Thiên Tài Huyền Linh Sư


Tần Ly và Vệ Khanh quan sát vài trận tỷ thí ở Cạnh Kỹ Trường, xác nhận quả thật những người thi đấu ở đây đều có cấp bậc không phải là rất cao, ít nhất không phát hiện được người có cấp bậc cao hơn nàng. Hiện tại, nàng đã có hiểu biết đại khái, Tần Ly lập tức lên kế hoạch trở về tu luyện, tranh thủ thăng cấp nhanh một chút.
“Ta phải về trước, người có việc thì mau chóng đi đi, ta đã khiến ngươi chậm trễ không ít thời gian, thật sự là ngại ngùng.” Tần Ly nói với Vệ Khanh.
Còn mười ngày nữa là chính thức nhập học, nàng không phải đi học, cũng không có chuyện gì làm, vừa lúc có thể tu luyện. Tần Ly nghĩ phải lợi dụng thật tốt một tháng thời gian này, tranh thủ thăng cấp trước khi bài danh thi đấu diễn ra.
Vệ Khanh cười cười, lấy tay sờ sờ đầu nàng: “Khách khí như vậy làm gì? Sao vậy? Muốn trở về tu luyện sao?”
Tần Ly theo bản năng lui về phía sau nửa bước, dù sao, nàng và Vệ Khanh cũng không quen thuộc tới mức này: “Ân, đúng vậy, muốn nhanh chóng cố gắng dành được một trong mười bài danh đầu bảng.”
Vệ Khanh cũng không biết Tần Ly có Huyền Giới, hắn nghĩ rằng tuy rằng tiểu viện của nàng có linh khí nồng đậm hơn bình thường một chút nhưng muốn trong thời gian ngắn mà thăng cấp thì rất không thực. Vì thế, hắn lấy một cái phiếu nhỏ màu vàng trong lòng ngực ra, nói với Tần Ly: “Một tháng thời gian có chút gấp gáp, đây là linh tạp của tinh anh đường, ngươi có nó là có thể tiến vào tầng hai tu luyện, tuy rằng nói đó không phải là nơi quá yên tĩnh, đúng hơn là một nơi khá hỗn tạp vì nhiều người, nhưng có chút trợ giúp đối với tu vi của ngươi.”
Tần Ly không nghĩ hắn sẽ tặng nàng linh tạp của hắn, nàng lắc đầu, đẩy linh tạp trở về: “Không cần đâu Vệ ca ca, ngươi cũng cần phải tu luyện, ngươi đưa kim linh tạp (linh tạp có màu vàng) cho ta, vậy ngươi thì làm sao bây giờ?”
“Aiz, ta cho ngươi mượn, có lẽ mười ngày sau linh tạo của ngươi cũng đã tới tay, đến lúc đó ngươi trả linh tạp lại cho ta là được. Đúng lúc ta cũng vừa lịch lãm trở về, nghỉ ngơi vài ngày cũng tốt. Ta cũng không phải người cuồng tu luyện, thế giới bên ngoài đối với ta có sức hút hơn nhiều.”
Vệ Khanh đã nói vậy rồi, Tần Ly cũng không tiện từ chối, vì thế đêm linh tạp để vào trong Huyền Giới: “Tốt lắm, mười ngày sau ta trả lại cho ngươi, ta đi về trước.”
Tần Ly vừa về tới tiểu viện liền nghe thấy có tiếng nói trong tiểu viện truyền ra, nàng bước vào thì nhìn thấy Lam Tiêu Tiêu và Nguyệt Diệu Hinh đang ngồi nói chuyện phiếm.
Hai người kia nghe thấy động tĩnh liền quay đầu lại. Nhìn thấy Tần Ly trở về, Lam Tiêu Tiêu đứng dậy nói: “Tần Ly, sao bây giờ ngươi mới trở về? Người ta cùng Hinh nhi tỷ chờ ngươi đã lâu. Tên Liễu Hàn Vân kia đã sớm trở lại rồi sao bây giờ ngươi mới về?”
“Ta nói chuyện với viện trưởng xong thì đến Cạnh Kỹ Trường. Ta muốn báo danh tham gia bài danh thi đấu thử xem.” Tần Ly bước vào tiểu viện, ngồi xuống một bệ đá.
Lam Tiêu Tiêu kinh ngạc nói: “Ngươi còn chưa nhập học mà đã nghĩ tới tham gia bài danh thi đấu? Sao phải liều mạng như vậy? Ta cũng không quá để tâm tới việc này khi còn học năm nhất, cho dù ta có tham gia cũng không có khả năng tiến vào danh sách hai mươi người đầu tiên.”
Sở dĩ Lam Tiêu Tiêu muốn vào học viện là để tìm ý trung nhân cho mình. Tối thiểu nàng cũng có thể kéo dài thời gian hoãn chuyện hôn nhân đại sự với Vệ Liêu, nàng cũng có thêm thời gian tự do. Tuy rằng nàng không thích Vệ Liêu, nhưng cũng biết bản thân không thể trốn tránh mệnh lệnh của gia tộc nên nàng mới nghĩ cách héo dài thời gian bằng cách tiến vào học viện. Về phần tăng cảnh giới tu vi, nó chưa bao giờ là mục tiêu vĩ đại mà nàng hướng tới. Từ khi nàng phát hiện mình thích Tần Ly, nàng đã quyết đinh là sẽ đi theo Tần Ly, nàng sẽ cố gắng đuổi kịp bước chân của Tần Ly nhưng khi nghe Tần Ly nói sẽ tham gia bài danh thi đấu, trong lòng có chút buồn bực. Chẳng lẽ nàng còn cần phải nỗ lực tu luyện hơn sao?
Nguyệt Diệu Hinh không quá kinh ngạc như Lam Tiêu Tiêu, nàng tốt xấu gì cũng hiểu biết cá tính Tần Ly nhiều hơn Lam Tiêu Tiêu một chút: “Tiểu Ly, ngươi muốn tham gia bài danh thi đấu sao? Ta luôn ủng hộ ngươi, cố lên.”
“Tần Ly, ta cùng Hinh nhi tỷ cố ý đến đây tìm ngươi là vì muốn rủ ngươi đi ăn cơm trưa. tuy rằng học viện an bài chỗ ở cho chúng ta, nhưng linh tạp vẫn chưa được phát, chúng ta không thể ăn cơm ở nhà ăn của học viện, chúng ta ra ngoài ăn đi, ta sắp chết đói rồi.” Lam Tiêu Tiêu không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, nàng sờ bụng oán giận.
Tần Ly nhìn bộ dáng của Lam Tiêu Tiêu, sau đó liếc mắt nhìn Nguyệt Diệu Hinh một cái, rồi cả hai cùng bật cười: “Tốt lắm, đi, hôm nay tới lượt ta đãi các ngươi, gọi Liễu Hàn Vân cùng đi.”
“Tiêu Tiêu, ngươi và Hinh tỷ đi gọi Liễu Hàn Vân đi, ta đến ký túc xá một chút, lát nữa gặp nhau ở đại môn học viện.” Ngày hôm qua có nhiều việc chưa giải quyết xong, hơn nữa, nàng chưa đi tham quan học viện nên cũng không có bao nhiêu hiểu biết. Hôm nay, nàng đã dạo gần hết học viện, hiểu biết về học viện cũng nhiều hơn. Ba năm trước, Tần Nguyệt và Tần Giác đã đậu vào học viện, nàng muốn đi tìm bọn họ.
Tần Ly đến chỗ đăng ký của ký túc xá, nhìn thấy một ông lão đang đứng đó, có lẽ ông là người trông coi ký túc xá, nàng đến trước mắt ông lão, hỏi: “Xin hỏi một chút, ta muốn tìm hai người, người có thể giúp ta tìm xem bọn họ đang ở phòng nào không?”
“Tên họ là gì?” Ông lão bắt đầu lia ngón tay trên bản ghi chép.
“Tần Nguyệt và Tần Giác, ba năm trước có lẽ đã tiến vào học viện.”
Lão tra xong, liền nói cho Tần Ly số phòng của hai người bọn họ, cả hai đều ở tầng trệt. Nàng đang muốn đi vào ký túc xá thì nghe thấy một thanh âm truyền tới: “Ngốc tử, ngươi nhìn xem, bộ dáng người kia có chút quen thuộc, phải không?”
Tần Ly vừa quay đầu lại, liền thấy một đôi nam nữ đang đi tới, đúng là Tần Nguyệt và Tần Giác mà nàng đang muốn tìm. Nàng bước nhanh đến trước mặt hai người, vẻ mặt không kiềm nổi kích động: “Nguyệt nhi tỷ, Giác ca ca, ta tới tìm hai người.”
“Ly nhi, đúng là ngươi rồi.” Tần Nguyệt thiếu điều nhảy dựng lên, lóc chóc chạy đến bên người Tần Ly nhìn từ trên xuống dưới.
Tần Giác ngẩn người, đứng sửng sờ nơi đó. Này cũng quá dọa người đi, vừa rồi hai người còn đang nói chuyện về Tần Ly, chớp mắt một cái liền thấy người sống, quá linh rồi.
Tần Ly nhìn hai người, ba năm trôi qua, hai người cơ hồ chưa từng thay đổi, Tần Nguyệt vẫn mang bộ dáng hoạt bát tùy tiện, Tần Giác vẫn có chút ngây ngốc như vậy.
“Ân, là ta. Hôm qua ta vừa qua được vòng hai, hôm nay lập tức đi tìm hai người. Đi, ta mời các ngươi ra ngoài ăn cơm.” Tần Ly cười nói.
Tần Nguyệt cũng cười rộ lên, vỗ vỗ vai Tần Giác vẫn còn đang đứng yên như bị đóng băng: “Ngốc tử, đừng giả vờ ngớ ngẩn nữa!”
Ba người cùng đi đến đại môn học viện, đi được nửa đường liền nhìn thấy bọn Liễu Hàn Vân đang đứng lại, phía trước có một đám đông lớn.
Tần Ly đến cạnh Lam Tiêu Tiêu hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao phía trước lại có một đám người lớn thế kia?”
“Nghe nói học viện vừa nhận thêm một tân sinh, hắn được miễn tất cả các cuộc thi. Vừa mới tiến vào học viện liền oanh động như thế!” Lam Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói.
Tuy rằng phía trước có không ít đệ tử vây quanh, nhưng không đệ tử nào dám tiến lại quá gần người kia. Tần Ly nhìn nam tử đang đeo mặt nạ phía trước, hắn mặc một thân y phục trắng tao nhã, trên đầu đội kim quan (nón vàng). Đi theo hắn có bốn năm nam nhân lớn tuổi, đều mặc hắc y nhưng không đeo mặt nạ, càng khiến hắn thêm nổi bật. Hơi thở mấy người này đều mạnh mẽ vô cùng. Hiển nhiên, cấp bậc đều không tầm thường


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui