,Ông ta nhanh chóng nhìn về phía Tấn vương, mong Tấn vương giúp xin tha.
Bình thường ông ta không dám kiêu ngạo trước mặt Sở Diệp Hàn, lần này nếu không phải có Tấn vương làm chỗ dựa, ông ta cũng không dám làm Trầm phó tướng bị thương, không dám đánh người của hắn.
Nghĩ đến có Tấn vương che chở, gan của ông ta mới lớn như thế.
Sắc mặt của Tấn vương lạnh xuống, hắn ta ngăn cản:
“Ly vương, việc này là do người của ngươi bắt đầu, động thủ trước cũng là người của ngươi, Tề phó tướng chỉ là tự bảo vệ mình, ngươi không thể xử lý Tề phó tướng được.”
“Bổn vương mặc kệ là ai bắt đầu trước, bổn vương chỉ nhìn vào kết quả.
Vừa rồi khi bổn vương không ở đây, người lấy tư cách là phó tướng lại không ngăn hai bên đánh nhau, ngươi cũng có phần trách nhiệm.
Nếu ngươi còn tiếp tục chống chế, ngay cả ngươi bổn vương cũng sẽ đánh!”
Sở Diệp Hàn bá đạo lên tiếng, trên người lộ ra khí thế cao ngạo.
“Ly vương, ngươi dám! Nếu ngươi dám động đến người của bổn vương, người nghĩ bổn vương không dám đem việc này trình báo với phụ hoàng à.”
Tấn vương uy hiếp.
“Ngươi muốn đi thì biến nhanh lên, đi chậm thì cửa cung sẽ khóa đấy.”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
Lẽ nào hắn lại để Tấn vương một mình đi cáo trạng, hắn cũng sẽ đi.
Tấn vương tức giận, phất tay áo, lạnh giọng:
“Ly vương, ngươi đừng quá kiêu ngạo.
Phụ hoàng ta từ trước đến nay vẫn là nể tiên hoàng mới tha cho ngươi, ngươi cứ chờ xem, sớm muộn gì ngươi cũng có ngày rớt đài.”
Mấy năm qua Sở Diệp Hàn vẫn ỷ vào việc phụ hoàng kiêng kỵ hắn, liền làm việc quái đản, hiểm độc tàn nhẫn, còn khoa trương làm việc, cứ thế làm theo ý mình.
Huynh đệ bọn họ đã sớm không nhìn nổi hắn, phụ hoàng bất đắc dĩ vẫn phải để ý ánh mắt của người trong thiên hạ, bảo hộ hắn, bênh vực hắn khiến các hoàng tử cũng không dám đối phó với hắn.
Hắn ta biết, phụ hoàng kiêng kị binh quyền của Sở Diệp Hàn, đồng thời cũng cố ý tâng bốc hắn lên, để cho hắn kiêu ngạo tùy hứng, tùy ý làm bậy, bị người trong thiên hạ oán hận, cuối cùng mới diệt trừ hắn.
Hắn ta tin tưởng, ngày này sẽ nhanh tới thôi.
Sở Diệp Hàn căn bản không có phản ứng với Tấn vương, chỉ phân phó với Vương thị vệ:
“Vương thị vệ, đem Tề phó tướng xuống, không đánh gãy hai chân của ông ta thì không cần dừng lại!”
Tề phó tướng dám giết Trầm phó tướng, hắn sẽ trả lại gấp mười gấp trăm lần.
Ông ta dám chặt một tay của Trầm phó tướng, hắn sẽ đoạt tứ chi của ông ta.
Hắn muốn cho kẻ khác biết, người của Sở Diệp Hàn hắn không dễ động đến.
Hắn cứ làm theo ý mình như thế, bất luận người trong thiên hạ nói như thế nào, hoàng đế nghĩ ra sao, hắn chỉ cần bảo vệ người của chính mình.
Vương thị vệ nhận được lệnh, liền triệu tập các tướng sĩ, một đám người xông đến lôi Tề phó tướng ra bên ngoài.
Sau đó, một cây quân côn thô to đánh lên người của Tề phó tướng, đau đến mức ông ta liên tục kêu khóc xin tha.
Chỉ chốc lát sau, trên lưng ông ta đã chằng chịt vết thương, máu thịt lẫn lộn, một cây quân côn đánh vào người có thể đánh nát lục phủ ngũ tạng của ông ta.
Một trăm quân côn đánh xuống, người khác chắc chắn sẽ hết hơi.
Thậm chí, cơ thể có khi không còn nguyên vẹn.
Bình thường chỉ cần không phạm lỗi quá lớn thì sẽ không phải chịu cực hình một trăm quân côn.
Ly vương làm vậy với ông ta, đủ thấy Ly vương hận ông ta đến mức nào.
Mọi người đều sợ Sở Diệp Hàn, kiêng kỵ hắn nên không ai dám thay Tề phó tướng cầu xin.
Ngay cả Tấn vương nhìn thấy Tề phó tướng bị đánh đến mức cơ thể như hóa bùn cũng thấy người không khỏe, muốn nôn mửa, không còn mở miệng với Sở Diệp Hàn nữa.
Hắn ta hung hăng phất tay áo, lớn tiếng uy hiếp Sở Diệp Hàn: “Sở Diệp Hàn, chúng ta gặp nhau trong cung!”
Nói xong, hắn ta hừ mạnh một tiếng rồi xoay người rời doanh.
“Ngươi đi trước, bổn vương theo sau bồi người.”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
Dứt lời, mặc kệ Tề phó tướng đã đau đến chết đi, tay phải nắm chặt kiếm, xoay người đi về phía lều của chủ tướng, dáng người sinh động, rạng rỡ lóa mắt.