Thiên Tài Huyền Linh Sư


Khi quầng sáng nhạt dần, Tần Ly và Nguyễn Kiến Bân cũng trở về vị trí ban đầu. Trong khảnh khắc ngắn ngủi này, hai bên đều đã thăm dò thực lực của đối phương, lôi đài bị phá hủy không còn nhìn ra bộ dáng.
Sắc mặt Tần Ly thản nhiên, nhưng trong lòng lại dậy sóng, vừa rồi có người thừa lúc nàng toàn lực ứng chiến mà ra tay đánh lén. May mắn có Khuynh Nhan kịp thời nhắc nhở nên nàng chỉ bị trầy một chút ở cánh tay. Tuy giờ nàng né được một kích, nhưng ai có thể đảm bảo sẽ không có kích thứ hai. Vì lo Nguyễn gia dùng ám chiêu trong lúc thi đấu, nàng luôn để thần thức của Khuynh Nhan tự do luân chuyển xung quanh võ đài phía Nguyễn gia, nhưng không ngờ vẫn có người thành công đánh lén.
Hiện tại cả hai bên đều đứng lẳng lặng quan sát đối phương, không ai phát động tiến công.
Thi triển linh kỹ vô cùng tiêu hao linh lực, không thể tùy ý sử dụng, một khi huyền linh sư tiêu hao hết linh lực, kết quả chắc chắn sẽ thất bại hoặc tệ hơn là chết.
Tần Ly liếc nhìn Bạch Diễm đang chiến đấu bên kia, tình hình cũng không được lạc quan. Đối mặt với công kích của Xích Nhãn Kim Ưng, Bạch Diễm đã bắt đầu rơi vào thế hạ phong. Xích Nhãn Kim Ưng lợi dụng lông cứng và móng nhọn không ngừng tập kích Bạch Diễm, Bạch Diễm càng lúc càng chậm, không thể phản công, cứ như vậy thì không ổn, xem ra chỉ có thể hợp lại một phen.
“Tiểu Ly Ly, tốt nhất là nên tốc chiến tốc thắng.”
“Một lát nữa ta ra hiệu, ngươi hãy cho ta mượn sức mạnh.” – Tần Ly hiểu ý của Khuynh Nhan, nàng chợt nảy ra một chủ ý.
“Yên tâm, nhân gia sẽ phối hợp với ngươi.”
Tần Ly xuất ra một ngọn lửa, ngay khi Kim Ưng đánh úp Bạch Diễm, nàng thi triển linh kỹ.
“Liệt Diễm Sát!”
Lúc này, đám lửa không đánh Nguyễn Kiến Bân mà lại hướng đến Kim Ưng.
Trong mắt Nguyễn Kiến Bân, nàng làm vậy là vì muốn cứu huyền linh thú, nhưng đồng thời nàng cũng tự tìm đường chết. Hiện tại nàng mở cửa buông phòng bị, cơ hội tốt thế này sao hắn có thể bỏ qua? Nàng đã muốn chết thì hắn không ngại tiễn nàng lên đường.
Nữ nhân chính là nữ nhân, vừa ngu xuẩn lại vừa trọng tình cảm, nếu là hắn, hắn tuyệt sẽ không vì một huyền linh thú mà đổi mạng mình.
Nguyễn Kiến Bân điều động linh lực toàn thân, hét to một tiếng.
“Thiên Quang Trảm.”
Vô số ánh quang đánh tới sau lưng Tần Ly. Nháy mắt, có mấy người đứng trên khán đài bật thẳng dậy.
Tần Vinh Hải và Tần Dịch Dương là vì lo cho Tần Ly, còn mấy người Nguyễn gia lại là vì hưng phấn, nhất là cha Nguyễn Kiến Hào, Nguyễn Tịch và gia chủ Nguyễn gia Nguyễn Dục Thành
Tần Dịch Dương vừa muốn nhào lên đài đã bị Nguyễn Tịch ngăn cản: “Trận ước chiến này sinh tử đã do trời định, ngươi không thể phá hỏng quy củ.”
“Cút ngay!” – Tần Dịch Dương lập tức vận khởi chiến khí, toàn thân bộc phát một màu xanh nhạt.
“Đều cùng là đại võ sư, ngươi cho rằng ngươi thắng ta dễ dàng như vậy sao?” – Nguyễn Tịch vừa chú ý động tĩnh trên võ đài, vừa ngăn cản Tần Dịch Dương.
Ngay khi cả hai đang dây dưa không ngừng, trên đài xuất hiện một màn không thể lường trước…
Sau khi Liệt Diễm Sát kích trúng Xích Nhãn Kim Ưng, Thiên Quang Trảm của Nguyễn Kiến Bận cũng theo sát Tần Ly.
Thương vong được đoán trước lại không xuất hiện, thay vào đó, trên người Tần Ly bỗng bộc phát một trận sáng chói mắt, liên tục sinh sôi, cắn nuốt toàn bộ linh lực của Thiên Quang Trảm.
Mọi người trên khán đài cùng Nguyễn Kiến Bận sợ đến ngây người.
“Điều này… sao có thể?” – Vì Xích Nhãn Kim Ưng bị Hỏa Bạo Sát đánh trúng nên Nguyễn Kiến Bận cũng phun ra một ngụm máu.
Đối với sự mờ mịt của hắn, Tần Ly chỉ cười, trên tay xuất hiện một ngọn lửa.
“Liệt Diễm Sát!”
Ngay khoảnh khắc hắn bị đánh bay lên cao, hắn mới biết bản thân đã sai sót quá nhiều, Tần Ly tính kế thật hoàn hảo! Là hắn quá tự tin, nên đã phải dùng tính mạng để đổi lấy!
Lúc này, Tần – Nguyễn hai nhà đều một mảng tĩnh lặng, ngây ngốc nhìn mọi chuyện phát sinh trên đài.
Nguyễn Kiến Bận nặng nề ngã xuống đất, Tần Ly đến bên người hắn, ngồi xổm xuống nhìn hắn chết dần.
“Ngươi… sao có thể… !”
“Ta… sao có thể cắn nuốt linh lực của ngươi, ta… sao có thể còn linh lực để thi triển linh kỹ, ngươi muốn nói chuyện này sao?”
Tần Ly ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Không ngại nói cho ngươi biết, sức mạnh của ta không cần nuốt linh kỹ của ngươi. Lý do ta có thể liên tục thi triển linh kỹ là vì linh hải của ta lớn hơn huyền linh sư khác ba bốn lần. Ngươi còn muốn biết cái gì nữa không? Ta sẽ tận lực thỏa mãn ngươi, ai bảo ngươi sắp quy thiên cơ chứ?”
Thân thể Nguyễn Kiến Bần run rẩy kịch liệt, miệng không ngừng trào máu tươi, Tần Ly vừa dứt lời, hắn cũng trút hơi thở cuối cùng.
Trong nháy mắt, thắng bại đã rõ, Tần Ly nhìn như thoải mái mà thắng, kỳ thực nàng cũng vô cùng mạo hiểm. Nếu nàng và Khuynh Nhan không phối hợp với nhau thật tốt, Nguyễn Kiến Bân sẽ nhanh chóng lật ngược tình thế, mà nàng cũng sẽ mất đi cơ hội phản kích. Nghiêm trọng hơn, nàng có thể bị Thiên Quang Trảm kích trúng, người bại sẽ là nàng.
“Tiểu Ly Ly, ngươi đánh lén ngươi không còn ở đây.” – Khuynh Nhan dùng thần thức quét ngang một lượt, không phát hiện được linh lực khi nãy dao động.
“Không vội, sớm muộn gì cũng tóm được.” – Dám tính kế nàng, nếu đã thất bại thì chuẩn bị nhận hậu quả đi.
Người của Nguyễn gia bây giờ mới bắt đầu phản ứng lại, cả đám đều muốn xông lên đài nhưng bị Tần gia cản trở.
Tần Dịch Dương lấy lời của Nguyễn Tịch nói lại với đám người Nguyễn gia: “Trận tỷ thí còn chưa tuyên bố kết thúc, các ngươi không một ai được lên đài. Trận ước chiến này sinh tử đã do trời định, các ngươi cũng không thể phá hỏng quy củ!”
Hai bên đều giương cung bạt kiếm, tùy thời có thể lâm vào trạng thái loạn chiến. Nhiều huyền linh sư và võ giả như vậy, một khi xảy ra chiến sự thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
“Lâm thành chủ, có phải nên tuyên bố kết quả rồi không?” – Lúc này, một thanh âm lành lạnh vang lên, trong nháy mắt, mọi người đều yên tĩnh.
Chỉ thấy Minh Dạ vừa rồi còn ngồi yên ổn trên khán đài đang đứng giữa bọn họ nhưng không một ai thấy rõ hắn đã xuống như thế nào.
Mắt thấy tình thế không ổn, Lâm Quyền nhanh chóng tuyên bố: “Trận tỷ thí này, Tần gia thắng!”
Kết thúc tỷ thí, không khí hiện trường càng thêm quỷ dị, yên tĩnh khiến người ta hít thở không thông.
Trên đài, thần sắc mọi người khác nhau, giằng co không ai nhường ai. Dân chúng vây quanh không dám la lớn sợ đắc tội Nguyễn gia.
Khóe môi Minh Dạ khẽ nhếch, hai mắt đầy ý cười nhìn chằm chằm đám người, khí thế bàng bạc không ngừng đánh úp, ép bọn họ không thể động đậy, thở dốc cũng có chút khó khăn.
Chờ Tần Ly bước về phía khán đài, Minh Dạ lập tức chặn trước mặt nàng: “Nữ nhân, ngươi lại thiếu ta một lần rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui