Thiên Tài Đọa Lạc


Đến giữa trưa, Phó Thư Bảo mới khoan thai trở về, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn. Ai nhìn vào cũng biết hắn vừa trải qua chuyện gì, nhưng mà sau khi làm xong sự tình này, trên mặt lại còn bộ dáng dào dạt đắc ý như vậy, cũng chỉ có hắn là người đầu tiên! Hắn cũng không nói nhiều cái gì, khởi động Khởi Nguyên Xuyên Vân Bàn, trực tiếp lựa chọn tọa độ của Hậu Thổ Thành, nhanh chóng quay trở về.

Hậu Thổ Thành xa cách đã lâu kia, trong khoảnh khắc liền xuất hiện trước mắt.

Những ruộng lúa vàng óng ánh, vườn rau quả xanh mượt, còn có vườn nho huyễn tâm bồ đào đầy những dây nho nặng trĩu, vô số những nông phu bận rộn, cùng với những máy bơm nước Luyện Lực Khí không ngừng rút ra những mạch nước ngầm dưới lòng đất. Còn có trên những quặng mỏ phía xa xa, những nhà xưởng tinh luyện kim loại bốc lên khói đen… Hết thảy những cái này hỗn hợp cùng một chỗ, tạo thành một màn hình ảnh thành thị phồn hoa khiến người khác nhìn cũng phải sợ hãi than thở không thôi.

Cái thành thị này, trước kia chỉ là một tòa thành nhỏ lạc hậu bên cạnh sa mạc, nhưng mà ngày hôm nay đã biến thành một tòa thành thị phồn hoa. Đây chính là địa phương Hậu Thổ Thành làm cho người ta phải kinh thán.

- Oa! Nhiều điền thổ như vậy, một năm phải thu vào bao nhiêu tiền thuế đây?

Đây chính là lời cảm khái của Phó Đa Tiền khi lần đầu tiên nhìn thấy Hậu Thổ Thành. Lời này của hắn vừa ra, nhất thời khiến cho các nàng mỹ nữ khinh thường một trận.

Có thể tưởng tượng chính là, cái khuôn mặt của Đa Tiền lão gia này chính là sắc mặt của gian thương cùng với tài chủ ác bá a! Về sau hắn sẽ làm cha chồng của hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long cùng với những mỹ nữ bối cảnh cùng với thực lực không chút tầm thường, loại xem thường như thế này, khẳng định chính là phô thiên cái địa a!

Phó Thư Bảo vừa mới xuất hiện, đội ngũ nghênh đón cũng liền nhanh chóng từ trong Thành bảo Hắc Thạch Thành đi ra. Đẫu lĩnh chính là hai lão bà nguyên phố của Phó Thư Bảo, cùng với nàng Tiểu Tam Hồ Nguyệt Thiền. Đội ngũ mênh mông đãng đãng, trang bị vũ khí hoàn mỹ, điều này làm cho hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long cùng với Luyện Vô Song cũng có chút kinh thán. Đương nhiên, kẻ giật mình nhất ở đây vẫn là Đa Tiền lão gia a! Hắn không ngừng khoa tay múa chân, chân chính là một lão ngoan đồng thật sự.

- Người này… thật là phụ thân của chàng sao?

Sau khi gặp mặt, Độc Âm Nhi dùng loại ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía nam nhân của nàng. Nhìn thế nào, cũng không giống như hai phụ tử a!

Khóe miệng của Phó Thư Bảo cũng lộ ra một tia cười khổ:

- Ta cũng có cảm giác như vậy a! Nhưng mà.. hắn đúng là lão ba của ta!


- Bái kiến phụ thân!

Vẫn là Chi Ni Nhã hữu lễ nhất. Sau khi biết thân phận của Phó Đa Tiền, nàng là người đầu tiên dùng thân phận con dâu hành lễ. Bị Chi Ni Nhã vượt qua trước, nàng đại chính thê Độc Âm Nhi cũng vội vàng theo sau hành lễ.

Hồ Nguyệt Thiền cũng khẽ bước tới, khẽ nhìn Phó Đa Tiền một cái, ngập ngừng một chút, cũng miễn cưỡng cúi đầu hành lễ một cái:

- Lão gia… Hồ Nguyệt Thiền xin thỉnh an ngài!

Thân là Tiểu Tam, nàng cũng không có biện pháp ở dưới trường hợp như thế này mà gọi phụ thân được. Cái này nàng đành nhịn, cũng chỉ có thể nhịn.

- Ngoan a! Ha ha… các ngươi đều là con dâu tốt của Phó gia ta! Ta thân làm cha cũng rất cao hứng a! Mỗi người một bao lì xì, một đồng kim tệ a! Ha ha…

Phó Thư Bảo nhét vào trong tay ba nàng mỗi người một đồng kim tệ, bộ dáng cực kỳ cao hứng.

Ba nàng nữ nhân cầm trong tay đồng kim tệ, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, nhất thời không biết phải nói gì. Con trai rộng rãi đến như vậy, hắn thân là cha, như thế nào lại là vắt cổ chày ra nước như vậy chứ?

- Nếu như là Phó Thư Bảo, mỗi một lần gặp mặt, há miệng liền là một ngàn kim tệ rồi! Đang phát tiền cho ăn mày sao?

Trong lòng Hồ ly tinh nghĩ như vậy.

- Thật là! Để cho Phó Thư Bảo cầm tay một cái, cũng phải quẳng ra cả vạn kim tệ mới được a! Đây mà là tiền lì xì hay sao?

Trong lòng Độc Âm Nhi suy nghĩ như vậy.


- Thật keo kiệt a! Ta đường đường là Công chúa Dật Hương của Thánh Lan Quốc, không ngờ chỉ cấp cho ta tiền lì xì một kim tệ… nói thế nào ít nhất cũng phải một trăm vạn chứ?

Trong lòng Chi Ni Nhã thầm nghĩ.

Những nữ nhân bất đồng, trưởng thành trong hoàn cảnh bất đồng, sẽ có tính cách bất đồng, tự nhiên là có những yêu cầu lì xì bất đồng rồi. Thân là Công chúa của cả một quốc gia, yêu cầu của Chi Ni Nhã tự nhiên chính là cao nhất.

Nhưng mà cái này cũng chưa phải là cao nhất. Nếu như hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long cũng trở thành nữ nhân của Phó Thư Bảo, như vậy yêu cầu tiền lì xì của các nàng chỉ sợ cũng không phải là thứ tục vật cái gì trăm vạn kim tệ vậy, các nàng cần chính là bảo vật cùng với bảo tàng a!

Quay trở lại trong Thành bảo Hắc Thạch, Phó Thư Bảo đem tất cả những thành viên trung tâm triệu tập lại. Phương diện này tự nhiên bao gồm cả vị sư phụ đã lâu không gặp, Khách làng chơi Tú Lý! Bị vị khắc tinh trời sinh Đại Loan Lệ chú ý, cái danh hiệu Đại sư Khách làng chơi này kỳ thật đã biến mất sạch sành sanh, Tú Lý hiện tại đã không còn là gã A Lý năm xưa nữa.

Đối với những trải qua ly kỳ của Phó Thư Bảo, còn có thân phận của hai tỷ muội Thất Thải Nữ Thần Long, chuyện tình này vừa nói ra, phản ứng của mọi người nhất thời vô cùng kinh ngạc. Sau khi thích ứng một chút, khi Phó Thư Bảo nói ra chuyện tình Thời Chi Chiến Giáp cùng với quay trở về thời không quá khứ, phản ứng của bọn họ ngược lại cũng bình thản hơn một chút. Bọn họ nghĩ thấy, bất cứ sự tình gì phát sinh ở trên người của Phó Thư Bảo, bất luận là ly kỳ đến thế nào, quỷ dị đến cỡ nào, tựa hồ cũng đều là chuyện tình thiên kinh địa nghĩa.

Lần tụ hội này, chính là lần tụ hội quy mô thế lực cường đại nhất của Phó Thư Bảo từ trước đến giờ, cũng chỉ có mỗi mình Hữu Nãi Ngư là không có tham gia, còn lại tất cả những nhân vật quan trọng đều tham gia. Hiện tại hắn đã có bảy chi Bách nhân đội tinh nhuệ, Quân đoàn Ngũ Nguyệt Hoa cùng với Quân đoàn Luyện Ngục và sáu mươi thị vệ Luyện nô. Cộng thêm Thành vệ quân của Hậu Thổ Thành, số lượng quân nhân lên đến mười ba vạn. Về mặt nhân số mà nhìn, thì bất cứ một quốc gia nào trong Thế giới Lực Lượng cũng đều có được một chi quân đội như vậy. Nhưng mà cần phải nhắc đến chính là, chỉ cần Quân đoàn Luyện Ngục cùng với thị vệ Luyện nô của Phó Thư Bảo, đã có thể thoải mái dẹp yên một chi trăm vạn đại quân rồi!

Lực lượng quân sự đang nắm trên tay của hắn, kỳ thật đã là lực lượng quân đội mạnh nhất trong số tất cả những quốc gia trên thế giới này. Nếu như hắn chỉ huy một chi đoàn quân này đi chinh phục thế giới, như vậy cũng không phải không có khả năng.

Nhưng mà, chỉ một chi quân đội như thế này, khi đối mặt với địch nhân của Thời đại Hắc Ám, Luyện Vũ Thiên Tôn cùng với Hắc Mạc Thiên, trong lòng Phó Thư Bảo thế nhưng cũng không có một tia nắm chắc.

Sự cường đại của địch nhân đã vượt qua sự tưởng tượng, có được loại quân đội giống như là Thần Tạo Quân hay không, cũng không thể biết được. Cho nên, cho dù biết rõ lực lượng quân sự chính mình nắm giữ, nhưng trong lòng Phó Thư Bảo cũng không dám khinh suất.

- Thiếu gia, một khi tình thế đã ác liệt như vậy, địch nhân của chúng ta đã cường đại như thế, ngươi có kế hoạch gì không?

Lưu Chuẩn thành thục cùng lão luyện nhất lên tiếng hỏi.


Phó Thư Bảo cười nói:

- Binh đến tướng ngăn, nước đến đê cản! Ta có thể đi đến một bước như thế này đã là sự cố gắng lớn nhất rồi. Nếu như thậm chí Pháp tắc của vũ trụ, lực lượng của thời gian cũng không thể giải trừ được những nguy cơ kia, ta lại có biện pháp gì đây? Hết thảy cũng thuận theo thiên mệnh đi. Hiện tại mà nói… chúng ta nên làm cái gì đây?

Lời này nói ra có khác gì không nói đâu? Lưu Chuẩn cùng với đám trợ thủ bên người của Phó Thư Bảo ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đều có loại ý tưởng như vậy.

Lại trao đổi với nhau thêm chốc lát, Lưu Chuẩn đem thu nhập của nông trường, sản xuất rượu huyễn tâm bò đào… nhất nhất báo lại cho hắn. Cái địa phương này tuy là không có sự tọa trấn chỉ huy của Phó Thư Bảo, nhưng mà những thủ hạ của hắn lại đem phiến thành thị này quản lý vô cùng ngăn nắp. Hết thảy cũng đều theo kế hoạch của hắn mà phát triển, vô cùng phồn thịnh.

Yến hội chúc mừng Phó Thư Bảo trở về được cử hành bên trong Thành bảo Hắc Thạch. Đầu bếp sử dụng những nguyên liệu tươi mới nhất, vừa mới thu hoạch trong nông trường, nấu thành những món ngon mỹ vị. Những Nhưỡng tửu sư cũng đem những hủ rượu Huyễn Tâm Bồ Đào ngoan nhất vừa mới ủ ra, để cho mọi người cùng tận hứng. Tất cả những người ở bên trong Hậu Thổ Thành tại thời điểm này cũng đều trải qua không khi yến tiệc vui mừng, ca hát nhảy múa, tận tình sung sướng.

Quân dân của Hậu Thổ Thành cũng đều không có cảm nhận được một tia áp lực nào đến từ Thời đại Hắc Ám, cái cảm nhận được, tất cả cũng đều là quang huy chói lọi như thái dương của Phó Thư Bảo mà thôi.

Tất cả những sản phẩm tốt nhất sản xuất ra từ nông trường, thảo nguyên cùng với Nhưỡng tửu phường đều dùng cho yến tiệc, tận tình ăn uống. Những thứ mình làm ra, sử dụng tận tình, không chút lo lắng. Một vị chủ tử như vậy, phóng nhãn khắp toàn bộ thế giới, lại có được mấy người đây? Lại còn có quang huy ở trên người hắn tản mát ra, đó sao không phải là ánh sáng ấm áp của thái dương đây?

Phó Thư Bảo, ngang bằng hoặc thậm chí là lớn hơn cả thái dương, đây chính là công thức ở trong lòng của mỗi một quân nhân Hậu Thổ Thành. Mỗi ngày đều dùng cái công thức này mà tính toán, niềm hạnh phúc được nhân lên gấp ngàn vạn lần.

o0o

Thành bảo Hắc Thạch, trên cái giường ngủ rộng lớn nhất, lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Độc Âm Nhi đang ngồi bên cạnh bàn tròn, thưởng thức đồng kim tệ lì xì mà Đa Tiễn lão gia tặng nàng, duy nhất một đồng kim tệ. Chi Ni Nhã thì ngồi trước bàn sách cầm cây bút lông, ở trên một tờ giấy trắng vẽ lên một con chim nhỏ. Hiện tại nàng đã say mê nghệ thuật quốc túy của Tú Quốc, tranh thủy mặc! Nàng muốn vẽ chính là một con chim nhỏ thanh tú, nhưng sau khi vẽ ra, lại nhìn qua giống như là một con gà vừa mới để trứng xong vậy…

Không thể không nói, hoàn cảnh văn hóa bất đồng, kết quả nghệ thuật cũng sẽ bất đồng. Nàng là Công chúa đến từ đại lục Tây Châu, nếu như muốn chơi đùa nghệ thuật của Tú Quốc, ít nhất cũng cần phải luyện thêm thời gian năm sáu năm nữa. Hồ Nguyệt Thiền là người im lặng nhất. Nàng không chơi đùa kim tệ, cũng không chơi đùa thi họa, mà chỉ là cầm một cái gương soi đi soi lại, nếu như phát hiện trên mặt có một nốt mụn nhỏ nào, nàng sẽ lập tức dùng cái móng tay sơn màu đỏ chót của mình mà quanh co lôi đình tiêu diệt sạch sẽ.

Ba nàng nữ nhân, ba loại hình ảnh hoàn toàn bất đồng, rõ ràng hiện ra trước mặt của Phó Thư Bảo. Hắn tham lam ngắm nhìn bộ ngực của các nàng, cặp chân dài của các nàng, đây mới là những thứ hắn thích thưởng thức nhất.

- Các ngươi còn muốn chơi đùa bao lâu nữa chứ? Ta rất không dễ dàng mới quay trở về, các ngươi không sớm lên giường ngủ đi… còn đợi cái gì nữa chứ?


- Ngủ? Hắc hắc… Ngươi đi ngủ với tiền lì xì đi!

Độc Âm Nhi vung tay lên, một đạo kim quang hiện ra, đồng kim tệ kia liền rơi thẳng lên trên giường.

- Ta… muốn vẽ cho xong bức tranh này a! Hiện tại ta đã tiến bộ không ít, không thể lơi lỏng được!

Cảm giác của Chi Ni Nhã quả thật rất tốt, vẽ chim thành gà, đúng là có tiến bộ! Khiến cho người ta không thể không thắc mắc chính là, trước khi nàng vẽ ra được con gà này, thì bức tranh vẽ chim của nàng sẽ là loại Thần thú phương nào đây?

- Còn ta… Ngươi nhìn xem này, trên mặt ta còn nhiều nốt mụn như vậy, cần phải giải quyết hết a!

Hồ Nguyệt Thiền thì bộ dáng nghiêm túc nói. Nếu như không có hai nàng chính thê ở nơi này, như vậy nàng khẳng định đã lao thẳng lên giường, cùng với Phó Thư Bảo vật lộn mấy trăm hiệp rồi. Nhưng mà có hai nàng chính thê ở đây, nàng ít nhiều cũng phải có chút cố kỵ.

- Con mẹ nó! Lão tử chính là nam nhân của các nàng, nghĩ muốn lên, các nàng liền làm khó như vậy sao? Mỗi một lần cũng đều phải tặng lễ vật sao? Được rồi! Lão từ dùng bảo vật đập bẹp mấy cái đầu tham tài của các nàng!

Phó Thư Bảo nổi giận, liền ào ào phóng thích ra một đám bảo thạch, kim cương cùng với châu báu này nọ mà hắn từ chỗ Hữu Nãi Ngư lấy được. Từng cái từng cái một chồng chất lên trên cái bàn tròn ở trước mặt Độc Âm Nhi.

Rầm!

Bởi vì không thể thừa nhận nổi sức nặng của bảo thạch, kim cương này nọ, một cái bàn rắn chắc như thế không ngờ cùng bị đè sập xuống.

Hai chân của Độc Âm Nhi vốn dĩ còn đang đóng chặt, nhưng mà đối diện với một đống lớn bảo thạch, kim cương, châu báu lớn đến như vậy, hai chân của nàng liền không tự chủ mà khẽ mở ra một khoảng chừng một thước…

- Đi tới đi! Nàng vẽ con chim kia của nàng, còn không bằng vẽ con chim của ta a!

Tay phải của Phó Thư Bảo nhẹ nàng phất một cái, một cỗ lực Hỗn Độn liền quấn quanh thân thể Chi Ni Nhã, kéo nàng chạy tới. Trong thanh âm kinh hô của nàng, một gã nam nhân hùng tráng đã ngồi thẳng lên trên người nàng. Ngay sau đó, cái tòa thành dưới váy đã bị tuyên cáo rơi vào tay giặc, bị quân địch công kích thẳng vào…

Hồ Nguyệt Thiền có chút cười, tất cả nốt mụn trên mặt cũng đã tiêu diệt xong, hiện tại hẳn là lúc tiêu diệt cái nốt mụn dị hình kia rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận