Thiên Tài Đọa Lạc

Thiết Sa quen biết những người nào, chỉ cần tưởng tượng tới một người ngay cả chủng tộc cũng đều phản bội được thì bằng hữu kết giao sao có
thể kém cạnh được đây. Kết hợp với tiểu nữ hài hắn dò xét dược, hơn nữa
với bộ dáng hung hãn của năm tên này, trong lòng hắn liền minh bạch ra.

Năm tên kia tiếp tục đi tới gian nhà tranh, rất nhanh là đi vào điện viện.
Thanh niên khiêng bao tải tiện tay ném xuống đất, nói ra.

- Thiết Sa đại ca, ngươi như thế nào còn chưa đi ra, huynh đệ mấy người chúng
ta biết rõ ngươi ưa thích những tiểu nữ hài cơ mà, bất quá, thuận tay
chuẩn bị cho ngươi một người, mi thanh mục tú đấy, ha ha, khẳng định
ngươi sẽ thích cho coi.

Người khác cũng cười nói.

- Đúng
vậy a, tiểu cô nương này chúng ta dùng một khối kẹo mê hoặc mang tới đây này, ngươi đại khái có thể hưởng thụ một lát, ha ha ha...

Một mảnh tiếng cười dâm đãng từ trong đình viện truyền ra.

"Mẹ kiếp, ta cho rằng mấy tên gia hỏa này chỉ bắt cóc tiểu cô nương nhà người ta để vơ vét tài sản, lại không ngờ..."

Phó Thư Bảo thầm mắng trong lòng, một cỗ sát ý cũng từ tâm tạng lan tràn
ra. Vô luận là ở thế giới nào, triều đại nào, đối với tiểu nữ hài làm ra loại sự tình này đều là việc không thể tha thứ được. Không nghĩ tới
Thiết Sa lại có ham mê như vậy, quả nhiên là chết chưa hết tội. Cũng
không nghĩ tới hắn lại có đồng lõa như vậy, vậy thì một tên cũng không
tha!

Nếu để những người này trở về, một hai ngày không nhìn thấy
Thiết Sa thì có lẽ sẽ không có gì xuất hiện, nhưng mà nếu vài chục ngày
không thấy Thiết Sa, những tên giảo hoạt này nhất định sẽ có chỗ hoài
nghi. Phó Thư Bảo sẽ không để cho loại sự tình này nảy sinh rồi.

- Chuyện gì xảy ra?

Tên khiêng bao tải hồ nghi mà nhìn đồng bọn bên cạnh.

- Thiết Sa đại ca như thế nào còn chưa có đi ra? Chúng ta ban nãy từ chỗ
hắn thường xuyên xuất hiện một mạch đi tới đây, mà hắn lại không có xuất hiện tại những địa phương kia.

Một tên đồng bạn nhún nhún vai.

- Loại chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm, có lẽ...


Hắn bỗng nhiên thoáng nở một nụ cười.

- Có lẽ hắn đang trốn trong phòng, cùng tiểu cô nương nào đó thân mật a!?

- Loại chuyện này vẫn đừng nên nói ra, nếu như nữ nhân Uyển Dung của
Thiết Sa đại ca nghe được, khổ sở không thể thiếu phần cho chúng ta đâu! Đi thôi.

Một tên khác nhỏ giọng nhắc nhở.

Mấy tên này cười cười nói nói, lại không biết, Thiết Sa bọn hắn muốn tìm đã yên lặng xuất hiện phía sau bọn hắn.

Thiết Sa xuất hiện trược mặt mấy tên này đúng là lực lượng phân thân Phó Thư
Bảo dùng Hỗn Nguyên lực ngưng luyện ra, là tồn tại tương đương Đại Vô Vũ Trụ chi lực cấp lực sĩ!

Thẳng tới lúc lực lượng phân thân cố ý
tạo ra tiếng bước chân thì năm tên tên kia mới phát hiện ra "Thiết Sa
đại ca" bọn hắn đang tìm đã xuất hiện.

- Ha ha, đây không phải là Thiết Sa đại ca sao? Huynh đệ mấy người chúng ta tìm ngươi thật khổ a,
mau mau tới nhìn một chút, đây là lễ vật chúng ta cấp cho ngươi a, ha
ha... một tiểu nữ hài xinh đẹp tuyệt trần!

Một tên kéo dây thừng buộc bao tải ra, lập tức một tiểu nữ hài co rúc người bên trong lộ ra ngoài.

Đó chỉ là một tiểu nữ hài chưa tới mười tuổi, nàng điềm tĩnh ngủ trong bao tải, tiếng hít thở nặng nề phát ra. Nàng hồn nhiên chưa phát giác ra
nàng đã lọt vào tay một đám ác quỷ. Vạn hạnh chính là Thiết Sa thật đã
chết trong tay Phó Thư Bảo, kẻ xuất hiện trước mặt nàng chỉ là một cái
lực lượng phân thân, bằng không thì nàng lúc này đã rơi vào cảnh vạn
kiếp bất phục rồi.

- Như thế nào? Thiết Sa đại ca, ngươi không vui sao?

Nhìn "Thiết Sa" không có lộ ra thần thái ham thích, trái lại còn lấy khuôn
mặt lạnh như băng, làm cho tên mang bao tải tới phải cảnh giác, phải hỏi thăm dò một câu.

Lực lượng phân thân đột nhiên lóe lên, trực
tiếp vượt qua khoảng cách mười bước, một tay phất lên chém lên cổ hắn.
Một tiếng đau đớn vang lên, hắn lập tức bị đánh cho chết ngất đi.

- Thương, thương!

Bốn tên còn lại trong nháy mắt thấy đồng bạn bị đánh té ra mặt đất thì ở

đâu ra còn nhận ra "Thiết Sa" đại ca gì mà nhao nhao rút trường kiếm ra.

Lực lượng phân thân lại động, trong nháy mắt đã có hai tên nữa ngã ra mặt đất.

Hai tên còn lại phi thường cơ linh, biết rõ không cách nào đánh lại "Thiết
Sa" liền chia nhau chạy thục mạng. Dựa theo ý nghĩ của bọn hắn, phương
thức chạy trốn như vậy ít nhất có năm thành thoát mạng, bởi vì "Thiết
Sa" chỉ có thể truy kích được một người duy nhất.

Rừng trúc lui
dần trong ánh mắt, một tên thanh niên đem tốc độ tăng tới cực hạn. Hắn
hồn nhiên chưa phát giác ra những phiến lá trúc lướt qua gò má cùng là
da cánh tay, cũng không để ý tới làn da bị chà phá mà truyền đến từng
cơn nóng rát đau đớn. Ở phía sau hắn, không có truyền đến tiếng bước
chân truy kích của "Thiết Sa" mà là một mảnh an tĩnh tới đáng sợ.

- Hô hô...

Thời điểm chạy được một khoảng hắn liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, xác
nhận không có ai đuổi theo mới ôm lấy ngực, nặng nề mà thở hổn hển, cũng âm thầm cảm thấy may mắn.

- Mẹ nó, tên Thiết Sa kia hôm nay phát điên rồi? Như thế nào lại ra tay với chúng ta? Cũng may, chỉ có ta trốn thoát được, ta thật đúng là kẻ may mắn...

- Xin hỏi, ngươi may mắn ở chỗ nào vậy?

Một thanh âm đạm mạc đột nhiên từ phía sau hắn truyền lại. Thanh âm này
giống như một làn gió lạnh thấu xương thổi qua thân thể hắn, lập tức đưa hắn đông cứng lại.

- Ai...

Tên kia mạnh mẽ xoay người
lại, kinh ngạc mà nhìn một thiếu niên xuất hiện phía sau hắn. Thiếu niên này bộ dáng bình thản không có gì lạ, nhưng mà lại có một làn da khiến
cho nữ nhân phải ghen ghét. Nhưng quan trọng nhất là hắn trẻ tuổi như
vậy lại có một loại khí tràng khiến người khác cảm thấy cực kỳ cường
đại, giống như núi lớn không thể vượt qua! Giống như biển cả, không thể
vượt qua!

Không tới hai mươi tuổi, lại có khí tráng như đại sơn đại hải, sự tình này quỷ dị tới bực nào a!

- Ngươi, ngươi là ai?


Tên kia lúc này mới vất vả nói ra được một câu rõ ràng. Trường kiếm trong
tay cũng được hắn giương lên, chỉa về phía Phó Thư Bảo. Nhưng mà, trong
tay có kiếm lại không đem lại cho hắn một chút cảm giác an toàn nào, hắn thấy, trước một ngón của thiếu niên kia, kiếm trong tay hắn sẽ đứt tận
cán.

Một kẻ là lưu manh đầu đường xó chợ, lực lượng tu vi bất quá chỉ là một con gà non Nội Lực cấp, làm sao có thể cùng Thứ Thần cấp lực sĩ đối kháng đây.

- Ta là người muốn mạng của ngươi!

Căn
bản không có hứng thú dài dòng với loại ác ôn đầu đường xó chợ này, Phó
Thư Bảo tiến lên phía trước một bước, hư không phảng phất chất chồng
lên, lại trong nháy mắt biến mất dưới chân hắn, mà tay của hắn ngay một
khắc sau liền chém lên cổ của tên kia, làm cho hắn bất tỉnh, mềm nhũn
ngã xuống.

Thủ pháp đó cùng lực lượng phân thân sử dụng đều giống nhau, kỳ thật, hết thảy động tác của lực lượng phân thân là đều do hắn
khống chế, chấp hành tất cả chỉ lệnh của hắn, kể cả chỉ lệnh động tác.

Quay trở lại nhà kho dưới mặt đất, lực lượng phân thân đã đem bốn tên thanh
niên khác chuyển xuống dưới, cộng thêm một người hắn mang về, năm tên ác ôn đầu đường xó chợ việc ác gì cũng không từ.

Nhìn năm gia hỏa nằm trên mặt đất, trong nội tâm Phó Thư Bảo lại kịch liệt va chạm với nhau.

"Năm tên này khẳng định không thể lưu lại rồi, giết đi ngược lại cũng không
phải là chuyện xấu, ngược lại là chuyện tốt, nhưng mà cứ như vậy giết đi mà nói, chẳng phải là lãng phí giá trị của bọn hắn hay sao?"

Tầm mắt của hắn lơ đãng rơi lên ba cái Luyện Mệnh đỉnh màu đỏ sừng sững
trong nhà kho một cái, một cái ác ý đột nhiên xuất hiện, càng ngày càng
mãnh liệt.

Đem năm tên gia hỏa táng tận lương tâm này quăng vào đỉnh, để cho bọn hắn
có cơ hội trở thành luyện nô nửa người nửa kim loại, đây có phải hay
không là một sự kiện phi thường công đức hay không đây này?

Một tia tiếu ý tàn nhẫn yên lặng hiển hiện nơi khóe miệng của hắn.

Đã có cách nghĩ "công đức" như vậy, Phó Thư Bảo rất nhanh liền trở lại bên cạnh ba cái Luyện Mệnh đỉnh. Trừ bỏ cặn đen bên trong ra, Hỗn Độn chi
hỏa hoàn mỹ lần nữa từ trong song chưởng của hắn bay ra. Năng lượng mãnh liệt của Thiên Vũ thạch trong ba cái luyện đỉnh cùng bản thân hắn lần
nữa được phóng thích ra. Hai chủng năng lượng bất đồng hòa cũng một chỗ, tạo thành một tầng linh năng lực trường nồng hậu dày đặc.

Thiên
Vũ thạch cứng rắn lần nữa bị hòa tan, hóa thành một đoàn dung dịch màu
đen. Mấy chục loại linh tài quý giá được quăng vào trong ba cái luyện
đỉnh, cũng nhanh chóng hòa tan, trở thành một khối chất lỏng. Dịch thể
đến từ linh tài cùng Thiên Vũ thạch hòa tan hỗn hợp lại một chỗ, sinh ra lột xác kịch liệt.

Tại một khắc nào đó, Phó Thư Bảo tay khẽ vẫy

một cái, thân thể một tên ác ôn lập tức từ trên mặt đất lơ lửng lên,
bồng bềnh mà bay về phía ba cái Luyện Mệnh đỉnh...

Có lẽ là do
nhiệt độ cao hay là do tính mạng bị uy hiếp, tâm linh có cảm ứng, thời
điểm sắp bị quăng vào luyện đỉnh thì tên này bỗng nhiên mở hai mắt ra,
lập tức bị dọa cho gần chết.

- Ngươi, ngươi...

Không cho
hắn nửa điểm cơ hội sám hối, Phó Thư Bảo hư không nhè nhẹ ấn xuống một
cái, tên kia lập tức tiến vào trong một cái luyện đỉnh. Một tiếng thê
lương thảm thiết lập tức từ trong đỉnh truyền ra, phi thường ngắn ngủi,
nhưng mà lại bao hàm hết thảy thống khổ của thế giới này.

Thân
thể tên kia vừa tiến vào trong luyện đỉnh thì lập tức bị hòa tan đi.
Huyết nhục của hắn liền biến thành một một "món súp đậm đặc", cùng với
dịch thể hỗn hợp giữa linh tài cùng Thiên Vũ thạch kết hợp lại. Tạp chất cùng một ít bài tiết trong cơ thể hắn dùng hình thức hơi nước mà bị ép
ra ngoài. Trong hư không lập tức lan tràn một cỗ hương vị thịt người
nướng khó ngửi.

Bốn tên thanh niên kia lần lượt bị ném vào trong
ba cái luyện đỉnh. Phản ứng của bốn tên này cùng kẻ đầu tiên giống hệt
nhau, trong tích tắc trước khi bị ném vào trong luyện đỉnh liền tỉnh
lại. Ánh mắt của bọn hắn bao hàm lấy oán hận, ngoan độc cùng với nguyền
rủa. Nhưng mà, những thứ này đều không thể cứu lại được tính mệnh cho
bọn hắn, cũng không cách nào giao động được quyết tâm của Phó Thư Bảo.

Thân thể năm tên kia, toàn bộ đều hòa tan vào trong dung dịch linh tài cùng
Thiên Vũ thạch. Dung dịch nguyên bản một màu đen thì giờ đã chuyển sang
màu đỏ như máu. Nhìn lại, nó chả khác gì một vũng máu tươi từ huyết nhục cùng xương cốt hòa tan một chỗ vậy. Xú vị (mùi hôi thối) gay mũi lập
tức biến mất dần, thay vào đó là một loại hương thơm thấm đượm ruột gan.

Luyện chế đã tiến tới khâu khẩn yếu nhất, song chưởng Phó Thư Bảo đánh mạnh lên thân ba cái Luyện Mệnh đỉnh.

- Ông!

Một tiếng trầm muộn vang lên, một mảnh huyết sắc huyền quang lập tức từ
trong đỉnh xông thẳng lên trời. Trong chốc lát, toàn bộ nhà kho bên dưới mặt đất bị một mảnh huyết sắc bao trùm, phảng phất như bị một màn huyết vụ che lấp ánh mắt vậy.

Đúng lúc này, một thân ảnh đột nhiên từ
trong đỉnh nhảy ra ngoài, bộ dáng còn chưa nhìn rõ ràng nhưng đã cảm
được một cỗ tà ác trên người nó!

Loại tà ác này, là tà ác coi thường hết thảy tính mạng!

Loại tà ác này, là loại tà ác không chuyện gì không dám làm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận