Tần Ly vừa quay lại, liền nhìn thấy một thiếu nữ mặc xiêm y màu lục, gương mặt nhỏ nhắn đang ngẩn lên, vẻ mặt không kiên nhẫn trừng mắt thiếu niên lam bào đang đứng ở phía đối diện.
“Tiêu Tiêu, đừng náo loạn nữa, ta thật sự thích ngươi, hơn nữa hai chúng ta đã có hôn ước.” Thiếu niên lam bào sửng sốt một chút sáu đó bước lại gần kéo tay thiếu nữ.
Thiếu nữ tránh tay của hắn, lui về phía sau nửa bước, vẫn nắm chặt cánh tay Tần Ly nói: “Ai rảnh rỗi đâu mà nháo cùng ngươi? Ta và hắn hai bên cùng tình nguyện, hắn mới là vị hôn phu của ta.”
Tần Ly nghe được lời nói của nàng, theo bản năng nhíu mày, Tần Ly rút cánh tay ra đi thẳng lên lầu. Nàng đổi nam trang vì muốn đi đường thuận lợi một chút, nhưng vẫn không nghĩ phiền phức vẫn tìm tới nàng. Trần lão theo Tần Ly lên lầu, hắn cười đến híp cả mắt.
Thiếu nữ kia hơi hơi sửng sốt, muốn đi theo lên lầu nhưng lại bị thiếu niên chặn lại.
Lam Tiêu Tiêu là mỹ nữ có tiếng ở Phong thành, bên ngoài không thiếu người ái mộ nàng. Nhưng phụ thân nàng thấy người sang bắt quàng làm họ, ép nàng gả cho Vệ Liêu là thành viên của Vệ gia trong ngũ đại gia tộc. Vệ Liêu chỉ nằm ở chi thứ của Vệ gia, không phải dòng chính, từ khi nhìn thấy nàng, hắn sống chết quấn lấy nàng, nàng có dùng biện pháp gì để đuổi hắn hắn cũng không chịu đi. Khi biết nàng tham gia khảo thí để vào Nguyệt Diệu học viện, hắn liền chạy từ kinh thành đến đây để khảo thí cùng nàng. Nàng thật sự rất phiền nhưng không cách nào đuổi hắn cút đi được. Sau đó nàng thấy Tần Ly, Tần Ly anh tuấn tiêu sái, diện mạo như tiên lạc trần nên nàng lập tức nghĩ tới lấy cớ có hôn phu để đuổi hắn đi.
Từ nhỏ, nàng đã sống trong sự sủng ái của mọi người, chưa từng có người cự tuyệt nàng. Nàng nghĩ rằng chỉ cần mình theo Tần Ly lên lầu, trong lòng Tần Ly sẽ tràn đầy vui mừng, nhưng nàng không nghĩ tới Tần Ly sẽ rút tay mà bỏ đi, Lam Tiêu Tiêu không những không có giận, mà ngược lại, nàng còn nảy sinh hứng thú với Tần Ly, vì thế nàng quyết định đuổi theo.
“Tiêu Tiêu, ngươi đừng có gạt ta, ngươi căn bản là không biết hắn. Tiêu Tiêu, ngươi đừng giận có được không?” Vệ Liêu có chút béo, diện mạo xem như đoan chính nhưng hắn không phải kiểu người Lam Tiêu Tiêu thích.
“Đúng, ban đầu ta không biết hắn, nhưng không có nghĩa là về sau không quen biết. Hôm nay ta liền nói cho ngươi nghe, nghe cho rõ, đời này ta sẽ không thích được ngươi, ngươi chết tâm đi.” Lam Tiêu Tiêu nói xong, quay người chạy lên lầu về phòng mình.
Sau khi Tần Ly về phòng, nàng lập tức muốn tiến vào trạng thái tu luyện, chợt nghe tiếng đạp cửa truyền đến.
“Tần đại sư, người có ở trong phòng không?” Một thanh âm khá thô vang lên.
Tần Ly xuống giường mở cửa, liền nhìn thấy một đại hán mặc trang phục của Liên Minh Luyện Dược đang đứng ngoài cửa: “Có việc gì không?”
“Tần đại sư, là thế này, Liên Minh Luyện Dược đã chuẩn bị chỗ ở cho ngài, hi vọng ngài có thể di giá. Mặt khác, trưởng lão lam bào cũng đã có mặt ở Lâm thành, hi vọng được nhìn thấy ngài.” Đại hán cung kinh nói.
Tần Ly vốn không muốn đi, nhưng nàng cũng không muốn tiếp tục lang bạt ở ngoài, quá phiền phức rồi, vì thế nàng gật đầu, sau đó gọi Trần lão, ba người cứ hế đi xuống lầu.
Liên Minh Luyện Dược đích thân phái người đến mời không phải là sự kiện bình thường, lập tức cả khách điếm gần như bị oanh tạc, tất cả mọi người chạy ra khỏi phong xem náo nhiệt, Lam Tiêu Tiêu và Vệ Liêu cũng chạy ra nhìn xem. Chưởng quầy biết tiểu điếm của hắn được phật lớn tới cửa nên hắn cười nịnh nọt sang lôi kéo làm quen. Chuyện này có chút được gọi là khen ngược rồi, mọi người trong khách điếm ghi nhớ kỹ diện mạo của nàng, cho rằng nàng có thân thế bất phàm liên quan tới Liên Minh Luyện Dược, khiến nàng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Tới phân bộ của Liên Minh Luyện Dược, thấy kiến trúc lấy màu tối là chủ đạo, hai mắt Tần Ly sáng ngời, thấy đại hán làm cử chỉ mời, Tần Ly đi vào cùng hắn.
Đại hán đưa hai người tới đại sảnh, hắn nói: “Tần đại sư, thỉnh ngài chờ một chút, ta đi thông tri cho trưởng lão lam bào, sẽ không mất nhiều thời gian.”
Tần Ly cùng Trần lão đứng ở đại sảnh, đột nhiên nàng ngửi được một cỗ hương vị truyền đến. Tần Ly bất tri bất giác đi theo dược hương đến một gian phòng ở tầng hai, cửa phong khép hờ, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào muốn xem thử đến tột cùng là đan dược gì. Mùi hương này nếu nàng đoán không sai chính là mùi hương của lục phẩn đan dược Dưỡng Hồn đan. Hiện tại nàng cũng đã đạt tới Ngũ phẩm luyện dược sư, lục phẩm đan dược có sức hấp dẫn tương đối lớn đối với nàng.
“Đi ra ngoài!” Một tiếng quát chói ta làm cho Tần Ly tỉnh người.
Tần Ly thấy trong phòng có một dược đỉnh màu xanh, tuy rằng không tốt như dược đỉnh màu đen của Khuynh Nhan như cũng là dạng khó tìm. Một nam tử mặc cẩm bào đưa lưng về phía nàng và đang không ngừng đưa thảo dược vào đỉnh, linh khí màu lục ngày càng đậm đặc. Vốn tưởng rằng người đang luyện lục phẩm đan dược này là một lão nhân không ngờ lại là người trẻ tuổi ngay trước mặt. Hơn nữa nhìn màu sắc linh lực của hắn mà xem, cũng đã tiếp cận cảnh giới đại huyền linh sư đỉnh phong rồi.
Lúc này, đan dược trong trong đỉnh vận chuyển càng ngày càng nhanh, hiển nhiên đã tới bước ngưng đan. Đan dược màu đỏ thẫm, đan hương nồng đậm như thế, đích thực là lục phẩm đan dược. Tần Ly biết người ta không chào đón nên nàng cũng không tiếp tục ở lại, nàng rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đại hán vừa rồi tiếp đón Tần Ly mang một thân đầy mồ hôi chạy tới nàng, nhìn đến gian phòng kia, trong mắt hắn hiện lên chút khác thường. Hắn thấy Tần Ly không có việc gì, lập tức thở nhẹ ra một hơi: “Tần đại sư, sao người lại chạy tới đây? Trưởng lão áo xanh đang đợi người, thỉnh.”
Tần Ly nhìn phản ứng của hắn cũng không nhiều lời mà lặng lẽ đi theo hắn.
Đến một gian phòng, đại hán gõ cửa nói: “Trưởng lão, Tần đại sư đến rồi.”
“Mời vào!” Một thanh âm từ ái truyền ra, dĩ nhiên là một nữ nhân.
Đại hán cung kính mở cửa, làm tư thế thỉnh, đợi Tần Ly đi vào hẳn rồi hắn mới nhẹ nhàng đóng cửa.
Tần Ly vừa bước vào liền nhìn thấy một nữ nhân tuổi trung niên mặc áo xiêm y màu xanh lam đang ngồi ở vị trí chủ tọa thưởng trà, nhìn nang đang bước vào, mỉm cười ôn nhu mời nàng ngồi xuống, rồi nói: “Ngươi chính là Tần Ly sao? Quả nhiên là khí chất bất phàm. Ngươi đừng khẩn trương, hôm nay gọi ngươi tới đây chủ yếu là giúp lão bà này thỏa mãn sự hiếu kì. Ta tên là Liễu Thấm, nếu như không chê thì ngươi hãy gọi ta một tiếng Liễu di đi!”
“Nghe nói ngươi phải khảo thí vào Nguyệt Diệu học viện?” Liễu Thấm hỏi.
“Ân, đúng vậy.”
“Hiện tại con đã là đại huyền linh sư, đến nay con đã luyện được ngũ phẩm đan dược cao cấp.”
Liễu Thấm còn đang muốn mở miệng hỏi chuyện, lúc này tiếng mở cửa “chi nha” truyền vào. Một bóng dáng áo xanh bước tới mang theo mùi hương của đan dược, đúng là người luyện đan trong phòng mà Tần Ly vừa mới gặp.
Nhưng điều khiến cho nàng ngoài ý muốn làm thiếu niên này không lớn hơn nàng bao nhiêu, chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Cứ tưởng rằng tiến độ của mình đã nhanh vô cùng, không nghĩ tới mình bị một phen đả kích ở đây. Da hắn trắng nõn giống như nhiều năm không thấy ánh mặt trời, diện mạo có ba phần giống Liễu Thấm, mi tâm điểm chu sa.
“Đan thành rồi?” Liễu Thấm hứng thú hỏi hắn.
Hắn gật đầu, sau đó tìm chỗ ngồi xuống, thủy chung không nhìn Tần Ly một cái.
Liễu Thấm thấy Tần Ly nhìn chằm chằm hắn, cười nói: “Đây là cháu ta, Liễu Hàn Vân, hắn cũng đến khảo thí, các ngươi làm quen với nhau, đến khi đó có bằng hữu chiếu cố lẫn nhau. Đứa nhỏ này tính tình ngại ngùng, không thích nói chuyện, ngươi cũng đừng có trách nó.”
Sau đó lại quay sang nói với cháu mình: “Hàn Vân, đây là người mà bác đã nói với cháu, Tần Ly. Mười tuổi đã là cao cấp luyện dược sư, bây giờ đã luyện được ngũ phẩm đan dược cao cấp.”
Liễu Hàn Vân nghe vậy, vốn đang nhìn xuống đất bỗng ngẩng lên.