Thiên Tài Huyền Linh Sư


“Tiểu Ly Ly, linh khí màu xanh hẳn là đến từ sinh mệnh chi tinh, xem ra nó thật sự ẩn mình sâu trong bãi tha ma. nhân gia vừa cảm ứng được một chút, sinh mệnh chi tinh hẳn là ở gần đây, ngươi thử đi tìm trong phiến rừng gần đây xem.” Khuynh Nhan nhìn hình ảnh trong hồ nước, có chút suy tư, sau đó nhắc nhở nàng một chút.
Lời nói của Khuynh Nhan cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, nàng cũng chú ý đến dòng linh khí màu xanh. Nàng đưa mắt nhìn phiến rừng phía sau hồ nước một chút, nói với mấy người Tần Tiêu Vũ: “Các ngươi xem, phiến rừng này có tử tâm đằng, thử xem có tìm được thảo dược ta cần hay không. Đi nào.”
Tần Ly kéo tay Lam U đi phía trước dẫn đường, Tần Tiêu Vũ và Phượng Tiêu đi phía sau, vượt qua hồ nước đi về phía rừng cây.
“Khuynh Nhan, ngươi thử cảm ứng xem, đại khái phương hướng của nó ở đâu.” Tần Ly lúc này đã muốn nhanh chóng tiến vào khu rừng, nhìn thấy đường đi tràn ngập cây cỏ, lầy lội vô cùng, nàng nhíu mày một chút.
Trong rừng, đâu đâu cũng thấy những cái cây che trời, khiến không gian u ám, tử tâm đằng và rất nhiều loại cây nàng không biết tên sinh trưởng dày đặc, gây trở ngại rất lớn cho tầm mắt của Tần Ly.
“Ngươi đi lệch về phía bên trái một chút, ta cảm nhận được hướng đó có linh khí nồng đậm.” Khuynh Nhan đề nghị.
Tần Ly vẫn nắm tay Lam U, cẩn thận né tránh những dây dướng chân, hướng về hướng Khuynh Nhan chỉ.
Khu rừng yên tĩnh vô cùng, không có tiếng côn trùng kêu, chỉ có tiếng “xào xạc” lay động của lá cây bị gió thổi.
“Ai nha, mấy cây cỏ này thật là phiền toái, gây trở ngại nghiêm trọng cho ta, chi bằng để ta đốt sạch chúng cho xong chuyện.” Phượng Tiêu một đường thẳng tiến, nên hắn vô cùng đương nhiên bị vướng những cành cây đang chìa ra, hắn lập tức chọc cho phẫn nộ, miệng lầu bầu.
“Hừ, dừng lại một chút.” Tần Ly hạ giọng, khoát tay với hai người phía sau.
Phượng Tiêu tuy rằng không biết nàng làm sao, nhưng hắn biết trực giác nàng không sai nên vẫn cau mày dừng lại. Tần Tiêu Vũ vô cùng phối hợp với Tần Ly, hắn dừng lại, lỗ tai hắn dùng sức nghe động tĩnh xung quanh.
Khuynh Nhan nói cho Tần Ly bên kia có người, bảo nàng nhanh chóng nói cho hai người kia biết. Hỏi thở bọn họ rất mạnh, không phải là người mà các nàng có thể đối phó, một khi bị bọn họ phát hiện sẽ rất nguy hiểm.
“Hiện giờ các ngươi nghe ta nói, lập tức trốn đi, thu liễm hơi thở của mình vào, nhanh!” Tần Ly nhanh chóng xoay người nói với bọn hắn, hai người có chút không theo kịp suy nghĩ của nàng, nàng chỉ một tán cây thật lớn phía sau, ý nàng là trốn trước đi rồi nói sau.
Bốn người Tần Ly nếu trốn chung một chỗ nguy cơ sẽ tăng lên, nên trốn ở những cây khác nhau, ai cũng cố không làm ra động tĩnh, sợ làm cho bọn họ chú ý.
Chỉ khoảng một khác sau, ở một chỗ cách không xa bọn Tần Ly xuất hiện ba hắc y nhân. Ba người đều mặc một thân y phục đen, tay áo thêu vài đường trắng, trang phục thống nhất như thế vừa nhìn cũng biết bọn họ xuất thân từ tông môn, bang phái.
“U Quỷ, ngươi chắc là nhìn lầm rồi! Đây là bãi tha ma của huyền linh thú, làm sao có thể có người được?” Một đại hán trong đó dùng sức lắng nghe động tĩnh xung quanh, sau đó lên tiếng nói với ngươi gầy yếu đang mang bộ mặt âm u.
“Không có khả năng, rõ ràng ta nghe thấy thanh âm, ta làm sao có thể nghe lầm? Đừng quên, những người không ngừng cũng cấp tin tức về sinh mệnh chi tinh cho U Cung chúng ta cũng không phải là những kẻ an phận, cẩn thận một chút vẫn hơn.” Nam nhân gầy yếu tên U Quỷ lên tiếng.
Bên cạnh U Quỷ còn có một nam nhân có vóc dáng nhỏ hơn bọn họ một chút, nghe thấy lời nói của U Quỷ cũng gật đầu đồng ý: “Tịch Mịch, ta cảm thấy lời nói của U Quỷ có lý, cẩn thận vẫn hơn.”
Đại hán tên Tịch Mịch khinh thường liếc mắt nam nhân có vóc dáng thấp bé: “U Lang, ngươi bị người Minh gia dọa sợ rồi sao? Lão tử chính là không nhìn được bộ dạng nhát gan của người kia, quả thực khiến U Cung chúng ta mất hết mặt mũi! Lão tử không tin tượng thật sự sẽ có chuyện không hay ho như vậy xảy ra, bọn người Minh gia cách xa như vậy mà còn có thể đụng được lão tử.”
Trong mắt U Lang hiện lên một tia âm ngoan, gầm nhẹ: “Ngươi thì biết cái gì? Còn dám cậy mạnh, thời điểm cần ngươi động não thì chưa bao giờ thấy ngươi xuất lực. Ngươi quả thực không nhát gan đâu, người Minh gia tới ngươi dám ra mặt sao?”
U Quỷ nhìn hai người cãi vả không kiên nhẫn cắt ngang: “Được rồi, đều là người một nhà, cãi cái gì mà cãi? Trước đây không phải ngay cả chính lão Quỷ bới tung cái Lạc Hoa Sâm Lâm mà cũng chẳng tìm được sinh mệnh chi tinh hay sao? Xem ra, sinh mệnh chi tinh rất có thể ở nơi này, chỉ cần tìm được sinh mệnh chi tinh, địa vị của chúng ta trong U Cung cũng được tăng lên, đến lúc đó, lão Quỷ muốn làm gì cũng phải nhìn sắc mặt chúng ta, không phải sao?”
U Lang liếm môi, không nói nữa, trên mặt Tịch Mịch một mảng vui sướng, tựa hồ đang suy nghĩ về cuộc sống tốt đẹp sau này.
Tần Ly nghe ba người bọn họ nói chuyện, ánh mắt u ám, tay nắm thành quyền, nắm tay chặt đến nỗi khiến Lam U đau đến đổ mồ hôi nhưng lại không dám lên tiếng. Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, ở trong này mà cũng có thể đụng mặt một trong đám cừu nhân của Tần gia.
“Tiểu Ly Ly, ngươi nhất định phải bình tĩnh, ba người này đã đạt đến cảnh giới huyền linh hoàng, tùy tiện lấy một người trong đó ra cũng có thể một tay bóp chết ngươi. Ngay cả Phượng Tiêu và Lam u cũng không nhất định có thể toàn thân trở ra. Ngươi bây giờ phải bình tĩnh, bằng không bọn họ sẽ phát hiện.” Khuynh Nhan đương nhiên cũng nghe thấy cuộc đối thoại của ba người bọn họ, sợ Tần Ly nhất thời xúc động mà bại lộ tung tích.
Tần Ly nhìn Lam U bên cạnh đang nhăn mặt đau đớn, lúc này mới thanh tỉnh một chút. Đúng vậy, mình không thể xúc động, nhẫn, phải nhẫn. Bản thân không phải người dễ xúc động, kiếp trước đối mặt với những kẻ rình rập địa vị gia chủ của nàng, kiếp này đối mặt với bọn Nguyễn gia khi dễ Tần gia nàng, nàng thắng được bọn họ cũng nhờ một chữ “nhẫn”. Nàng không cho phép sự xúc động nhất thời của nàng mà phá hủy tất cả công sức của nàng, hơn nữa còn có tính mạng của bọn Tần Tiêu Vũ ở cạnh nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Đôi mắt bảo thạch của Lam U hiện lên một chút nghi hoặc cùng lo lắng, hắn nắm nắm tay Tần Ly. Tần Ly nhìn thấy sự lo lắng trong mắt hắn, nhẹ nhàng lắc đầu ra hiệu cho hắn không cần lo lắng.
U Quỷ tiếp tục nhìn chăm chú vào mọi động tĩnh, ánh mắt sắc bén lia qua lia lại bốn phía, đợi một chút, không phát hiện động tĩnh bất thường mới cùng U Lang và Tịch Mịch rời đi.
Chờ bọn họ đi lâu rồi, mấy người Tần Ly mới đi ra.
“Những người này sao vẫn chưa từ bỏ hi vọng? Mấy tháng trước cũng có không ít người đi vào Lạc Hoa Sâm Lâm tìm kiếm sinh mệnh chi tinh gì đó. Bây giờ còn tiếp tục đi vào, xem ra mấy lão già kia cũng nên đi ra quản chuyện này một chút rồi.” Sắc mặt ngưng trọng khó thấy của Phượng Tiêu cũng bày ra, âm thanh hắn trầm thấp.
Ánh mắt Tần Ly và Tần Tiêu Vũ giao nhau, trong mắt lóe lóe ra điều gì đó. Tần Ly suy nghĩ một chút rồi nói với Phượng Tiêu: “Phượng Tiêu, có một số việc ta cảm thấy nên nói rõ ràng với ngươi, chúng ta đồng sinh cộng tử lâu như vậy cho nên chúng ta không muốn gạt ngươi lâu hơn nữa.”
Phượng Tiêu giật mình sửng sốt một chút, nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của Tần Ly, hắn chậm rãi nói: “Các ngươi không phải muốn nói các ngươi cũng muốn đi tìm sinh mệnh chi tinh gì đó chứ?”
Tần Ly gật gật đầu nói: “Phượng Tiêu, ngươi đừng tức giận, lúc trước không nói vì điều này quá trọng yếu. Lúc ấy không biết người có đáng tin hay không, tự nhiên ta không thể mạo hiểm nói cho ngươi biết, hy vọng ngươi có thể thông cảm.”
“Được, ta không tức giận, bây giờ có thể nói.” Phượng Tiêu cũng biết thái độ làm người của Tần Ly, nàng tuyệt đối không phải là dạng người gian ác, bởi vậy hắn bình tĩnh trở lại rất nhanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui