Tần Ly thấy hắn chỉ vào nàng rồi lại chỉ vào mình lắc lắc đầu, suy tư một chút, nàng hỏi: “Ý của ngươi là ngươi không muốn thương tổn chúng ta?”
Đứa trẻ gật đầu, cười đến đôi mắt sáng như trăng rằm, làm Tần Ly nhất thời quên phản ứng.
Phượng Tiêu thấy đứa trẻ này tươi cười, nhất thời cơn giận không có chỗ phát tiết, hắn không biết vì điều gì mà trong lòng lại khó chịu vô cùng. Xú tiểu tử này so với hắn còn đáng yêu hơn, hắn không thể nào chấp nhận được sự thật này! Hắn đưa tay bế đứa trẻ ra khỏi ngực Tần Ly: “Xú tiểu tử, đừng có giả bộ đáng yêu trước mặt ta. Tiểu Ly, hắn là huyền linh thần thú đã trưởng thành, hình như là lúc tiến hóa thiếu khuyết sự trợ giúp của truyền thừa nên mới có bộ dáng này. Nếu ta đoán không sai,tối hôm qua là thời điểm hắn thức tỉnh huyết mạch.
Tần Ly nghĩ tới việc tiểu tử này là một người trưởng thành, trán nàng nổi ba đường hắc tuyến. Bộ dáng hắn khả ái như vậy quả thật rất khó có thể tưởng tượng hắn đã trưởng thành: “Ngươi thật sự đã trưởng thành?”
Đứa bé chớp đôi mắt màu lam trong suốt nghiêng đầu nhìn Tần Ly, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm người mình, gương mặt có chút mờ mịt. Đôi mắt trong như bảo thạch phủ một tầng sương mù, tựa như cho thể tùy thời đều có thể chảy nước.
“Ngươi không biết phải không?” Tần Ly nhìn bộ dáng mê mang của hắn, trong lòng đột nhiên căng thẳng, cũng không biết có phải là mẫu tính bất ngờ tăng cao hay không mà nàng đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng.
Đứa trẻ gật gật đầu, tựa hồ nhìn thấy Tần Ly đau lòng, hắn đến bên người Tần Ly, sờ sờ mặt nàng, lắc lắc đầu vui vẻ nở nụ cười.
Khóe miệng Tần Ly vui vẻ cong nhẹ: “Về sau ngươi theo chúng ta đi, tên ngươi sẽ là Lam U, được không?”
Hắn lập tức sà vào lòng Tần Ly, đầu nhỏ dùng sức cọ cọ, làm cho Tần Ly có chút cứng người, nàng không quen lắm a.
Phượng Tiêu cùng Tần Tiêu Vũ vô cùng khinh bỉ điệu bộ làm nũng của Lam U, rất phối hợp cùng nhau bĩu môi. Xem ra bây giờ đã không còn việc gì, hai người lại về chỗ của mình nằm ngủ.
Lam U nằm trong lòng Tần Ly, một tia u quang lóe trong mắt, vừa lòng nở nụ cười.
Tần Ly kéo Lam U từ trong lòng nàng ra, đến gần đống lửa nói: “Thịt có thể ăn rồi, nhanh ăn đi.”
Nhìn Lam U gió cuốn mây tan, đem toàn bộ thịt heo ăn ăn sạch, khóe miệng Tần Ly giật giật, tiểu gia hỏa này ăn thật khỏe, so với Phượng Tiêu còn khỏe hơn. Có lẽ hắn vừa mới biến hóa, lại là thần thú trưởng thành nên mới ăn nhiều như vậy, nghĩ thế nàng lại bình thường trở lại.
“Mau ngủ đi, có chuyện gì ngày mai nói sau.” Tần Ly đem vị trí của mình tặng cho Lam U, còn nàng thì dọn chỗ bên cạnh một chút, rồi nằm xuống.
Lam U gật gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống đất, nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, lúc Tần Ly tỉnh lại nàng lập tức nhìn thấy Lam U đang mở to mắt nhìn nàng, hỏi: “Ngươi dậy sớm vậy?”
Lam U chỉ nơi hắn biến hóa hôm qua, kéo kéo tay Tần Ly
Tần ly nhìn thấy phương hướng hắn chỉ, hỏi: “Ngươi nói là muốn chúng ta trở về chỗ kia?”
Lam U gật gật đầu, Tần Ly gọi Tần Tiêu Vũ và Phượng Tiêu.
Phượng Tiêu nhìn cái thùng rỗng, sắc mặt nháy mắt đen thui: “Ta nói xú tiểu tử ngươi nghe, ngươi ăn cũng có thể đi, nhưng tại sao lại ăn sạch cả bữa sáng của ta? Tiểu Ly, ta đói bụng.” Phượng Tiêu học theo bộ dáng của Lam U, con ngươi màu vàng nháy mắt liền nhìn Tần Ly vô cùng u oán.
Khóe miệng Tần Ly co rút mạnh, xem ra mình đối với bọn hắn quá tốt ròi thì phải. Nàng trừng mắt với Phượng Tiêu, nói: “Giữa trưa rồi nói, buổi sáng có đói một chút cũng không chết.”
“Tiểu Ly, ngươi thật bất công. Xú tiểu tử này nhìn ngươi, ngươi liền mềm lòng, ta cầu xin ngươi như vậy, ngươi luôn thờ ơ. Ai, đãi ngộ khác biệt a, mệnh ta thật khổ.”
Tần Ly nhìn Phượng Tiêu dậm chân giận dỗi, bộ dáng than thở, nàng thật sự không còn lời gì để nói. Nàng nắm lấy tay nhỏ của Lam U đi về phía mộ phần của hài cốt Ly Vẫn hôm qua họ gặp phải.
Tới nơi, khung xương mọi người thấy hôm qua đã không còn, chỉ còn lại lốm đốm bụi trắng trên mặt đất. Xem ra năng lượng lốc xoáy không phải mạnh bình thường, nếu không phải họ nhanh chân chạy trốn, chắc bây giờ cũng chỉ còn lại một đống bụi.
Lam U lôi kéo Tần Ly đang ngây người, chỉ tay về phía trước, Tần Ly biết hắn có vài món đồ muốn cho nàng xem, cho nên nàng theo hắn đi về phía trước. Tần Tiêu Vũ cùng Phượng Tiêu nhìn thoáng qua rồi cũng đi theo.
Xuyên qua một rừng cây nằm trong bãi tha ma, Lam U đưa bọn họ tới một hồ nước. Tần Ly cảm thấy buồn bực, trong đầu lại vang lên thanh âm của Khuynh Nhan: “Tiểu Ly Ly, nơi này có hơi thở của Sinh Mệnh chi tinh. Xem ra con huyền linh thú này có thể tiến hóa thành công có quan hệ tới điều này.”
Trong lòng Tần Ly cả kinh, lại nhìn thật kỹ hồ nước xanh biếc, nhưng nàng không nhận ra cái gì.
Đột nhiên cả không gian phủ đầy một ánh sáng xanh, Tần Ly nhìn vầng sáng xanh trong tay Lam U, hắn đẩy vầng sáng vào hồ nước tạo thành một tận sóng gợn trên mặt nước, sau đó hình ảnh dần hiện.
Một ông lão tóc đỏ nhíu chặt mày nhìn chằm chằm một quả trứng huyền linh thú, người ở xung quanh hình như đang tranh luận điều gì đó.
Sau đó, một thiếu nữ tóc đỏ quỳ trên mặt đất, hình như nàng đang cầu xin ông lão, ông lão nổi giận, tựa hồ cơn giận của ông lão là do nữ tử quỳ dưới chân hắn gây ra.
Hình ảnh lại chuyển, nữ tử trẻ tuổi lén đi vào chỗ để trứng huyền linh thú, sau đó lấy quả trứng, lặng lẽ rời đi. Sau đó nàng gặp một nam tử tóc xanh, còn lấy trứng cho hắn xem, cả hai người đều rất vui sướng.
Hình ảnh một lần nữa thay đổi, nam tử cùng nữ tử vừa rồi bị bao vây, đau đớn thay, những người vây quanh bọn họ chính là tộc nhân của hai người bọn họ. Mỗi bên có một ông lão, một bên là lão tóc xanh, bên kia là lão tóc đỏ, có vẻ đang cãi nhau. Lão nhân tóc xanh biến thành một con thần thú Ly Vẫn, lão nhân tóc đỏ hóa thân một con thần thú Long Tước, hai bên bắt đầu xông vào đánh nhau, sau đó một trận đại chiến không có thiên lý bắt đầu.
Nam tử trẻ tuổi tóc xanh cùng thiếu nữ tóc đỏ bảo vệ trứng gắt gao, cuối cùng hai tộc huyền linh thần thú trên cơ bản đều đã chết hết, nhưng trứng lại được bảo vệ hoàn hảo dưới lòng đất.
Hình ảnh thay đổi lần cuối, biến thành bãi tha ma huyền linh thú như bây giờ, trứng huyền linh thú được tầng tầng lớp lớp linh khí màu xanh lục cất chứa, nuôi dưỡng, trứng nở ra một con vật có hình dạng giống con rắn màu xanh lam, đúng là bộ dáng sơ sinh của thần long từ thời thượng cổ. Nó gắt gao nhắm hai mắt lại, đần dần lớn lên trong linh khí màu xanh lục, cho đến khi mở mắt tỉnh lại. Một loạt các hình ảnh động ngừng lại trong chớp mắt rồi biến mất vô tung trả lại sự phẳng lặng cho hồ nước.
Mọi người vẫn chưa hoàn hồn mà nhìn chằm chằm vào hồ nước, Phượng Tiêu tỏ ra rất trí lí, gật đầu, nói: “Thì ra là thế, ta rốt cuộc cũng đã hiểu ra. Thì ra nguyên nhân khiến cho hai tộc thần thú đại chiến là vì xú tiểu tử ngươi. Tiểu tử này thật không phải may bình thường, không chỉ còn sống mà còn mau huyết mạch thượng cổ thần long. Ban đầu ta có chút khó hiểu vì sao có huyền linh thú sống trong đây, thì ra là còn có một đoạn sự tình như thế. May mắn a, xú tiểu tử ngươi thật sự mang vận tốt đến nghịch thiên, ta ghen tị, tiểu Ly, ngươi mau nướng chút thịt an ủi người ta, tâm hồn ta bị thương sâu sắc!”
Tần Ly cho hắn một ánh mắt xem thường, hoàn toàn không nhìn tới ai đó đang than trời than đất, quay đầu nhìn đứa nhỏ tội nghiệp kia, sau khi biết về thân thế của hắn, nàng càng đau lòng hơn. Trong hoàn cảnh đó mà có thể sống sót kì thực rất không dễ dàng gì.