“Được, nhưng giờ cả người ta đầy vết thương chằng chịt, ta muốn đi về dưỡng thương trước.” Vân Nhược Linh bắt đầu cò kè mặc cả với Sở Diệp Hàn.
Sở dĩ nàng trị thương cho Mạch Lan nguyên nhân là bởi vì, trước hết nàng không thể thấy chết mà không cứu, sau là khiến cho Sở Diệp Hàn thấy được nàng còn có giá trị lợi dụng.
Một người có giá trị lợi dụng, tất cả mọi người đều sẽ kiêng nể nàng, tôn trọng nàng, sẽ không còn ai dám bắt nạt nàng như trước nữa.
Sở Diệp Hàn là chủ nhân của Ly Vương phủ, chỉ cần hắn không xem nhẹ nàng, những người khác ắt sẽ không dám đắc tội nàng.
Xét thấy Vân Nhược Linh vừa có công cứu Mạch Lan, Sở Diệp Hàn cuối cùng cũng mở miệng nói: “Ngươi đưa Vươn phi về nghỉ đi.”
“Vậy thức ăn thì sao? Trước đây ta và Thu nhi mỗi ngày chỉ có thể ăn bánh bao, làm sao đây?” Lá gan của Vân Nhược Linh lại lớn hơn một chút, mạnh dạn hỏi.
“Ngươi muốn làm sao?” Ánh mắt của Sở Diệp Hàn lóe lên một tia lạnh lùng, kẻ thù của nàng cho nàng ăn bánh báo là được rồi, nàng còn dám yêu cầu cao hơn.
“Ta bị thương, cần bổ sung dinh dưỡng, hơn nữa ta còn là Vương phi của phủ này, bữa ăn đâu thể kém cả Nam Cung phu nhân được? Mà Nam Cung phu nhân còn có cả phòng bếp nhỏ của riêng mình.
Ngươi cứ nhìn đó mà làm, ta hồi phục nhanh, Mạch Lan cũng sẽ hồi phục nhanh.” Vân Nhược Linh lạnh lùng nói.
Nàng biết Mạch Lan đỡ thay Sở Diệp Hàn một mũi tên nên mới thành ra như vậy.
Bây giờ Sở Diệp Hàn là người mong Mạch Lan khỏe mạnh hơn ai hết.
Vì vậy nàng đưa ra vài yêu cầu này, hắn nhất định sẽ đồng ý.
Cặp mắt phượng đẹp đẽ của Sở Diệp Hàn lạnh lùng liếc nhìn Vân Nhược Linh, nữ nhân này thông minh lên rồi.
Nhưng mà vẫn khiến người ta ghét bỏ như cũ.
“Mạch Liên, ngươi phân phối cho Vương phi thêm vài a hoàn, mở cho nàng một cái phòng bếp nhỏ.” Nói đến đây, ánh mắt cảnh cáo của hắn quét về phía Vân Nhược Linh, “Ngươi mà không trị khỏi được cho Mạch Lan, bản vương sẽ lôi ngươi ra hỏi tội.”
Nói xong, hắn xoay người, lạnh lùng đi ra ngoài, chỉ để lại một bóng lưng đầy cao ngạo.
Vân Nhược Linh bước về phía Mạch Lan, kiểm tra lại vết thương cho hắn, nói: “Đến thời gian thay thuốc rồi, những người không có nhiệm vụ thì đi ra ngoài hết đi, ta muốn thay thuốc cho Mạch Lan.”
Mạch Liên nghe thế thì vội vàng đuổi mọi người ra ngoài.
Cuối cùng, hắn và Thu nhi ở lại trong phòng.
Vân Nhược Linh đã chuẩn bị đầy đủ thuốc men, vải xô các loại bỏ vào trong chiếc túi đen nhỏ, vì thế mà nàng cũng không sợ ánh nhìn của Mạch Liên.
Nàng gỡ tấm vải xô cũ ở trên đùi của Mạch Lan ra, quan sát vết thương của hắn, phát hiện vết thương đã bắt đầu kết vảy, đây là dấu hiện tốt.
Sau đó, nàng bắt đầu thay thuốc cho Mạch Lan, động tác rất thành thục.
Mạch Liên thấy thế thì vừa mừng rỡ vừa kích động, nước mắt đều tuôn ra hết rồi.
Trước đó hắn nhìn thấy vết thương của đệ đệ mình vừa thối rữa vừa mưng mủ, trông vô cùng đáng sợ, bây giờ thấy nó kết vảy rồi, điều đó chứng tỏ tình hình đã chuyển biến tốt đẹp.
Chứng kiến động tác thay thuốc thành thục của Vương phi, bây giờ hắn đã thật sự tin nàng biết chữa bệnh rồi.
Đồng thời, đáy lòng hắn cũng dâng lên một nỗi hổ thẹn vô cùng, trước đây hắn đối xử với Vương phi hơi quá đáng.
Không lâu sau, Vương phi đã thay xong thuốc cho Mạch Lan, đưa cho hắn uống mấy viên thuốc kháng sinh, toàn bộ quá trình này, Mạch Lan đều ngây ngốc nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kia hệt như ánh mắt si tình của một nam nhân dành cho người mình yêu.
Mạch Liên lập tức trừng mắt với hắn một cái, Vương phi là nữ nhân của Vương gia.
Dù cho Vương gia không thương yêu Vương phi đi chăng nữa, đó cũng không phải là nữ nhân mà Mạch Lan có thể nghĩ tới.
“Được rồi, đêm nay để hắn nghỉ ngơi thật tốt, đồng thời cũng phải cho hắn uống thật nhiều canh bổ, còn có thịt và trứng nữa, cũng cần bổ sung thì mới có thể tăng sức đề kháng của hắn, vết thương theo đó sẽ mau lành hơn.” Vân Nhược Linh nói.
“Đa tạ Vương phi, Vương phi, để thuộc hạ tiễn người.” Mạch Liên nói.
Lúc này, tầm tình Mạch Liên đang vô cùng kích động, tự mình đưa Vân Nhược Linh và Thu nhi đến cửa Phi Nguyệt Các.
Nhìn thấy Phi Nguyệt Các lạnh lẽo, Mạch Liên càng cảm thấy xấu hổ.
Lại nhìn thấy Vương phi vẫn bình tĩnh đứng đó, hắn gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng nói: “Nương nương, đa tạ ngươi đã cứu mạng Mạch Lan, đại ân của người, thuộc hạ không biết lấy gì để đền đáp, người yêu tâm, thuộc hạ sẽ nhanh chóng cho người làm một gian bếp nhỏ ở đằng sau căn phòng của nương nương, đồng thời để cho… vài a hoàn qua đây hầu hạ nương nương.”