Thiên Tai Giáng Lâm Tôi Tích Trữ Hàng Tỷ Vật Tư Cầu Sống Sót


Thời kỳ chớm tận thế, chính phủ cắt điện cắt nước, tín hiệu thu phát sóng tê liệt.

Lương thực cứu trợ thông dụng nhất là mỳ ăn liền và bánh quy.

Cô ăn nhiều phát ngán.

Sau đó lâm cảnh khan hiếm hàng hóa, thiếu thốn trăm bề, nhét miệng đủ thứ dưa vẹo táo thối đều không ngon bằng thực phẩm ăn liền rác rưởi.

Cô thèm thuồng trong vô vọng, đành nhấm nháp chút hương vị ký ức vì không một ai rao bán.
Cô chẳng quan tâm "giá sỉ" hay "giá lẻ".

So với mức giá "lạm phát phi mã" hậu thảm họa, mọi mức giá taobao đề xuất đều hợp lý miễn chê.
Chọn hàng, mua hàng, thanh toán, điện thoại kêu ting ting báo hiệu tin nhắn giảm số dư tài khoản ngân hàng.

Cô ngẩng đầu nhắm mắt, khoan khoái tắm nắng.

Vân Giản hạnh phúc dạt dào.
Thời tiết ôn hòa, nhiệt độ thích hợp.


Vầng thái dương ấm áp, không lạnh lẽo thấu xương, không gay gắt cháy bỏng.

Gió nhẹ mơn man mái tóc mây như an ủi tâm hồn tổn thương rách nát của Vân Giản.

Đồng thời, trấn an cõi lòng xao động.
Dị động vang inh ỏi.

Vân Giản kiểm tra thử người gọi.

Ồ, số điện thoại của Trình Duệ.

Cô bình tĩnh nhấn nút nghe máy.
"Giản giản à? Em đang ở đâu đấy? Sao anh không nhìn thấy em?"
Cú điện thoại hạch hỏi của Trình Duệ không ngăn nổi bước chân của Vân Giản.

Cô đi băng băng, lách người giữa đám đông, tìm đến quầy bán vé đặt tại sảnh ngoài ga tàu.

Đầu óc tỉnh táo hơn bao giờ hết, cô lạnh nhạt thốt: "Trình Duệ, chúng ta chia tay đi."

"Cái gì cơ? Chia tay? Vì sao? Vân Giản..."
Vân Giản cụp máy, gạt phăng mọi lời giải thích ngọt nhạt của Trình Duệ.

Cô là người chung thủy, lười thay đổi, luôn giữ gìn những kỷ vật lâu năm.

Cô quên rằng, một trong những bài học quan trọng nhất mà con người phải học là buông bỏ.
May mắn thay, tận thế đã dạy cô buông bỏ, cũng giúp cô cắt bớt nhiều gánh nặng phiền phức.
Tốc độ di chuyển của Vân Giản rất nhanh.

Dáng người cao, chân dài cộng thêm khóa rèn luyện sinh tồn 7 năm giúp bước chân cô vững vàng.
Cô như hạc giữa bầy gà, vượt dòng người tấp nập nơi sân ga.

Sự ưu tú của cô hấp dẫn ánh mắt của một cặp vợ chồng trung niên.
Bà vợ mải miết ngắm sườn mặt và dáng lưng Vân Giản.

Tận khi cô khuất bóng, ngờ ngờ hỏi đức ông chồng: “Trình lão tam, cô bé kia nhìn quen nhỉ?”
Người đàn ông tên Trình lão tam đang bận ngó quanh quất, tìm cậu con trai quý tử, hơi đâu để ý lời bà vợ.

Ông ừ đại một tiếng.
“Ừ, giống bạn gái Đại Duệ.”
Bà vợ bỗng loé linh cảm xấu, bám sát đức ông chồng, kề tai thì thầm khe khẽ:
“Công nhận giống thật.

Liệu nó có phải bạn gái của Duệ Duệ nhà mình không nhỉ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận