Lần này thì tất cả mọi người đều có trình độ như nhau nên cuối cùng thì tâm lý của bọn họ cũng được cân bằng một chút rồi.
Đúng lúc đó thì đột nhiên Vân Nhược Linh nói tiếp: “Chỉ có điều người khác không thể chữa không
có nghĩa là ta không thể chữa, ta có thể chữa được đôi mắt này”
“Gì cơ?” Cơ thể của mấy vị thái y lảo đảo, từng người từng người một đều bị lời nói của Vân Nhược Linh làm cho rối tung rối mù, khóe miệng co giật.
.
ngôn tình hay
Không phải nàng vừa nói rằng trong thiên hạ này không ai có thể chữa khỏi hay sao?
Vậy mà lại xoay chuyển đột ngột, lại còn nói là mình có thể chữa được.
Xem ra dường như nàng và bọn họ hoàn toàn không có cùng trình độ.
Trưởng công chúa vẫn không dám tin mà cứ nhìn chằm chằm Vân Nhược Linh rồi lạnh lùng hừ một tiếng: “Ta không tin, đến ngay cả đám người.”
Trương thái y cũng không thể chữa thì làm sao ngươi có thể chữa được? Y thuật của người có cao siêu hơn bọn họ không? Ngươi đừng có mà chữa hỏng đôi mắt của bổn công chúa”
“Chữa hỏng thì bồi thường.” Vân Nhược Linh bình thản nhíu mày.
Nhìn dáng vẻ như thể trong lòng đã có dự tính trước của Vân Nhược Linh thì Trưởng công chúa nhìn nàng bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ: “Làm sao mà ta biết được người là thật lòng hay là giả ý? Trước đây ta đối xử với người như vậy, sao người có thể thật sự chữa trị giúp ta chứ? Lỡ như ngươi âm thầm hại tạ thì làm sao?”
Vân Nhược Linh giơ hai tay lên, không nói gì nhiều: “Nếu như công chúa không tin vậy thì xin mời người đi tìm người khác giỏi giang hơn, thứ lỗi cho ta vì ta không có thời gian để hầu”
Thuốc của nàng cũng không nhiều đến mức không còn chỗ để cất nên nàng cũng không cần lãng phí thuốc cho loại người như Trưởng công chúa.
Lúc này thì Thái hậu tức giận rồi, bà ấy trừng mắt nhìn Trưởng công chúa: “Khiết Vũ à, con đúng là ngu ngốc mà.
Ngay cả cánh tay gãy mà Ly Vương phi cũng còn có thể nối lại được, ngay cả bệnh lao của ai gia mà nàng ấy cũng có thể trị, vậy bệnh mắt nhỏ xíu của con thì có là cái gì? Con còn không mau xin lỗi nàng ấy, cầu xin nàng ấy chữa trị giúp con đi? Lẽ nào con muốn thật sự mù mắt rồi mới vui mừng hay sao?”
Trưởng công chúa nghe được những lời vừa rồi của Thái hậu thì mới tỉnh ngộ.
Đáng tiếc là giữa nàng ta và Văn Thịnh có thù quốc hận nhà, bảo nàng ta đi xin lỗi Vân Nhược Linh rồi nịnh bợ nàng thì nàng ta thật sự không làm được.
Vân Nhược Linh biết tính cách Trưởng công chúa vốn kiêu ngạo, còn có thù với nhà họ Vân nên cũng không ép nàng ta phải xin lỗi mà chỉ nói: “ Trưởng công chúa cứ yên tâm, ta không phải người nhỏ mọn như vậy, ngươi không cần phải xin lỗi nhận tội gì cả.
Chúng ta đều là người một nhà, là ta cam tâm tình nguyện chữa bệnh cho người.
Nếu người tin ta thì xin vui lòng lấy hai ống thuốc mỡ bôi mắt erythromycin này, bởi nó nhiều lần trong một ngày, bội cả vào trong mí mắt.
Ta tin chắc rằng chỉ trong vòng một đến hai ngày thôi là đôi mắt của người chắc chắn sẽ được chữa lành”
Nói xong, nàng lấy hai ống thuốc mỡ tra mắt erythromycin mà mình đã chuẩn bị từ lâu ở trong túi vải ra rồi đưa cho Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa nhìn thứ thuốc mỡ kỳ quái này thì có hơi giật mình.
Nàng ta không thể ngờ được rằng Vân Nhược Linh lại hào phóng đến như vậy.
Những biểu hiện vừa rồi của nàng ta đúng là không được rộng lượng cho lắm.
Nàng ta do dự nhận lấy một ống thuốc mỡ tra mắt, bây giờ cũng không còn nghi ngờ rằng thuốc tra mắt này có vấn đề gì nữa.
Dù sao thì Vân Nhược Linh cũng không to gan đến nỗi dám động tay động chân với nàng ta trước mặt Thái hậu.
Vân Nhược Linh lấy một ống thuốc mỡ tra mắt rồi lại lấy một túi tăm bông từ trong túi vải ra, sau đó nói với Trưởng công chúa: “Xin mời công chúa ngồi xuống rồi ngửa đầu lên để ta thoa cho ngươi một lần, lần sau người muốn thoa thì cứ bảo cung nữ thoa như thế này là được.”
“Không phải dùng tay để bôi thuốc mỡ tra mắt hay sao? Đây là thứ đồ gì thế này?” Trưởng công chúa nhìn tăm bông trắng bằng khuôn mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
“Cái này được gọi là tăm bông y tế dùng một lần.
Dùng tay để xoa lên mắt thì vi khuẩn ở trên tay sẽ lây nhiễm vào mắt khiến mắt bị ngứa.
Dùng tăm bông đã qua khử khuẩn này thì sẽ không bị nhiễm trùng.
Nhớ là sau này phải sử dụng tăm bông để thoa thuốc lên mắt hàng ngày.
Tăm bông sau khi sử dụng thì vứt đi, không sử dụng lại để tránh lây nhiễm chéo”
Các thái y ở bên cạnh nghe rõ từng từ từng chữ.
Có như vậy thì họ mới biết hóa ra dùng tay dụi mắt cũng sẽ bị nhiễm trùng.
Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ được biết đến còn có thứ gì đó được gọi là vi khuẩn.