Khí trời thay đổi thất thường, không khí sáng sớm có chút lạnh, nhưng không khí ở cửa lớn của Nguyệt Diệu học viện thì hoàn toàn ngược lại, sự trong trẻo lạnh lẽo kia bị các nhóm thí sinh khảo thí xóa sạch. Khi Tần Ly tới cửa, thì đã đã có rất nhiều thí sinh tụ tập đầy con đường dẫn đến cửa lớn của học viện.
Tần Ly đi đến đội ngũ của Lâm thành liền thấy Liễu Hàn Vân đang đứng cách đám người Lam Tiêu Tiêu vài bước chân, gương mặt hắn vẫn lạnh lùng không đổi sắc.
Lam Tiêu Tiêu nhìn ngả nhìn nghiêng, thấy Tần Ly đang đi tới, nàng cười ngây ngô chạy qua: “Còn nhớ ta không? Lần trước chưa kịp giới thiệu, ta tên là Lam Tiêu Tiêu, sau này chúng ta chắc hẳn là đồng học, ngươi không ngại kết giao bằng hữu chứ?”
“Tần Ly thấy nàng cười hì hì nhìn mình, ngật gật đầu tỏ ý đã biết.
Lam Tiêu Tiêu cũng không để ý thái độ của Tần Ly, còn Vệ Liêu thì tỏ vẻ mất hứng. Gương mặt có chút mập mạp đầy âm trầm, vốn ánh mắt có chút ghen tị bây giờ còn xen lẫn tức giận, rít lên: “Xú tiểu tử, thái độ gì vậy? Tiêu Tiêu chủ động giao hảo với ngươi, đó là phúc của ngươi! Không phải chỉ là một tên mặt trắng thôi sao? Nói chuyện với hắn làm gì?”
Tần Ly nghe hắn nói vậy cũng không tức giận, nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của Vệ Liêu, trong lòng nàng buồn cười. Nàng cũng không phải là nam nhân, sợ là tên này đã ăn nhầm dấm chua rồi.
“Vệ Liêu, ngươi câm miệng!” Gương mặt vốn tràn đầy ý cười của Lam Tiêu Tiêu nháy mắt lạnh xuống, gương mặt xinh đẹp vì tức giận mà đỏ bừng.
Vệ Liêu còn đang muốn tiếp tục mắng Tần Ly, lại bị Lam Tiêu Tiêu quát lớn, lập tức gương mặt hắn nhìn nàng như tiểu tức phụ bị ủy khuất, không dám hé răng nói câu nào.
Cái này có tính là quả quýt dày có móng tay nhọn không? Mới vừa rồi hắn còn hung hãn mắng chửi, nháy mắt một cái hắn liền bày ra bộ dáng này, khóe miệng Tần Ly giật giật.
Lúc này, người tụ tập ở cửa học viện càng ngày càng nhiều, Lâm Giai chịu trách nhiệm tuyển học viên ở Lâm thành tới đội ngũ của bọn họ, thấy Tần Ly và Liễu Hàn Vân đều có mặt, vừa lòng cười.
“Các ngươi chuẩn bị tốt rồi chứ? Lát nữa đi theo ta đến nói tổ chức vòng hai, hiện tại nói cho các ngươi biết về thể lệ thi của vòng hai. Đề thi vòng hai là vượt qua ảo cảnh thời không, vòng này khảo sát toàn diện khả năng của thí sinh, thời gian thi là một tháng. Có nhiều thí sinh như vậy, nhưng thực sự vượt qua được vòng này lại không nhiều. Chỉ có những người thông qua được ảo cảnh mới có tư cách ở lại học viện.”
“Đây là thức ăn và nước uống, còn có một ít công cụ, mỗi người một phần. Vòng này không được sử dụng nhẫn trữ vật hay bất kì đồ vật gì có không gian riêng, đương nhiên cũng không được mang theo huyền linh thú.” Lâm Giai phát cho mỗi người một cái túi, sau đó lại phát cho mỗi người một quyển trục không gian: “Các ngươi nhớ giữ kỹ vật này, nếu gặp nguy hiểm, vật này sẽ trực tiếp đưa các ngươi ra ngoài, đương nhiên đồng nghĩa với việc các ngươi mất tư cách ở lại học viện.”
Lầm Giai đưa mọi người đến trước cổng một tòa kiến trúc được xây theo đường vòng cung, nói: “Đây chính là ảo cảnh thời không, nó có thể biến hóa thành nhiều loại cảnh tượng, sau khi bước vào đó, hết thảy phải cẩn thận, hi vọng các người đều có thể thuận lợi hoàn thành phần thi.”
Người đầu tiên bước vào ảo cảnh là Liễu Hàn Vân, sau đó là Tần Ly, tiếp theo là Lam Tiêu Tiêu và Vệ Liêu.
Tần Ly vừa bước vào, liền nhìn thấy vô số hình ảnh lướt qua, có rừng rậm, có sa mạc, có bình nguyên, có núi non. Sau khi đi hết thông đạo, nàng lại đang ở một sa mạc rộng lớn, trước mắt nàng là một biển cát vàng mênh mông cuồn cuộn, Quay đầu lại , nàng không còn nhìn thấy cửa đâu nữa, xem ra muốn đi ra thì phải tìm được cửa.
Tần Ly ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời xanh thẳm, không một ánh mây, bầu trời sáng chói khiến nàng phải nheo mắt lại. Sa mạc mênh mông bát ngát vô cùng, còn có gió cuốn cát bay lên cuồn cuộn, mọi thứ đều vô cùng chân thật. Nàng thu hồi tầm mắt, tập trung nhìn về phía trước, cảm giác cảnh quang có chút vặn vẹo, nàng hô hấp cũng cảm thấy nõng bỏng, trán nàng đã xuất hiện một tầng hơi nước bàng bạc.
“Khuynh Nhan, ngươi có thể nghe ta nói chuyện không?” Tần Ly cảm thán cảnh tượng này chân thật vô cùng, nhớ đến lời nói của Lâm Giai nói nới này không thể sử dụng đồ vật có khả năng mở ra không gian riêng, vì thế nàng thử thăm dò bằng cách liên hệ với Khuynh Nhan.
Đáp lại nàng chỉ là một mảng im lặng, hiển nhiên là tồn tại một lực lượng nào đó ngăn cách nàng với huyền giới. Không có Khuynh Nhan bên cạnh, Tần Ly bất giác cảm thấy có chút không quen, bây giờ đột nhiên bị mất liên lạc, nàng mới cảm thấy mình đã ỷ lại Khuynh Nhan nhiều như thế nào. Sau đó nàng thử liên hệ với ba huyền linh thú, nàng vẫn không liên lạc được.
Tần Ly đeo cái tui nàng được phát trên lưng, lau mồ hôi, sau đó tiến về phía trước. Cát thật nhuyễn, đi một bước thì lún một bước, sau đó lại phải nhấc chân lên, so với việc đi bình thường thì mệt hơn nhiều lắm. Đi được hơn nửa canh giờ, nàng có điểm mệt mỏi. Nếu cứ như vậy mãi thì không được, xem ra phải tìm một chỗ tránh gió nghỉ ngơi trước, chờ buổi tối lại tiếp tục đi, ừm, như vậy có lẽ tốt hơn.
Có mục tiêu, Tần Ly bắt đầu quan sát địa hình xung quanh. Chỉ có thể cảm thán vận khí của nàng thật sự rất tốt, nàng nhanh chóng tìm được một chỗ đất trũng tránh được gió. Nàng chạy đến đó, rồi thảy cái túi xuống đất, bắt đầu xem xét bên trong đó có gì.
Trừ thực phẩm, bên trong còn có một cái lều nhỏ giản dị, một ít công cụ giúp ích cho việc dã ngoại. Nàng tính toán một chút, lương thực cùng nước uống phải thật tiết kiệm mới đủ dùng, nàng tự hỏi không biết trong ảo cảnh sa mạc này có ốc đảo hay không.
Nàng dựng lều, cố định lều thật tốt vì sợ gió lốc sẽ cuốn lều đi mất. Tần Ly nuốt nước miếng, chui vào lều trại, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, dưỡng sức để buổi tối lên đường.
Sắc trời càng ngày tối, tà dương nhuộm đỏ cả mặt đất cùng một góc trời, không khí cũng không còn nóng bức như ban ngày, thậm chí giống như dám lửa bị dập tắt sau đó nó chậm rãi ướp lạnh. Tần Ly đang nhắm mắt dưỡng thần, cảm nhận được trời bắt đầu sẩm tối, nàng lập tức mở mắt. Nàng không muốn kéo dài thời gian, nàng ăn uống qua loa rồi thu thập mọi thứ thật tốt sau đó tiếp tục lên đường.
Nhiệt độ giữa ngày và đêm trong sa mạc chênh lệch khá lớn, ngày thì nóng bỏng da, đêm lạnh vô cùng, tính chất của sa mạc vốn là như vậy. Nhưng điều đó cũng không hề khiến Tần Ly chậm lại, Tần Ly vậy mà cũng không cảm thấy lạnh lắm. Bầu trời đêm đầy sao bao bọc vầng trăng bạc đang không ngừng tỏa ánh sáng nhu hòa, chính luồn sáng này soi đường cho nàng đi. Sống qua hai kiếp, nàng chưa từng đi trong sa mạc, nhưng một vài cách sinh tồn trong sa mạc nàng vẫn biết, nàng phát hiện đi lần theo các vùng thấp giữa những đụn cát quả nhiên ít tốn sức hơn rất nhiều. Bỗng nhiên một tiếng sói tru truyền đến, Tần Ly nhìn vầng trăng tròn trên đầu, xem ra ảo cảnh này không khác gì so với cảnh thật.
Cổ tay Tần Ly khẽ cử động, một ngọn lửa xuất hiện trên tay nàng. Ánh lửa khiến không khí quanh nàng thêm ấm áp, đồng thời cũng giúp nàng thấy rõ đường hơn. Tiếng sói tru càng ngày càng gần, nàng nhịn không được mà nhíu mày.
Huyền linh thú trong sa mạc thường có cấp bậc cao hơn, hơn nữa tính tình hung hãn vô cùng, nếu vận khí không tốt, có thể đụng phải một đàn Sa Mạc Cuồng Lang, muốn giải quyết bọn chúng không phải đơn giản.
Hiển nhiên, thần may mắn không có tiếp tục chiếu cố Tần Ly, trong đầu vừa nghĩ đến Sa mạc Cuồng Lang, Tần Ly lập tức thấy cách đó không xa những đốm sáng màu xanh lục truyền đến.
Tần Ly bất đắc dĩ cười khổ, xem ra hôm nay khó tránh khỏi một trận ác chiến, chỉ hi vọng cấp bậc đám sói này không cao, nếu không thì nàng sẽ gặp bất lợi. Có lẽ ông trời cũng không vô tình lắm, ngay khi nàng đang cảm thán số phận xui xẻo của nàng, nàng phát hiện sự tập trung của bầy sói không nằm trên người nàng.