“Ảnh Nguyệt Bạch Hổ?” – Tần Ly ngẩng đầu nhìn Khuynh Nhan.
“Ảnh Nguyệt Bạch Hổ là hậu duệ của thần thú Bạch Hổ, nếu mang huyết mạch di truyền tương đối nồng hậu còn có khả năng tiến hóa thành thần thú Bạch Hổ. Chỉ cần vật nhỏ này thật sự là Ảnh Nguyệt Bạch Hổ thì xem như ngươi nhặt được bảo bối rồi. Chỉ là quần thể chủng loại này có số lượng vô cùng ít ỏi, lại luôn sống ẩn nấp, làm cách nào ngươi tìm được?” – Khuynh Nhan nhìn chằm chằm vào trán tiểu gia hỏa, đăm chiêu nói.
“Nhặt.” – Nàng tìm được vật nhỏ này trong một sơn động ngoài rừng, sơn động kia rất kín đáo, nàng cũng chỉ vô tình phát hiện ra.
Khuynh Nhan nghe được một chữ kia thiếu điều phun máu. Người khác dùng trăm phương ngàn kế không chiếm được bảo bối, vậy mà đến nàng lại thành nhặt được? Đây là vận cứt chó gì thế!
Người Trung Quốc quan niệm đạp phải cứt chó là điềm lành.
“Khụ khụ, vật nhỏ này bị ngươi nhặt đến tay… cũng xem như có duyên, chờ ngươi luyện thành trọng thứ nhất của bí quyết Ngũ Hành huyền hỏa là có thể cùng nó lập khế ước. Hiện tại để tránh phiền toái, tốt nhất ngươi tạm thời đem nó vào bên trong Huyền Giới.” – Khuynh Nhan sửa lại biểu cảm, lên tiếng đề nghị.
Để ý thấy tiểu gia hỏa còn rất nhỏ, đích thực vừa mới hạ thế chưa được bao lâu. Tần Ly nghe Khuynh Nhan nói vậy cũng cảm thấy để vật nhỏ bên người sẽ không thỏa đáng, một Tô Uyển Nhi cũng đã đủ khiến người ta phiền lòng, nàng không muốn tiểu thú bị người khác nhớ thương.
“Bên trong Huyền Giới?” – Tần Ly vốn không nghĩ tới Huyền Giới thể chứa vật sống.
“Đúng, Huyền Giới này là thần khí do chủ nhân chế tạo năm đó, không những có thể nuôi sống vật sống mà còn có thể hỗ trợ ngươi tu luyện, bên trong linh khí dư thừa giúp thúc đẩy tốc độ tu luyện nhanh hơn bình thường, đã vậy linh khí còn vô cùng tinh khiết. Đương nhiên không chỉ có bấy nhiêu, về phần công năng khác để tự ngươi phát hiện đi. Nó đã nhận ngươi là chủ, chỉ cần một ý niệm là tùy thời đi vào.” – Nhắc tới chủ nhân, Khuynh Nhan lại trưng bộ mặt kiêu ngạo.
Tần Ly không khỏi mấy lần quay đầu nhìn về không gian Huyền Giới của mình, nàng nghe lời trưởng bối nói luôn đeo cái này trên người, theo trí nhớ hình như có mấy lần hỏi phụ thân về vật này nhưng không có được đáp án, chỉ nói là vật này do trưởng bối tặng nàng làm vật cầu phúc, bảo vệ nàng bình an. Nhưng ai lại dùng vòng làm vật bình an, rõ ràng câu trả lời này đưa ra chỉ cho có lệ.
Không nghĩ ra được lý do, nàng dứt khoát không thèm suy nghĩ nữa. Nàng ôm lấy tiểu thú, vướt nhẹ lông tơ: “Về sau gọi ngươi là Bạch Diễm có được không?”
Tiểu gia hỏa hình như rất thích tên này, “Ngao ngao” hai tiếng, liếm liếm ngón tay nàng.
“Thùng thùng” – bên ngoài truyền đến hai tiếng đập cửa: “Ly nhi,con đã trở lại sao?” – thanh âm dồn dập như có việc gấp, Tần Ly nghe ra giọng người hỏi, là lão cha – Tần Dịch Dương.
Trong lúc Tần Ly nói chuyện cùng Khuynh Nhan thì mưa đã tạnh, hai nam thiếu niên cùng một lão giả, còn có Tô Uyển Nhi đi theo tới Tần gia, Tần Dịch Dương thấy tình huống không đúng liền vội vàng chạy tới đây.
Tần Ly nhanh chóng thu Bạch Diễm vào Huyền Giới, sau đó nhìn Khuynh Nhan.
“Ngươi yên tâm, nhân gia không hiện thân cho hắn xem, hắn không có khả năng nhìn thấy.” – Khuynh Nhan thản nhiên nói.
Tần Ly chậm rãi đứng lên, đi tới cửa, mở then. Vừa rồi cùng Khuynh Nhan nói chuyện nên nàng không kịp đổi kiện y phục khác khiến Tần Dịch Dương liếc mắt một cái là thấy một thân tả tơi, khắp người đều có vết thương, hắn đau lòng nhăn mi lại, cũng không dám chạm vào miệng vết thương sợ nàng đau. Chỉ đứng ở đó.
“Cha tìm nữ nhi có việc sao?” – Tần Ly chạy nhanh kéo Tần Dịch Dương vào cửa, bản thân cũng ngồi trên giường.
Tần Dịch Dương do dự một chút sau đó cũng tiến vào ngồi ghế, hai tay vẫn nắm chặt lại. Trước khi nhìn thấy miệng vết thương của Tần Ly, hắn nghĩ có thể nhịn được liền nhịn, bởi hắn không thể vì nữ nhi của bản thân mà khiến gia tộc nan kham. Nhưng thấy nữ nhi mang một thân đầy thương tích trở về, hắn thật sự nuốt không trôi cơn giận này, lời nói đến bên miệng lại nuốt về, cuối cùng ấp a ấp úng phát ra một câu: “Ly nhi, hài tử ngốc, bị thương thành ra như vậy sao không nói cha nghe?”
“Nữ nhi không muốn để cha lo lắng.” – Tần Ly thấy Tần Dịch Dương đau lòng, trong lòng ẩn ẩn xúc động.
“Bị thương nặng thì không thể qua loa, lát nữa cha thỉnh đại phu tới xem cho con. Chuyện hôm nay cha đã rõ, Nguyễn gia kia đúng là khinh người quá đáng, dám đánh con ta thành như vậy mà còn đến Tần gia kêu gào. Con yên tâm, cha nhất định bắt bọn họ cho con một lời công đạo.” – Tần Dịch Dương càng nói càng kích động, hốc mắt ửng đỏ, môi run run.
Cực đại lục chia làm hai phiến đại lục, Tần gia thuộc Đông đại lục. Bên ngoài Đông đại lục chỉ có Nguyệt Diệu hoàng triều, nhưng thực tế quốc gia này do mấy đại gia tộc chấp chưởng. Nguyễn gia ỷ vào quan hệ với kinh thành Tô gia mà khi dễ Tần gia, hiện tại lại vì Tô Uyển Nhi tới mà khiến tình hình ngày càng nghiêm trọng.
“Cha! Cha yên tâm, nữ nhi đều có tính toán.” – Tần Ly có phần bất khả tư nghị, không ngờ động tác của Nguyễn gia lại nhanh như thế, xem ra thời điểm Tần gia ẩn nhẫn đã sắp kết thúc.
Kiếp trước, từ nhỏ, Tần Ly đã được chỉ định làm người nối nghiệp gia chủ thế gia nên được bồi dưỡng rất cẩn thận, ấn tượng của nàng đối với người cha kiếp trước là bất cẩu ngôn tiếu (không ăn nói thừa thãi), lạnh lùng nghiêm khắc. Nàng tưởng rằng qua đoạn thời gian làm gia chủ kiếp trước tâm nàng sớm đã cứng như thép, nhìn thấu nhân tình hắc ám ích kỷ, cũng không còn khát vọng gì nữa. Nhưng hôm nay nhìn nam nhân đứng trước mặt nàng, vì nàng mà quyết định đối kháng Nguyễn gia, lại khiến nàng cảm thấy ấm áp… Có thể thay nữ nhi hắn sống tiếp phải chăng là một loại hạnh phúc?
“Hài tử ngốc, chẳng lẽ đến cả nữ nhi của mình cha còn bảo vệ không được sao?” – Thấy Tần Ly còn đang muốn mở miệng nói chuyện, Tần Dịch Dương ngăn cản: “Đừng nói nữa,cứ tính như vậy đi. Giờ cha đi thỉnh đại phu, chuyện về Nguyễn gia ngươi đừng quan tâm, dưỡng thương quan trọng hơn.”
Tần Ly không mở miệng, chờ Tần Dịch Dương đi khỏi, bảo Khuynh Nhan tiến vào Huyền Giới, nàng thay bộ quần áo mới rồi đi về phía đại sảnh. Còn chưa bước vào cửa lớn, đã chợt nghe một giọng nói bá đạo: “Huyền linh thú kia bao nhiêu tiền? Nguyễn gia ta mua.” – Người nói chuyện là kẻ bị Tần Ly trói lại – Nguyễn Kiến Nhân.
Ngồi bên cạnh Nguyễn Kiến Nhân là một thiếu niên lớn tuổi hơn so với hắn một chút, hơi cúi xuống trầm mặc, ngồi trên một chút là một lão giả. Tô Uyển Nhi cùng đi ngồi phía trước tòa thượng, vẫn là bộ dáng cao cao tại thượng. Gia gia Tần Ly là gia chủ Tần Vinh Hải ngồi ở thượng vị bên cạnh còn có vài vị trưởng lão cùng thúc bá Tần gia. Tần Vinh Hải khẽ nhếch môi, ngồi nghiêm chỉnh. Những người khác nghe lời nói của thiếu niên có người trấn định, có người do dự.
“Gia gia, nghe nói trong nhà có khách?” – Tần Ly thay một thân váy trắng đoan trang, thanh lịch sạch sẽ, nàng như đóa hoa lài tỏa hương thanh nhã thấm vào ruột gan.
“Tần Ly, ngươi còn dám đi ra?” – Nguyễn Kiến Nhân đứng lên, kiêu ngạo dùng ngón tay chỉ vào Tần Ly.