Thiên Tài Huyền Linh Sư


(1): giống như đánh bom liều chết vậy.
Tần Ly nói sơ lược về sự tồn tại của Ngũ Hành huyền hỏa, đồng thời nhấn mạnh tầm quan trọng của sinh mệnh chi tinh đối với Bạch Diễm và bản thân nàng, Phượng Tiêu thu hồi vẻ mặt bất cần đời, nghiêm túc lắng nghe từng câu từng chữ.
“Nhiều người tìm sinh mệnh chi tinh như thế ngươi cho rằng ngươi có hi vọng sao?” Đôi mắt trong veo của Phượng Tiêu nhìn chằm chằm Tần Ly.
Cổ họng Tần Ly có chút nghẹn ngào, trong lòng nàng rầu rĩ vô cùng, thở dài một hơi, nói: “Ta biết rằng sẽ rất nguy hiểm, nhưng ta không thể không làm. Kỳ thực ngươi không có nghĩa phải giúp ta đâu, lời muốn nói ta đều đã nói, ngươi có quyền lựa chọn rời đi.”
Phượng Tiêu nhẹ nhàng thở dài, lắc lắc đầu: “Vẫn tưởng rằng nhân loại lúc nào cũng sợ chết, nhưng người như ngươi thì ta lần đầu thấy. Ta đã sớm nói qua, ta nhìn ngươi thực thuận mắt. Nếu đã xem ngươi như bằng hữu, ta tự nhiên sẽ không bỏ rơi ngươi. Huống hồ ngươi có thể nói cho ta biết bí mặt quan trọng như thế, ta cũng không thể để ngươi thất vọng. Được, ta điên với ngươi một lần vậy.”
Tần Ly vốn đã chuẩn bị tốt tâm lý nghe quyết định của Phượng Tiêu, quả thực nàng không có quyền lôi kéo Phượng Tiêu chịu khổ cùng nàng, giao tình của bọn họ cũng không phải là rất sâu, lúc này Phượng Tiêu nếu như lựa chọn rời đi nàng có thể hiểu được. Nhưng khi nghe Phượng Tiêu nói nguyện ý đi cùng nàng, lòng Tần Ly dậy sóng mãnh liệt, nhìn chằm chằm Phượng Tiêu nói: “Cảm ơn!”
“Đừng nhìn người ta như vậy, người ta tự biết sức quyến rũ của người ta bất phàm!” Phượng Tiêu khôi phục vẻ mặt ngả ngớn, lắc lắc cái đầu đỏ chói lọi của hắn.
Tần Ly câm nín, sự cảm động vừa rồi cũng tan theo mây khói.
“Khuynh Nhan, nơi này đã không còn an toàn, khó có thể bảo đảm không còn ai thêm ai tiến vào, có biện pháp gì giúp chúng ta an toàn lặng lẽ đi không?” Từ khi nghe ba người U cung nói chuyện, Tần Ly biết có không ít người tới Lạc Hoa Sâm Lâm. Nếu bọn họ có thể đi được đến đây như vậy không có nghĩa những kẻ khác sẽ không thể mò đến.
“Huyền giới này là bán thần khí, đương nhiên có không ít công năng. Ngươi để bọn họ tiến vào đây đi, ngươi chỉ cần không ngừng rót linh lực vào huyền giới thì ngươi sẽ luôn ở trạng thái tàng hình. Nhưng nó cũng không hoàn toàn an toàn, ngươi phải biết rằng cấp bậc “Đế” có thể khống chế một bộ phận không gian nhỏ, cấp bậc “Thánh” cơ thể nắm không gian trong tay mà đến cấp “Thần” thì có thể tạo ra tiểu không gian. Khi gặp người có tu vi huyền linh đế thì miễn cưỡng có thể thử một lần, nhưng nếu là huyền linh thánh hoặc huyền linh thần mà nói thì huyền giới này không cách nào cứu được ngươi. Bây giờ chỉ có thể đi một bước tính một bước, hi vọng đừng may đến mức gặp phải hai dạng người hiếm hoi kia.” Khuynh Nhan giải thích.
Tần Ly gật gật đầu, đưa những người kia vào huyền giới còn nàng thì ẩn minh theo sự chỉ dẫn của Khuynh Nhan, đi đến phượng hướng mà Khuynh Nhan cảm nhận sự tồn tại của sinh mệnh chi tinh. Kỳ thực nàng hi vọng sẽ có nhiều người tiến vào hơn, tuy rằng sẽ nguy hiểm hơn, nhưng cơ hội để nàng đục nước béo cò cũng sẽ lớn hơn.
“Càng ngày càng gần, cảm ứng cũng càng ngày càng mạnh, phương hướng hẳn là đúng.” Khoảng nửa canh giờ, Khuynh Nhan nhắc nhở nàng.
Thực vật càng ngày càng thưa thớt, xem qua có người dọn đường ngang qua đây. Tần Ly càng tiến về phía trước nàng càng thêm cẩn thận, luôn đề cao cảnh giác chú ý động tĩnh xung quanh. Sau khi đi qua một cái cây to lớn, tầm nhìn của nàng được mở rộng rất nhiều, liếc mắt một cái, nàng liền nhìn thấy một cái sơn động.
Lúc này, một vầng sáng màu xanh tỏa ra từ sơn động, mặt đất bắt đầu rung chuyển kịch liệt.
“Không tốt, có người tìm được sinh mệnh chi tinh.” Khuynh Nhan cảm nhận khí tức của sinh mệnh chi tinh không ngừng di chuyển gần về cửa động.
Tần Ly vừa nghe, lập tức muốn chạy qua nhìn xem, nhưng lại bị tiếng nói của Khuynh Nhan cản lại: “Ngươi có đi qua cũng vô dụng, hiện tại ngươi không thể đối phó với bọn họ, trước tiên cứ từ từ, có lẽ còn có cơ hội trở mình.”
Tần Ly ngừng bước chân, ẩn mình sau một thân cây to lớn, ngón tay không ngừng cào mạnh vào thân cây, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa sơn động.
Khoảng một khắc sau, sự chấn động bắt đầu giảm xuống. Từ bên trong sơn động, ba bóng dáng bước ra bên ngoài, đúng là ba người đến từ U Cung mà bọn họ gặp phải..
Chỉ thấy trong tay của đại hán tên Tịch Mịch cầm một viên màu xanh cỡ nắm tay, không ngừng phát ra ánh sáng, hắn cẩn thận đặt nó vào một cái túi nhung đen , trên mặt mang theo nụ cười vừa lòng.
“Đó là sinh mệnh chi tinh phải không?” Tần Ly trầm giọng hỏi.
“Không sai, đó chính là bộ đáng của sinh mệnh chi tinh.” Khuynh Nhan đáp.
Ngay khi Tần Ly đang cảm giác bất lực, U Lang và U Quỷ đứng sau lưng Tịch Mịch liếc mắt nhìn nhau, trên tay hai người cùng xuất hiện hai nguồn linh lực màu trắng, đồng thời chưởng một chưởng về phía Tịch Mịch.
Biến cố bất ngờ này kinh động đến Tần Ly đang quan sát cửa động, nàng không thể nào nghĩ tới bọn họ lại phát sinh nội chiến lúc này, xem ra mình vẫn còn cơ hội cuối cùng. Nàng nhẹ nhàng thở phào một hơi, khẩn trương đến cửa động.
Tịch Mịch cũng không nghĩ tới hai người họ sẽ trở mặt như vậy, nhưng cảm xúc cực kì kinh ngạc cũng trôi qua rất nhanh, tuy rằng bọn họ làm hắn trọng thương nhưng cũng không thể làm cho hắn chết ngay lập tức, không thể tưởng được tu vi cao nhất trong ba người bọn họ dĩ nhiên là tên lỗ mãng này.
Tịch Mịch lau máu tươi ở khóe miệng, ánh mắt cũng âm u vô cùng: “Hai người các ngươi có ý gì?”
“Có ý gì? Ta sớm đã chướng mắt với ngươi, cùng là phân đà chủ của U Cung, dựa vào cái gì mà ngươi luôn cao hơn ta một bậc? Lúc trước ta ẩn nhẫn là vì thực lực của ngươi, bây giờ tìm được sinh mệnh chi tinh rồi ngươi cũng không cần thiết phải tồn tại.” U Lang âm ngoan nói.
“U Quỷ, khi nào thì ngươi đã thông đồng với hắn?” Tịch Mịch gầm nhẹ.
” Ta chỉ muốn bớt đi một người hưởng công lao mà thôi.” Gương mặt trắng xanh của U Quỷ có chút dữ tợn.
“Được, đã như thế, lão tử muốn nhìn xem các ngươi có thể giết chết lão tử hay không?” linh lực toàn thân của Tịch Mịch bùng nổ, linh khí trắng như sữa lập tức tràn ra mãnh liệt, hắn triệu hồi huyền linh thánh thú ba sao của mình Kiếm Xỉ Phi Thiên Hổ.
U Quỷ cùng U Lang thấy thế cũng triệu hồi huyền linh thánh thú của mình. Ba huyền linh thánh thú đều hóa hình người, sáu người lập tức sáp vào chiến đấu, xung quanh, khí tức cuồng bạo tàn phá bừa bãi, đem cảnh vật xung quanh phá hủy đến không còn hình dáng.
Tần Ly vẫn quan sát từng động thái của bọn họ, đến khi bọn họ khai chiến, nàng nhanh chóng lùi về phái sau một khoảng lớn. Nàng thần nghĩ: huyền linh hoàng chiến đấu quả là không giống bình thường, mình chỉ cần bị dư âm của cuộc chiến càn quét đến thôi cũng khó bảo thoàn cái mạng nhỏ này. Trách không được hai người kia phải phối hợp đánh lén, Tịch Mịch kia dĩ nhiên là huyền linh hoàng đỉnh phong. Linh lục khi phóng xuất cũng cao hơn hai người kia.
Sắc mặt hai người kia ngưng trọng vô cùng, chưởng vừa rồi vì sợ Tịch Mịch phát hiện nên không dám vận đủ toàn bộ linh lực, nhưng cũng đã đến tám phần thực lực của bọn họ, vậy mà chỉ khiến hắn trọng thương, còn có thể công kích mạnh như vậy. Hai ngươi có chút hối hận, nhưng nếu đã lỡ rồi thì chỉ có thể cố sức giải quyết hắn. Đã tới bước này thì chỉ có thể ngươi không chết thì chính là ta mất mạng, không có khả năng lùi bước
Ba người khó phân thắng bại, cuối cùng vì trọng thương nên Tịch Mịch không thể tiếp tục cầm cự, U Quỷ và U Lang gần như nắm chắc thắng lợi trong tay. Nhưng lại thêm một màn ngoài ý muốn, lịch lực toàn thân của Tịch Mịch không ngừng tăng mạnh, thân thể nhanh chóng bành trướng.
“Không tốt, hắn muốn tự bạo!” Khuynh Nhan hô to.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui