"Vải hẵng lành lặn, mỗi tội vợt được ít tài sản quá."
"Hầy, tại bọn mình chậm chân."
"Thôi kệ, chuyến này không phí công vô ích."
"Ờ.
Chúng mình lấy nước rồi đi nhanh đi.
Gớm quá."
Hai người vội vã đến rồi lại vội vã rời đi, bỏ mặc bộ thi thể đáng thương chìm trong bóng tối lạnh lẽo.
Lũ côn trùng và kiến biến dị vừa bị xua đuổi đã nhanh chóng leo lên tác nghiệp.
Đằng xa, họ vẫn mơ hồ thấy những khoảng da trắng bệch chưa bị gặm nhấm - tựa như vết sẹo xấu xí tượng trưng cho khổ đau.
"Kính thưa quý khách, đoàn tàu của chúng ta sắp cập bến Tân Ngô.
Các hành khách xuống ga Tân Ngô xin vui lòng kiểm tra tư trang hành lý cá nhân, cầm sẵn vé, chuẩn bị rời tàu.
Cảm ơn quý khách, chúng tôi rất mong được phục vụ quý khách những chặng đường sau."
"Kính thưa quý khách, đoàn tàu của chúng ta sắp cập bến Tân Ngô.
Các hành khách xuống ga Tân Ngô xin vui lòng kiểm tra tư trang hành lý cá nhân, cầm sẵn vé, chuẩn bị rời tàu.
Cảm ơn quý khách, chúng tôi rất mong được phục vụ quý khách những chặng đường sau."
Đèn bừng sáng, Vân Giản cũng giật mình tỉnh giấc, ngồi phắt dậy.
Theo bản năng, cô định rút vũ khí tự vệ.
Bất ngờ là vị trí quen thuộc trống trơn.
Trái tim cô đập lỗi nhịp.
Nhiều năm vật lộn giữa lằn ranh sinh tử đã giúp cô luyện tính cảnh giác cao độ.
Vân Giản hoàn toàn tỉnh táo, nhanh chóng quan sát tình huống xung quanh và xác định nguy cơ tiềm ẩn.
Tuy nhiên, thứ cô quan sát được lại là khoang giường nằm thuộc đoàn tàu hỏa viễn trình - một thứ vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Trên hành lang nhỏ hẹp đối diện cửa, một thanh niên trí thức đang lúi húi dọn ba lô.
Loa phát thanh vang vọng lời thông báo của tiếp viên, xen lẫn cuộc trò chuyện í ới của hành khách tạo bản giao hưởng ồn ào, hỗn tạp, đa tầng cảm xúc.
Mong chờ, vui mừng, bình tĩnh, cáu gắt, thúc giục...!nhưng không sợ hãi và áp lực.
Đây chắc chắn không phải vùng hoang dã, càng không phải điểm cứu nạn cứu hộ.
Nhiệt độ ổn định, không khí trong lành, chưa ô nhiễm khói bụi, hít thở dễ dàng.
Vân Giản liếc sơ cơ thể.
Cô mặc bộ váy liền thân, họa tiết tươi sáng.
Đôi bàn tay búp măng trắng nõn nà.
Đây đích xác là cơ thể của cô.
Vân Giản hoang mang sững sờ, não tự biên tự diễn hàng trăm, hàng nghìn kịch bản nhằm giải đáp nguyên do.
Cô trọng sinh.
Khả năng là cô trọng sinh về quãng thời gian êm đềm, hạnh phúc trước khi phát sinh thiên tai.
Bạn trai cũ Trình Duệ dắt cô về ra mắt gia đình đằng trai.
Họ đang ngồi trên chuyến tàu về quê Trình Duệ.
Hành động lạ lùng của Vân Giản khiến thanh niên nằm giường đối diện trộm ngó mấy lần.
Cậu bận rộn gấp gọn đồ đạc, sắp xếp ba lô, khóa túi, đồng thời thân thiện nhắc cô rằng: tàu sắp cập bến Tân Ngô.
Vân Giản ngây như phỗng.
Cô véo mạnh bắp đùi xem mơ hay thực.
Cơn nhói đau như kim chích báo hiệu cô trọng sinh thật rồi, không phải mơ.