Trong mắt Vân Nhược Linh toàn là châm chọc: “Không phải vương gia vẫn luôn không quan tâm đến ta sao? Mặt ta có tốt hay không thì có liên quan gì đến ngài chứ?”
Nhìn thấy dáng vẻ châm chọc của Vân Nhược Linh thì Sở Diệp Hàn liền tức giận, ánh mắt của nàng giống như đang cười nhạo hắn vậy.
Sức lực của hắn mạnh thêm, giống như muốn đem cằm của nàng bóp nát vậy, trong mắt cháy lên ngọn lửa giận: “Đừng cho rằng trở nên đẹp rồi thì có thể dùng chút tà đạo vớ vẩn đó quyến rũ bổn vương.
Trong lòng bổn vương, đến một ngón tay của Nguyệt Nhi ngươi cũng không bằng, bổn vương chỉ muốn biết, mặt của ngươi rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi có phải là Vân Nhược Linh hay không?”
“Ta đương nhiên là Vân Nhược Linh, không thể giả được.
Còn về độc tố trên mặt của ta, là ta dùng thuốc từ nhà mẹ đẻ của ta trị khỏi.
Sao vậy, vương gia, thế cũng không được sao?” Vân Nhược Linh khẳng định không thể bại lộ ra bí mật không gian hệ thống của mình.
Cho nên, nàng lấy nhà mẹ đẻ làm tấm lá chắn để dụ Sở Diệp Hàn.
“Thuốc nhà mẹ đẻ của ngươi? Thuốc gì? Đưa bổn vương xem xem.”
“Tiêu độc đan, trong phòng của ta vẫn còn thuốc này.
Khi ta vẫn còn ở nhà mẹ đẻ, phụ thân của ta dùng tiêu độc đan để chữa trị cho ta, lúc đầu cả người của ta đều có độc.
Sau khi dùng tiêu độc đan, độc trên người của ta đã loại bỏ hơn nửa rồi.
Tối hôm qua ta dùng một liều lượng thuốc lớn nên chất độc trên mặt đều bị loại bỏ hết rồi.
Nếu mà vương không tin thì có thể phái người đến nhà mẹ đẻ của ta hỏi thử.”
Sở Diệp Hàn cười lạnh: “Tiêu độc đan này thần kỳ như vậy, trước đó không chữa mặt ngươi khỏi được, bây giờ qua một đêm là khỏi?”
“Đúng vậy, ta cũng không nghĩ rằng nó thần kỳ như vậy, vương gia có muốn thử không?” Vân Nhược Linh cố nén đau, nhẹ nhàng nhìn Sở Diệp Hàn, đôi mắt chứa ý cười ma mị.
Cho dù nàng có đau đến chết thì cũng không lộ ra dáng vẻ đau khổ, sẽ càng không nhận tội với hắn.
Hơn nữa nam nhân này hận nàng như thế thì cho dù nàng có nhận tội với hắn, hắn cũng sẽ không buông tha cho nàng cho nên nàng mới không cần tự rước nhục vào thân.
Tự rước nhục vào thân không bằng đấu với hắn một trận.
“Cút!” Sở Diệp Hàn chán ghét gạt mặt Vân Nhược Linh sang một bên: “Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn bổn vương, bổn vương không có hứng thú với ngươi.”
Nữ nhân này, sắp chết đến nơi rồi còn nhìn hắn bằng ánh mắt quyến rũ đó, đúng là tật xấu không đổi mà.
“Vương gia nghĩ nhiều rồi, ngài không có hứng thú với ta, vậy ta làm sao có hứng thú gì với ngài? Trong lòng ngài ghét ta bao nhiêu thì ta chán ghét ngài bấy nhiêu, chúng ta như nhau cả thôi.” Vân Nhược Linh cười rất lạnh nhạt, dần dần trong mắt không còn một chút tình ý nào cả.
Trong lòng Sở Diệp Hàn ngạc nhiên, nữ nhân này rốt cuộc là bị thế nào đây?
Trước đây nàng ta không phải vậy, trước đây nàng ta rất hèn mọn, nhỏ yếu, vừa nhìn thấy hắn đã sợ hãi đến nỗi cả người run rẩy.
Giống như một con nai con bị hoảng sợ vậy, mà hiện tại, hình như nàng ta không thèm đặt hắn vào mắt vậy.
“Đừng giở trò lạt mềm buộc chặt với bổn vương, hy vọng là ngươi nói lời giữ lời, sau này đừng đến dây dưa với bổn vương.” Sở Diệp Hàn nói xong cũng không thèm để ý đến Vân Nhược Linh, quay người đi luôn.
“Vương gia cũng…đừng đến dây dưa với ta.” Vân Nhược Linh cố giữ lấy một hơi, nói hết câu này xong thì ngất luôn.
Mạch Liên thấy thế liền nhanh chóng đuổi kịp Sở Diệp Hàn: “Vương gia, vương phi ngất rồi, có cần mời đại phu đến xem không?”
Trong mắt Sở Diệp Hàn hiện lên một mảnh âm u: “Nàng ta xứng sao? Không cần mời, để nàng ta tự sinh tự diệt.”
“Hai mươi roi đó quả thực là đánh rất nặng, nhỡ vương phi xảy ra chuyện gì thì đó là một mạng người.
Hơn nữa, Vân Thịnh và hoàng thượng mà chất vấn thì chúng ta phải giải thích như thế nào?”
“Vân tướng không dạy được con gái của hắn ta, để cho con gái hắn ta làm xằng làm bậy trong vương phủ của bổn vương, bổn vương không trách hắn ta dạy không được con gái thì thôi, hắn ta có gì mà chất vấn bổn vương chứ?”
“Vâng, vậy bây giờ xử lý nương nương như thế nào?” Mạch Liên hỏi.
“Kéo về Phi Nguyệt Các, sống chết có số, các ngươi không được nhúng tay vào.”
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Sở Diệp Hàn, Mạch Liên đồng tình nhìn Vân Nhược Linh.
Thật ra vị vương phi này cũng không đáng ghét đến thế, chỉ là nàng cố tình lại là nữ nhi của Vân tướng.
—.