“Đúng vậy, Vương phi nương nương làm sao mà biết được y thuật chứ, đừng để ngài ấy gây rối, nhanh bài ngài ấy đi đi, đừng làm phiền Mạch Lan thanh tịnh.” Những người khác thấy thế cũng phụ hoạ theo.
Thu Nhi thấy thế cũng nhanh chóng túm Vân Nhược Linh đi: “Nương nương chúng ta đi thôi, nhỡ đâu vương gia nổi trận lôi đình thì phải làm sao?”
“Nhưng ta thật sự có thể cứu hắn…”
Vân Nhược Linh còn chưa nói xong đã bị mấy tên thị vệ xách đi rồi.
Thị vệ xách nàng đến cửa viện liền lạnh lùng ném nàng xuống đất, ai ai cũng chán ghét nhìn nàng.
Vân Nhược Linh buồn bực, cho dù là một mỹ nhân, nếu như không có thanh danh tốt thì ai cũng sẽ ghét bỏ.
Vân Nhược Linh nghĩ, những người này càng coi thường nàng thì nàng càng muốn cứu Mạch Lan cho bọn họ coi.
Nàng tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn một sinh mệnh cứ chết đi như thế, nàng phải nghĩ cách để vào được phòng Mạch Lan, kiểm tra thương thế của hắn ta.
Trải qua chuyện vừa nãy, nàng phát hiện nàng chỉ có thể lén lút xem bệnh cho Mạch Lan, nếu như chữa khỏi thì dễ nói, nhưng nhỡ không chữa khỏi thì đám người này sợ là sẽ giết nàng.
Sau khi bị đuổi ra khỏi Thanh Trúc Viên, Vân Nhược Linh thì thầm với Thu Nhi hai câu, Thu Nhi nghe thấy cả mặt trắng bệch: “Nương nương, người muốn nấp ở hậu viện đi vào chữa bệnh cho Mạch Lan?”
“Đúng vậy, chút nữa ta chuồn từ hậu viện vào phòng của Mạch Lan, em ở ngoài cửa chính canh trừng, nếu như có người đi vào thì hét to lên thu hút sự chú ý của mọi người, kéo dài thời gian cho ta.”
“Nhưng thế có ổn không? Người thật sự có thể chữa cho Mạch Lan sao?” Vẻ mặt của Thu Nhi khó hiểu.
“Em xem, vết thương do roi đánh của ta đã đỡ hơn rất nhiều, chứng minh y thuật của ta rất tốt, Thu Nhi, em nhất định phải tin tưởng ta.” Vân Nhược Linh kiên định nhìn Thu Nhi.
Nàng nhận được sự hỗ trợ của Thu Nhi thì mới có thể dễ dàng hành động.
“Y thuật…?” Thu Nhi hơi sửng sốt, chớp mắt một cái nương nương đã biết y thuật rồi?
Sau khi bàn bạc với Thu Nhi xong, Vân Nhược Linh liền chuồn đến hậu viện của Thanh Trúc Viên.
Lúc này, sự chú ý của mọi người đều ở tiền viện, ở hậu viện một người cũng không có, vừa hay cho Vân Nhược Linh hành động.
Vân Nhược Linh thấy bốn bề vắng lặng, nhanh chóng nấp vào hậu viện.
Nàng đẩy cửa hậu viện, phát hiện cái cửa đó vốn dĩ là không có đóng chặt, vừa hay cho nàng lén chuồn vào.
Vừa chuồn vào nàng đã ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc.
Lại nhìn chiếc giường lớn ở trong gian phòng có một người trẻ nhắm chặt hai mắt nằm nằm trên đó.
Người trẻ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, tướng mạo thanh tú, nước da trắng bệch, bờ môi nhợt nhạt, đang trong tình trạng hôn mê.
Trong phòng ngoài hắn ta ra thì không có ai khác, vừa vặn cho nàng thuận tiện hành động.
Vân Nhược Linh đi về phía hắn ta, cẩn thẩn mở mắt của hắn ta ra xem, mí mắt của hắn ta trở nên trắng, không có phản ứng.
Hôn mê được chia thành mức nhẹ, mức vừa và mức nặng.
Nếu như hôn mê mức nhẹ thì mở mí mắt hoặc gọi một tiếng người sẽ tỉnh lại, xem ra Mạch Lan hôn mê ở mức độ trên mức vừa rồi.
Trong phòng quá tối, nhìn không rõ vết thương trên người Mạch Lan, Vân Nhược Linh đi đến trước cửa sổ, kéo mành cửa ra một chút để ánh sáng có thể chiếu vào đủ sáng.
Cũng may cửa sổ ở bên cạnh, không phải ở mặt chính, cho dù nàng kéo mành cửa lên thì người ngoài cửa chính cũng sẽ không biết, nếu không thì nàng đã bị người phát hiện rồi.
Vừa kéo mành cửa lên, ánh sáng mạnh chiếu lên mặt Mạch Lan, kích thích mắt của hắn ta, hắn ta khó chịu nhíu nhíu mày, từ từ mở mắt ra.
Hắn ta vừa mở mắt ra thì nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ ở trước giường của hắn ta dọa cho hắn ta “A” một tiếng: “Có ma, có ma…”
“Ngươi đừng kêu.” Vân Nhược Linh nghe thấy tiếng, vội vàng quay người, đưa tay lên che miệng của Mạch Lan.
—.