho hắn hỗn loạn, tra tấn hắn vô cùng.

- Mẹ nó, chẳng lẽ ta đã yêu rồi sao?

Trong lòng Phó Thư Bảo tự giễu nói. Tình trạng như vậy, quả thật có điểm giống như một người bị bệnh tương tư vậy.

Ngây người trong chốc lát, Phó Thư Bảo mới lén lút rời khỏi Sinh chi Không gian Trữ vật, đi vào bên trong Thần Miếu của Luyện Ngục Thần Tước. Hắn đem chuyện tình làm hồi tỉnh lại Hữu Nãi Ngư nói cho ba nàng nữ nhân. Ba nữ nhân Hồ Nguyệt Thiền, Độc Âm Nhi cùng với Chi Ni Nhã liền không nhịn được, ngay lập tức chạy vào trong Sinh chi Không gian Trữ vật mà nhìn Mỹ nhân ngư.

Náo nhiệt cùng với nhiều chuyện, vĩnh viễn luôn là sở thích của nữ nhân. Nữ nhân mà thiếu khuyết một trong hai thứ này, thì nhân sinh của nữ nhân khẳng định sẽ ảm đạm vô quang.

- Mỹ nhân ngư? Khó trách lâu như vậy mới chịu đi ra!

- Các ngươi có làm chuyện gì không?

Đây là nguyên văn của hai chính thất phu nhân, Độc Âm Nhi cùng với Chi Ni Nhã.


- Có lên giường không?

Đây là nguyên lời của bà ba hồ ly tinh.

Phó Thư Bảo khóc cười cũng không được. Những câu hỏi như vậy, làm thế nào trả lời được đây?

Ba nàng nữ nhân đã tiến vào trong Sinh chi Không gian Trữ vật, chỉ còn lại mình Phó Thư Bảo ở lại trong Thần Miếu mà suy ngẫm. Không bao lâu sau, Hồ Giang Phong đột nhiên đi tới, thấp giọng nói:

- Thiếu gia, tin tức mới nhất bên ngoài truyền đến, Liên quân trăm vạn đại quân của Vương tước Thanh Dật và Vương tước Thái Bình đã vào Thế giới Nội tráo rồi!

Phó Thư Bảo nói:

- Chuyện tình bọn họ tới, ta đã đoán trước rồi. Thời gian so với những gì ta nghĩ cũng không sai bao nhiêu! Ta đang suy nghĩ đối sách đây!

Hồ Giang Phong lại nói:

- Còn một chuyện nữa, có một người muốn gặp thiếu gia.

- Muốn gặp ta? Ai vậy?

Phó Thư Bảo có chút kinh ngạc hỏi.

- Là quan tình báo của chúng ta, Phương Tín!

Phó Thư Bảo đứng bật dậy, nói:

- Hắn ở đây? Nhanh để hắn đến gặp ta!

Hồ Giang Phong cười nói:

- Hắn đang ở trên bình thai của cảng khẩu.

Hồ Giang Phong vừa nói xong, Phó Thư Bảo đã phóng thẳng ra ngoài Thần Miếu.

Lần này Phương Tín mang đến đây tin tình báo gì đây? Hắn làm cách nào vào được đây? Những cái này đều là chuyện tình mà Phó Thư Bảo bức thiết muốn biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận