Nhìn vào dung nhan xinh đẹp lạnh lùng của mình trong gương, Vân Nhược Linh nhếch môi hài lòng: “Thu Nhi, nếu sau này có ai hỏi đến gương mặt của ta, em cứ nói, ta bôi ít thuốc lên mặt thì đã khỏi rồi, không cần phải giải thích gì nhiều với họ.”
Bây giờ nàng đã lấy lại được dung nhan, sớm muộn gì cũng bị người khác nhìn thấy, bởi vậy phải sớm tìm một cái cớ, để tránh người khác nghi ngờ nàng.
“Dạ, nương nương.”
Lúc này, tiếng chiêng trống bên ngoài càng lúc càng lớn, Vân Nhược Linh lạnh lùng đứng dậy: “Thu Nhi, tướng công của ta sắp cưới vợ mới rồi, em nói xem, ta thân là tì thiếp, có phải là nên đi chúc mừng tí không?”
“Nhưng mà nương nương, không phải vương gia đã cảnh cáo người, không cho người ra ngoài hay sao?” Thu Nhi có chút sợ hãi nói.
“Sợ gì chứ? Đường đường là Ly Vương cưới thiếp, Ly Vương Phi như ta nếu không xuất hiện, chẳng phải rất mất thể thống hay sao?” Vân Nhược Linh nói xong, đột nhiên chỉ về hướng chiếc giá đang treo bộ váy đỏ nói với Thu Nhi: “Nếu hôm nay đã là một ngày tốt, thì ta muốn ăn bận vui tươi một chút, cứ mặc bộ váy đỏ này đi.”
Thu Nhi do dự một lát: “Dạ được, nương nương.”
Nàng ấy rất sợ nương nương phải chịu thiệt, tim như sắp bay ra khỏi lồng ngực, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ có vẻ như nương nương đã có dự định trước, nàng ấy cũng yên tâm phần nào.
Sau đó, Thu Nhi giúp nương nương mặc bộ váy đỏ xinh đẹp đó lên người, còn giúp nương nương trang điểm rất tinh tế.
Lúc trước Vân Nhược Linh bị hủy dung nhan, không thích ăn diện, chỉ thích mặc đồ màu xám hoặc thiên về màu tối, bây giờ nàng mặc bộ váy đỏ này lên, trang điểm nhẹ nhàng, khí chất cả người bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi.
Sau khi ăn diện xong, Vân Nhược Linh vẫn đeo khăn che mặt như cũ, bảo Thu Nhi tìm một bộ quần áo màu hồng để mặc, rồi theo nàng đến sảnh trước.
Bên ngoài sảnh trước, tiếng chiêng trống náo nhiệt vang khắp trời, đèn lồng đỏ treo cao, chữ Hỷ đỏ rực được dán khắp bốn phía, khung cảnh vô cùng vui tươi náo nhiệt.
Lý Vương nạp thiếp, khí thế phô trương, bên ngoài cửa vương phủ, người người đều đổ ra đường, cả kinh thành, ai ai cũng bàn tán về sự kiện này.
Nghe nói Ly Vương khi cưới trắc phi này, đã dùng 12 cái kiệu lớn, sính lễ chất đầy cả con đường.
Đây là nghi lễ chỉ khi cưới vương phi mới có, khí thế còn lớn hơn nhiều so với lúc Ly Vương cưới chính thất.
Vân Nhược Linh bước đến hành lang, thấy hạ nhân trong phủ ai ai cũng đều vui mừng khôn xiết, như thể Trắc Phi mới cưới kia mới thực sự là chính thất, còn nàng chỉ là một tiểu thiếp thất sủng.
Khung cảnh náo nhiệt vui vẻ náo nhiệt lúc này, so với lúc nàng được cưới về, đúng là một trò hề.
Lúc đó, hoàng đế muốn gả nàng cho Sở Diệp Hàn, Sở Diệp Hàn không đồng ý, muốn hoàng đế chỉ hôn cho hắn và Nam Cung Nguyệt – thứ nữ của Lễ Bộ Thượng Thư, cũng là đệ nhất mỹ nhân nước Sở, nhưng hoàng đế không đồng ý hắn cưới Nam Cung nguyệt, vì Nam Cung Nguyệt chỉ là thứ, không xứng làm Vương Phi.
Hành Nguyên Đế, hoàng đế đương triều không phải là cha ruột của Sở Diệp Hàn, mà là thúc thúc của hắn.
Mười năm trước, vua của nước sở không phải Hành Nguyên Đế, mà là Khánh Vân Đế – cha ruột của Sở Diệp Hàn.
Cũng không biết là vì lý do gì mà sau khi băng hà, Khánh Vân Đế đã truyền ngôi cho đệ đệ mình, chứ không truyền cho đích tử duy nhất là Sở Diệp Hàn.
Sau khi Hành Nguyên Đế kế vị, Sở Diệp Hàn được phong là Ly Vương, Hành Nguyên Đế vốn không phải cha ruột của hắn, quan hệ giữa hai người vì vậy rất mong manh, bởi vậy nếu hắn không đồng ý với hôn sự mà Hành Nguyên Đế đã an bài, Hành Nguyên Đế sẽ lập tức chống đối hắn.
Sau cùng, khi Hành Nguyên Đế dùng tính mạng của Nam Cung Nguyệt uy hiếp hắn, hắn mới lạnh lùng đồng ý hôn sự giữa hắn và Vân Nhược Linh.
Nhưng lúc đó hắn cũng nói rằng, hắn sẽ không bái đường thành thân với Vân Nhược Linh, càng sẽ không hành lễ vợ chồng với nàng.
Hơn nữa, sau khi cưới Vân Nhược Linh làm chính phi, hắn sẽ cưới người con gái mà hắn yêu thương về làm trắc phi.
Hành Nguyên Đế bị những lời hắn nói làm cho tức giận, nhưng cũng không tiện chống đối hắn, dù sao, bây giờ hắn cũng là chiến thần bảo vệ cho nước Sở.
***
—.