Thiên Tài Đọa Lạc

Quá trình cải tạo đó thật quỷ dị, nhưng từ đó Phó Thư Bảo biết được
một thứ sâu xa hơn. Máu tươi là thứ con người không thể thiếu, có đặc
tính của tự thân mình. Truyền máu vào luyện định thì sẽ có được mối liên hệ huyết nhục với nó. Khi luyện chế khí vật, ý niệm của người luyện chế sẽ được truyền đạt nhanh nhất. Còn sữa mẹ là vạn vật chi linh, dùng nó
sẽ nuôi dưỡng được nhiều đặc tính “thông minh”. Những đặc tính thông
minh này sẽ thể hiện khi luyện chế khí vật.

Giờ nghĩ lại Phó Thư
Bảo cũng có cảm giác bừng tỉnh. Đây là lần đầu tiên hắn dùng Thái Cổ Tạo Giáp Thuật để luyện chế sinh vật lực luyện khí chiến giáp nhưng cả quá
trình lại rất thuận buồm xuôi gió, cũng được thành công lớn. Đương nhiên góp phần quan trọng là thực lực của hắn, nhưng công sức của Tam Ngư
Luyện Mệnh Đỉnh cũng không nhỏ. Không có nó có lẽ hắn vẫn thành công
nhưng có thể chắc chắn tính năng của Long Lân Chiến Giáp sẽ không tốt
như bây giờ.

Giống như một đầu bếp tuyệt thế, nấu ăn ở hai nhà
bếp khác nhau. Một là nhà bếp của người dân bình thường, thiếu hết điều
kiện này điều kiện nó. Một là nhà bếp của hoàng gia, có đủ mọi điều kiện cần thiết, hơn nữa lại là điều kiện tốt nhất. Vậy thì có thể tưởng
tượng được cùng một bàn ăn đãi khách thì món ăn từ nhà bếp nào sẽ ngon
hơn rồi?!

Chính là đạo lý này đấy!

- Cái đỉnh này là lễ
vật Thạch Ngư tộc trưởng đại diện cho Ngư Nhân Tộc chúc mừng vương tử
Luyện Vô Mệnh được Khởi Nguyên Thụ lựa chọn. Đáng tiếc vương tử Luyện Vô Mệnh đã gặp bất trắc sau khi hoàn thành việc cải tạo nó…Cũng may giờ nó lại rơi vào tay Phó đại ca. Ta cảm thấy đây đúng là ý trời muốn huynh
đi nốt con đường của vương tử.

Sau một lúc trầm mặc, Hữu Nãi Ngư cảm thán nói.

Phó Thư Bảo gật đầu:

- Vì hoà bình và sự phồn vinh của thế giới, dù ta có chết cũng không oán thán!

Thật ra, khẩu hiệu này có thể càng vĩ đại hơn một chút, ví dụ như: Vì hoà
bình của vũ trụ hay gì gì đó. Dù sao thì trước mặt Hữu Nãi Ngư thuần
khiến, ngây thơ này thì hắn có thể tự do phát huy.

Đúng lúc đấy, Hữu Nãi Ngư tiến lại trước mặt Phó Thư Bảo đưa tay ôm lấy hắn.

Thân thể ấm áp, mùi hương phảng phất lẫn một chút mùi cá tan, mùi vị đó, tư
thế đó, đúng là sự kích thích lớn lao, chớp mắt đã kéo Phó Thư Bảo trở
lại với trạng thái lúc trước. Hắn vẫn luôn rất hiếu kỳ mùi cá tanh nhàn
nhạt trên người Hữu Nãi Ngư nhưng cũng không thể không thừa nhất nó càng kích thích dục vọng nguyên thuỷ của nam nhân.

- Hữu Nãi Ngư, nàng…làm gì thế?

Cả hai tay đã đặt lên mông người ta, Phó Thư Bảo vẫn giả vờ hỏi.

Ôm một chút Hữu Nãi Ngư lại buông Phó Thư Bảo ra, chậm rãi nâng tay phải lên, bật ngón giữa lên, thần tình kiên định nói:

- Phó đại ca, huynh là tốt nhất! Cố lên! Nhất định chúng ta sẽ lên được
thuyền tiếp dẫn để hoàn thành con đường của vương tử Luyện Vô Mệnh.

Phó Thư Bảo:

- …

Cái ôm vừa rồi chỉ là một lễ tiết của Nhân Ngư Tộc, rõ ràng là hắn hiểu
nhầm rồi. Hắn cũng thấy cách dùng động tác tay của Hữu Nãi Ngư càng ngày càng thành thục.

- Giờ chúng ta rời khỏi đây trở về thành phố cảng đi. Ta đoán, gõ chuông thế giới là thuyền tiếp dẫn sẽ xuất hiện.

Hữu Nãi Ngư nói.


Phó Thư Bảo khựng một lúc rồi bật cười:

- Trở về? Đợi một lát đi.

Hữu Nãi Ngư ngạc nhiên:

- Lẽ nào huynh không vội? Thuyền tiếp dẫn xuất hiện chúng ta phải đợi ở cảng dưới lòng đất.

- Về rồi thì chúng ta không còn cơ hội nữa…

- Cái gì mà không còn cơ hội? Phó đại ca, lẽ nào huynh muốn làm việc gì quan trọng?

- Cái đó…thật ra, nó rất khó nói.

Phó Thư Bảo cúi đầu làm vẻ khó xử, nhưng khoé mắt lại quan sát sự thay đổi của thần sắc Hữu Nãi Ngư.

- Thật là, giữa chúng ta thì còn gì không thể nói nữa? Có gì khó nói huynh cứ nói đi ta nhất định sẽ giúp.

Hữu Nãi Ngư tỏ ra rất lo lắng.

Trong lòng Phó Thư Bảo cười lớn, hắn nghĩ bụng:

- Con cá ngốc này cuối cùng cũng cắn câu! Ta chính là muốn nàng giúp đấy…yeah ha ha ha…

Mỹ nhân ngư, cá ngốc cứ đợi đấy, đợi một còn sói xám lớn xông tới…

Bốn mắt nhìn nhau, một người bụng đầy âm mưu, một người lại đầy ngây thơ,
hạ quyết tâm giúp giải quyết cái gọi là “điều khó nói”.

Hai người nhìn nhau như vậy khiến không khí trong Thuỷ Tinh Long Cung trở nên phức tạp, cũng có chút ướt át.

Kiểu nhìn này giống như một con sói độc ác nhìn một cừu non ngây thơ vậy, cảm giác thế nào không cần nói cũng hiểu.

- Phó đại ca, rốt cuộc là việc gì?

Hữu Nãi Ngư bị ánh mắt cháy bỏng của Phó Thư Bảo nhìn cho thiếu tự nhiên.

- Được rồi, để ta cho nàng biết….

Phó Thư Bảo thở dài, làm ra vẻ tuyệt vọng.

- Thật ra, ta vẫn chưa nói cho nàng điều này sợ nàng lo lắng…Thật ra, khi quyết đấu với ác long ta đã bị trúng Hoả Long Lạc Độc của ả. Ả nói
không quá ba ngày ta sẽ chết…Việc này sao ta có thể đợi đến khi thuyền
tiếp dẫn xuất hiện đây? Có lẽ nó còn chưa xuất hiện thì ta đã chết rồi.

- Cái gì? Phó đại ca…sắp chết ư?!

Hữu Nãi Ngư há hốc miệng.

Cái tên độc tố phức tạp, từ ngữ lựa chọn kỹ lưỡng, cộng với nét mặt đầy
biểu cảm, con cá ngốc mỹ nhân ngư này sao có thể ngờ được đó là lời nói
dối chứ?

Trúng một loại đốc tố nào đó, gặp nguy hiểm nào đó, rồi
dùng thân thể giải độc, chuyện này chỉ xuất hiện trong những cuốn tiểu
thuyết nhảm nhí. Tình tiết cũ rích này mà lôi ra ở thế giới cũ thì Phó
Thư Bảo không lừa nổi đứa trẻ tám tuổi, nhưng ở thế giới này thì có thể
gạt mũ nhân ngư thuần khiến mà cao quý này rồi.

Mỹ nhân ngư trúng kế thật rồi.


- Mau nói cho ta biết, loại Hoả Long Lạc Độc đó làm thế nào mới trừ bỏ được?

Thấy Phó Thư Bảo trầm mặc không nói, vẻ mặt nặng nề, Hữu Nãi Ngư lo lắng.

Phó Thư Bảo không chỉ là người đánh thức nàng khỏi giấc ngủ năm xưa, còn là ân nhân cứu mạng nàng từ tay ác long, lại còn là người được Khởi Nguyên Thụ lựa chọn, người nàng phải thực hiện sứ mệnh đón lên thuyền. Cộng
rất nhiều nguyên nhân lại, nàng không thể không lo lắng cho an nguy của
Phó Thư Bảo.

Quan tâm tắc loạn, có những việc càng lo lắng, càng
muốn giải quyết thì kết quả lại càng ngược lại với những gì mình tưởng
tượng.

- Con ác long đó nói, chỉ có công chúa mỹ nhân ngư nàng mới giải được Hoả Long Lạc Độc của ả…

- Chỉ có ta?

Hữu Nãi Ngư hơi hé miệng, nàng không hiểu chuyện này tại sao lại liên quan
đến nàng. Trong tất cả những năng lực đặc dị mà nàng biết thì không có
cái nào là chuyên nhằm vào Hoả Long Lạc Độc gì đó của ác long.

- Đúng vậy, chúng ta phải hợp lại thành một thì Hoả Long Lạc Độc tự động sẽ được giải trừ.

Phó Thư Bảo ngẩng lên, vô cùng nghiêm túc nhìn mỹ nhân ngư đã rơi hoàn toàn vào bẫy. Hắn đang cố gắng nhịn lắm mới không phì cười. Nếu cười là sẽ
lộ hết.

- Hợp thể? Thế thì có gì mà khó nói?

Phó Thư Bảo cười.

- Ta còn tưởng việc gì khó, chỉ vậy thôi thì chúng ta hợp thể đi.

Nhìn vẻ mặt ngây thơ, dáng vẻ nghiêm túc, thoải mãi của Hữu Nãi Ngư, tim Phó Thư Bảo bỗng thót một cái. Hắn cảm thấy mình đã phức tạp hoá vấn đề
quá, Hữu Nãi Ngư người ta căn bản không bận tâm những việc này. Nhìn
xem, hắn nói lòng vòng mãi mà người ta chẳng có chút phản ứng quá khích
nào, vô cùng sảng khoái đã đáp ứng rồi. Biết thế thì nói lắm lời thừa
thãi thế làm gì?

- Mà…hợp thể thế nào? Cái đó…ta vẫn không hiểu lắm.

Phó Thư Bảo:

- …

Chẳng trách mà đồng ý nhanh thế, thì ra là căn bản không hiểu chuyện gì.

- Cũng được, để ca ca dậy nàng….

Phó Thư Bảo cười nham nhở, rồi giải thích.

Nghe một đống lời hàm hồ của Phó Thư Bảo, Hữu Nãi Ngư nhíu mày, thận trọng hỏi:

- Phó đại ca, thật sự phải làm vậy sao?

Phó Thư Bảo nhún vai, thở dài:

- Ta biết, chuyện này với nàng là rất khó…Thôi vậy, cứ để ta trúng độc chết đi, nàng không phải tự trách mình.

- Không phải…ta sợ không làm được. Ta không có gì khó khăn cả. Huynh, huynh…tới đi…


Theo như cách giải thích của Phó Thư Bảo, Hữu Nãi Ngư dứt khoát nằm xuống mặt đất thuỷ tinh lạnh lẽo.

Thuỷ tinh đen, làn da trắng, sự đối lập rõ ràng này khiến đen càng đen mà trắng lại càng trắng, càng trở nên óng ánh mềm mại.

Nhìn Hữu Nãi Ngư nằm dưới đất với tư thế không hề nho nhã, dáng vẻ chờ đợi
đầy nghiêm túc, Phó Thư Bảo không kìm được nuốt mấy ngụm nước bọt. Hắn
cẩn thận quỳ xuống, đưa tay định cởi y phục của Hữu Nãi Ngư, tay hắn run rẩy cởi mãi không được thắt lưng.

- Sao phải phiền phức vậy? Muốn cởi y phục rất đơn giản.

Vừa nói hai tay Hữu Nãi Ngư kéo kéo y phục mấy cái, chỉ thấy bộ y phục nhu
động, giống như con sóng đang cuộn lên, chớp mắt đã tụ lại một nơi,
ngưng kết thành một viên tròn to cỡ quả trứng. Nàng ấn nó vào lòng bàn
tay, viên y phục đó ấy biến mất.

Cá không có quần áo là cá trần truồng.

Đôi gò kiêu ngạo nhô cao, hai cái nụ hoa màu phấn hồng, cái eo thon nhỏ vừa một vòng ôm, vùng đất trắng trẻo không tì vết, cặp chân thon dài mà
trắng nõn, vô cùng hoàn mỹ.

Cảnh tượng này có thể giết người, không thấy binh đao gì nhưng đã khiến máu mũi người ta tuôn trào.

Nhưng đó không phải điều chí mạng nhất, chí mạng nhất là ở trạng thái này Hữu Nãi Ngư vẫn giữ được sự ngây thơ vô tội riêng có của mình. Nàng chậm
rãi mở hai chân ra, đối diện với Phó Thư Bảo, nghiêm túc hỏi:

- Phó đại ca, tư thế này à?

- Trời ơi, lão tử không chịu nổi nữa rồi…

Phó Thư Bảo thầm hét lên trong đầu, vừa gật vừa khẽ hô:

- Long Lân Chiến Giáp, giải giáp!

Roạt! Bộ chến giáp theo kiểu cổ ngay lập tức rời khỏi cơ thể hắn trở về trạng thái nguyên thuỷ.

Năng lực thần kỳ và vĩ đại của Long Lân Chiến Giáp đã được thể hiện một cách hoàn hảo.

Phó Thư Bảo giống như ác lang xông tới…

Nhưng một việc không thể ngờ đã xảy ra, bận rộn nửa ngày trời, Phó Thư Bảo quệt mồ hôi, hắn không thể vào nổi.

- Tại sao chứ?

Phó Thư Bảo nuốt nước bột, cổ họng khô rang vẫn như có lửa thiêu đốt, chưa được giải quyết vấn đề tưới tắm cho ẩm ướt.

- Huynh muốn nói đến cái gì?

Hữu Nãi Ngư lo lắng hỏi.

- Cái đó…không vào được…

- Tại sao lại phải vào?

- Vì…

- Cái đó à, Phó đại ca chưa hiểu. Thiếu nữ Ngư Nhân Tộc bọn ta cả đời chỉ có một lần. Ta là lãnh tụ tinh thần của họ thì có thêm phong ấn trinh
trắng bảo vệ, đương nhiên không thể vào rồi.

Phó Thư Bảo:

- ??

Vừa ngẩn ngơ Phó Thư Bảo vừa xuất động Hỗn Nguyên Lực tìm cái phong ấn kia. Trán ướt đẫm mồ hôi nhưng chẳng được việc gì. Hắn chán nản nhìn Hữu Nãi Ngư, nét mặt như muốn khóc:

- Hữu Nãi Ngư, rốt cuộc là thế nào? Cái phong ấn chết tiệt đó ở đâu?

- Huynh không cảm ứng được đâu, cũng không thể phá giải được. Cần ít nhất một nghìn tộc nhân khởi động sức mạnh tinh thần để giải trừ. Nếu không
phong ấn này sẽ theo ta cả đời.

- Một nghìn tộc nhân khởi động sức mạnh tinh thần mới giải trừ được?


- Đúng vậy, căn cứ truyền thuyết, mỹ nhân ngư các đời muốn gả cho người
khác đều phải trải qua nghi thức này, phu quân của người ấy cũng phải
được tộc nhân chấp nhận, là người vĩ đại đem lại hạnh phúc cho Ngư Nhân
Tộc…

- Mẹ kiếp….

Mắt tối sầm lại, Phó Thư Bảo ngã vật lên người Hữu Nãi Ngư.

- Phó đại ca, xong chưa?

- Cái gì xong?

- Việc hợp hợp gì đó huynh vừa nói?

- Xong rồi!

Phó Thư Bảo bực bội nói.

- Thế thì tốt quá, vậy Hoả Long Lạc Độc được giải trừ chưa?

- Đừng nói nhiều thế được không? Giải trừ rồi!

- Hi hi…đừng giận, giải trừ được là tốt rồi! Vậy chúng ta về thành phố cảng đi.

Hữu Nãi Ngư cười, vẫn dáng vẻ ngây thơ đó.

Nhìn vẻ mặt tươi cười của Hữu Nãi Ngư, Phó Thư Bảo đột nhiên có thôi thúc kỳ lạ là muốn cắn nàng mấy cái.

Cái bẫy mất công sức bày ra cuối cùng lại có kết quả thế này, tâm trạng Phó Thư Bảo còn bi tráng hơn cả Huyền Thiết Sơn sơn mạch, cây cỏ không mọc
cái gì gì đó. Sự bức bối của hắn còn mãnh liệt hơn cả nước Vô Hận Hải.

Là lãnh tụ tinh thần của Ngư Nhân Tộc, công chúa mỹ nhân ngư của Ngư Nhân
Tộc từ khi sinh ra đã mang thứ phong ấn này. Muốn giải trừ cần có sức
mạnh tinh thần của một nghìn tộc nhân. Cũng chính là phải được sự công
nhận của Ngư Nhân Tộc mới được. Điều khiến Phó Thư Bảo chán nản đó là,
không phải hắn không có tự tin được Ngư Nhân Tộc chấp nhận, mà là nhìn
cả lãnh địa Ngư Nhân Tộc, cả Kim Ngư Thành tình hình hiện nay là không
tìm thấy bóng của một ngư nhân.

Không có người thì chấp nhận cái khỉ gì?

Dù là idol cấp quốc tế, không có khán giả thì biểu diễn cho ai xem?

Đó chính là nút thắt không thể mở của Phó Thư Bảo.

Nhưng sự việc đen đủi lần này vẫn chưa kết thúc. Tuy không thể ăn được mỹ
nhân ngư một cách thật sự nhưng Phó Thư Bảo cũng giở các trò khác với
Hữu Nãi Ngư. Hữu Nãi Ngư vừa tò mò tiếp nhận những hành động đó vừa hỏi
này hỏi nọ. Dáng vẻ ngây thơ chẳng hiểu gì của nàng đúng là thứ thuốc
kích thích siêu hạng kích thích nam nhân phát cuồng.

Sau một lúc
hành động, Phó Thư Bảo không cam tâm đưa Hữu Nãi Ngư rời khỏi Thuỷ Tinh
Long Cung. Hắn biết cơ hội quý giá này đã mất, hắn muốn có được Hữu Nãi
Ngư thì bắt buộc phải tìm được tộc nhân của nàng và được họ chấp nhận
mới được. Việc này rất xa vời, không biết bao giờ mới xong.

Trở về Kim Ngư Cung, thu dọn đơn giản một chút, Phó Thư Bảo và Hữu Nãi Ngư men theo thông đạo khi đến bơi đi.

Cuộc thám hiểm Vô Hận Hải đã kết thúc, Phó Thư Bảo mất đi một số thứ nhưng
lại có được một đống thứ quý giá hơn.

Khi đến hắn chỉ là một Luyện Chi Lực Sĩ với Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ Chi Lực gần cảnh giới tầng thứ ba, nhưng giờ hắn đã là lực sĩ Thần Cấp, chỉ kém
Thần mà thôi!

Khi ở đối diện với Thánh An Na ở Vô Hận Hải, hắn
chỉ có một lựa chọn đó là khuất phục, nhưng giờ hắn đã có khả năng chiến đấu chính diện rồi!

Thuyền tiếp dẫn sắp xuất hiện, cơn giông tố mạnh nhất cũng sắp diễn ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận