Vân Nhược Linh sợ Sở Diệp Hàn phóng ám khí nên nàng vội vàng bước ra ngoài, liên tục khua tay qua lại với cả hai người, khuôn mặt ửng đỏ ngại ngùng rồi gượng gạo nói: “Xin lỗi, không phải ta cố ý trốn ở đây đâu, ta chỉ vô tình đi ngang qua thôi, đúng lúc thấy hai người đang nói chuyện, không muốn quấy rầy nên mới…”
Nên mới tránh ở chỗ này.
biết đứng góc tường nghe lén chuyện của ta”
Ý nàng muốn nói tới chuyện lúc nàng cùng đám người Thu Nhi uống rượu, Sở Diệp Hàn cũng lén lút nhìn trộm.
“Ngươi!” Sở Diệp Hàn cực kỳ tức giận, sao mà miệng lưỡi nữ nhân này lại sắc bén đến thế, cứ cắn chặt người không chịu buông tha.
Tô Thường Tiếu thấy hai người đấu khẩu thì thoáng chốc trong lòng cảm thấy ghen tức không thôi.
Nhìn qua thì thấy họ đang đấu khẩu nhưng nếu ngẫm kỹ ra thì lại thấy họ hòa hợp đến đáng chết.
Nàng ta vội vã bước đến trước mặt Vân Nhược Linh, bày ra vẻ mặt biết lỗi nói: “Ly Vương phi, thật xin lỗi, ngươi đừng để bụng chuyện vừa rồi.
Thực ra giữa ta và Ly Vương hoàn toàn không có chuyện gì cả, ngươi nhất định không được hiểu lầm”
Nàng ta càng nói như vậy, Vân Nhược Linh sẽ càng hiểu lầm.
Vậy là nàng thản nhiên nói: “Sao ta lại hiểu nhầm được chứ? Một nữ nhân đã có tướng công như ngươi lại bày tỏ tâm tình với tướng công ta, bản thân ta chẳng để bụng gì đâu, yên tâm đi, ta tuyệt đối không để bụng”
Tô Thường Tiếu nghe thấy những lời như thế thì cả người chết đứng ngay tại chỗ, trái tim nàng ta như thủy tỉnh bị đập vỡ, rơi vụn nát thành từng miếng từng miếng.
Tay nàng ta năm chặt lấy gấu áo một cách gắt gao, đôi mắt nhìn Vân Nhược Linh trân trân, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hoảng của kẻ bị “bắt gian tại chỗ”.
Nàng ta đã là Tấn Vương phi mà lại ngang nhiên bày tỏ với Ly Vương gia, những lời này còn bị Ly Vương phi nghe thấy.
Trời ơi!
Ngộ nhỡ Ly Vương phi truyền chuyện này ra ngoài, nàng ta còn sống được sao?
Sở Diệp Hàn nhất thời nổi cơn thịnh nộ, ánh mắt đây căm phẫn, tức giận quát Vân Nhược Linh: “Ngươi câm miệng cho bổn vương, ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế?”
Nói xong, hắn tới chắn phía trước Tô Thường Tiếu như có ý bảo vệ nàng ta vậy.
Vân Nhược Linh không nói gì, nàng lạnh lùng nhướng mày: “Yên tâm, ta không hứng thú với chuyện của các ngươi, chỉ cần các ngươi không chọc đến ta thì ta cũng sẽ không dây dưa với các ngươi đâu”
Nàng phá hỏng mất cảnh “gian tình” của hai người họ nên trong lòng cảm thấy hơi sợ hãi, hai người này sẽ không hợp lại mà mưu hại chết nàng chứ?
Lúc này, Sở Diệp Hàn đột nhiên bước tới, hung dữ kéo lấy tay nàng, trầm giọng nói: “Đi cùng bổn vương”
Dứt lời, hắn cũng không liếc Tô Thường Tiếu lấy một cái mà cứ kéo Vân Nhược Linh rồi đi.
“Mau nói rõ cho ta, ngươi đưa ta đi đâu?” Vân Nhược Linh vùng mạnh để thoát khỏi tay Sở Diệp Hàn, giận dữ nói.
“Trưởng công chúa muốn gặp ngươi” Sở Diệp Hàn lạnh giọng.
Nói xong, hắn lại nắm lấy tay Vân Nhược Linh rồi đi thẳng về hướng Khiết Vũ Cung.
Tuy động tác của hắn thật sự rất thô lỗ, dùng tay nắm chặt nhưng khi chạm đến bàn tay Vân Nhược Linh, hẳn lại có chút ngẩn ngơ, hóa ra tay nàng lại mềm mại đến thế.
Nhưng nghĩ đến chuyện nàng vừa bị Hoàng đế triệu kiến thì hắn lại trở nên lạnh lùng, suýt chút nữa hất văng tay nàng ra.
“Vừa rồi triệu kiến ngươi, Hoàng thượng đã nói với ngươi những gì?” Sở Diệp Hàn dừng hẳn lại, nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh bằng ánh mắt sâu thảm.
Trong lòng Vân Nhược Linh vô cùng hoảng hốt, nàng ngước mắt lên: “Không nói gì cả, Hoàng thượng hiếu kỳ với y thuật của ta nên triệu kiến để hiểu thêm về y thuật của ta thôi”.