Edit: Sunny Út
Vân Y cùng Hồng Mai, Lục Bình bị đưa đến đại sảnh. Lúc này trong đại sảnh, nữ tử diễm lệ, tuổi trung niên đang ngồi phía trên.
Nhị lão gia Mộc Chi Nghị làm việc ở xa, bởi vậy chuyện ở Mẫu Đơn Viện là do Kim Tử chủ trì. Kỳ thật, cho dù nhị lão gia ở đây, chủ sự cũng vẫn là
Kim Tử.
Vân Y cụp mắt, yên lặng đứng phía sau thị vệ.
Thị vệ vào đại sảnh, mang bộ dáng phục tùng khom người đi về trước, sau đó
bẩm báo:“Khởi bẩm phu nhân, ba huynh muội Vân Y đã đưa đến.”
Kim Tử không nói gì, chỉ cúi đầu mân mê móng tay. Cho dù là cúi đầu, Vân Y có thể nhìn ra tia bạo ngược trên người nữ tử đó.
Người này cực kì tàn nhẫn!
Một bà lão bên cạnh Kim Tử bảo thị vệ lui xuống. Lúc ra ngoài, lại đóng cửa lại. Tiếng đóng cửa kia, Vân Y cảm thấy trong lòng cũng chấn động.
Vân Y lặng lẽ nhắm mắt, khi mở mắt, đã rõ ràng là một mảnh.
Kim Tử này, hơi thở trên người âm trầm. Xem ra có nhiều mạng người trên tay nàng, thiếu chút nữa ảnh hưởng ý chí của nàng. May mắn, nàng là người
kiên cường. Nếu không, hôm nay sẽ chết ở đây. Vân Y nhìn Hồng Mai và Lục Bình, phát hiện mặt các nàng đều khẩn trương.
Vân Y
lúc này mới phát hiện mình đã xem nhẹ Kim Tử, trước kia chỉ nghĩ nàng là một thiên kim điêu ngoa ương bướng. Bởi vì thân phận cao, cho nên làm
việc rất bá đạo. Nhưng lúc này nàng mới phát hiện, Kim Tử không đơn giản như vậy.
Như vậy, nàng rốt cuộc là nhân vật như thế nào?
Đột nhiên, toàn thân Vân Y cứng ngắc. Kim Tử bình thường tuy rằng làm việc
có vẻ tàn nhẫn, nhưng cho tới bây giờ cũng không nghe nói qua nàng ta có sát khí mạnh như vậy. Như vậy, hôm nay nàng sẽ biểu hiện ra bộ mặt thật cho ba bọn họ thấy. Có thể nói, hôm nay hơi thở trên người nàng không
che lấp. Nàng làm như thế, có phải hôm nay ba bọn họ không có cơ hội
bước ra ngoài.
Vân Y cả kinh, nàng xem nhẹ cái gì?
Sao lại lệch ra khỏi quỹ đạo tính toán của nàng? Nàng nhanh chóng nghĩ
lại chuyện xảy ra, cũng không phát hiện gì cả. Chiều hôm nay, nàng lặng
lẽ ra tay với Mộc Vũ, điểm vài huyệt trên người hắn. Có thể nói chờ đến
lúc, hắn vừa động dục niệm, phía dưới sẽ đau nhức vô cùng. Từ nay về
sau, Mộc Vũ sẽ trở thành người không thể chịu mỹ nữ kích thích. Hơn nữa
loại thủ pháp này, nàng tự tin không ai giải được. Trừ phi là Xuất Trần, dù sao ngay cả nàng cũng chỉ biết hạ, mà không biết giải.
Mà nàng trước đó cũng hỏi thăm được Mộc Vũ tham dự yến hội vào buổi tối.
Như vậy trên yến hội, Mộc Vũ sẽ tiếp xúc với nhiều người, hơn nữa cũng
sẽ uống rượu. Như vậy đợi lúc hắn vào phòng, sẽ lập tức phát tác.
Mà nàng làm vậy, chỉ là đoán chắc chuyện này sẽ không liên lụy đến mình.
Bởi vì này loại bệnh một khi tìm đến đại phu bắt mạch, chỉ biết cho rằng nó là trúng độc, tên là Mộng Xuân Đoạn Độc. Bởi vì Mộng Xuân Đoạn Độc
có tình trạng như Mộc Vũ. Mà Mộng Xuân Đoạn có thời gian phát tác là hai canh giờ. Nếu vậy y sẽ nói Mộc Vũ trúng độc trong cung.
Kế hoạch này, nàng đã làm rất tốt, đoán chắc thời gian.
Nhưng bây giờ tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc xảy ra vấn đề gì?
Đột nhiên, Vân Y nghĩ tới một khả năng.
Có thể nàng ta đã hoài nghi một số người, nhưng người này lại không thể
xúc phạm, sau đó cấp bách tìm một người chịu tội thay, che giấu chuyện
này.
Như vậy, người không thể xúc phạm, trong hoàng cung chính là Kim Dịch.
Kim Dịch?
Cũng không đúng, Kim Dịch dù sao cũng là cậu của Mộc Vũ. Hắn không có lý do
gì làm như vậy, Kim Tử tất nhiên cũng sẽ không tin tưởng.
Như vậy, chẳng lẽ là Bắc Dương, đế vương trẻ tuổi vừa đăng cơ ở Bắc quốc.
Đột nhiên thấy được một âm mưu ở trước mặt nàng lộ ra một tia manh mối.
Mà hiện tại có người muốn lấy chuyện này làm cơ hội để lật đổ cái gì đó.
Như vậy, hôm nay, Kim Tử sẽ không dễ dàng thả nàng.
“Các ngươi có biết tội không?”
Đột nhiên có một thanh âm khan khan truyền đến. Vân Y biết đây là thanh âm
của Kim Tử, tuy nghe không lọt tai nhưng cũng làm Vân Y rung động một
chút.
Kim Tử rất thuơng Mộc Vũ, kỳ thật nàng định
không muốn dùng chuyện này để làm cơ hội. Nhưng nàng không có lựa chọn
khác, cuối cùng chỉ có thể như thế. Nàng rất mỏi mệt, trong thanh âm
mang theo vẻ mệt nhọc.
Khó trách hôm nay nàng khác như thế, áp lực mà âm trầm, làm cho người ta có cảm giác bất an.
Nghe thế, Hồng Mai cùng Lục Bình đều không lên tiếng, các nàng không dám trả lời, sợ trả lời không tốt, sẽ mang đến phiền toái cho tiểu thư.
“Tiểu nhân biết tội!”
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vân Y vang lên trong đại sảnh.
Vân Y nói xong, Kim Tử nhướng mắt kinh ngạc nhìn thiếu niên đang quỳ. Tuy rằng cúi đầu, quỳ dưới chân nàng.
Nhưng bóng dáng thẳng thắn kia tản ra một cỗ bất khuất mãnh liệt. Mà bóng dáng nho nhỏ kia cũng mang vẻ không phục.
Không phục!
Thật giống nàng khi còn trẻ a!
Nhưng năm đó nàng cuối cùng lại bị vinh hoa phú quý cám dỗ, không cần tự do.
Mà hiện tại thiếu niên này lại có nét giống nàng, nhưng đây là vận mệnh, không thể chối cãi.
“Nga......, nếu biết tội. Như vậy, người đâu kéo ba người này xuống lăng trì!”
Kim Tử cụp mắt, không nhìn ba bọn họ, mà thản nhiên ra lệnh. Ngữ khí đạm mạc nói chuyện như đang bàn luận về thời tiết.
Kim Tử nói xong, Hồng Mai cùng Lục Bình đều cứng lại.
Tay phải của Vân Y lặng lẽ bỏ vào trong lòng, lặng yên đem một khối ngọc bội kéo ra bên ngoài vài phần.
Vài mama đứng trong đại sảnh lập tức vọt tới trước mặt ba người Vân Y, kéo ba bọn họ ra ngoài.
Vân Y bị một mama kéo đi, đôi mắt vẫn cụp xuống.
Kim Tử nhìn cảnh tượng này trong lòng đột nhiên chấn động, cảm thấy hình
ảnh này rất quen thuộc, làm lòng của nàng đau từng trận.
Kim Tử đưa tay xoa ngực, cảm xúc quay cuồng. Nàng không dám nghĩ, không dám nghĩ đến chuyện kia.
“Đinh!”
Đột nhiên một thanh âm thanh thúy vang lên.
Kim Tử vừa buông tay, trong giây lát bị thanh âm này kinh động, ngẩng đầu nhìn, lúc nhìn thấy, đôi mắt cũng mở to lên.
Đó là một khối ngọc bội màu tím, xanh ngọc trong suốt, tỏa ra nhiều màu, hiển nhiên là trân phẩm vô giá.
“Tử nhi, ngươi nhìn kìa.”
Một thiếu niên cầm một khối ngọc bội màu tím, đưa đến trước mặt cô gái.
Cô gái vừa thấy ngọc bội này, nhất thời ánh mắt sáng lên, đưa tay đón nhận, không muốn buông ra.
“Thật tốt a, Phong ca ca, làm sao huynh có khối ngọc bội này?”
Thanh âm thanh thúy như chuông của cô gái vang lên.
Thanh âm vào tai của thiếu niên, rất êm tai, thiếu niên cười híp mắt lại, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch.
“Đây là bí mật, ta muốn tặng nó cho thê tử tương lai của ta.”
Thiếu niên nói đùa, trong thanh âm khó nén ý cười.
Cô gái vừa nghe, khuôn mặt trắng noãn như bừng sáng.
Nhìn cô gái như vậy, thần sắc trong mắt của thiếu niên khởi động, cuối cùng nhẹ nhàng cúi đầu, chậm rãi tới gần.
Cô gái cảm giác được, nhất thời tim đập nhanh hơn, khẩn trương nhắm hai mắt lại.
Khi đó, hoa mẫu đơn chứng kiến hình ảnh mềm mại của hai người.
“Ngọc bội của ta, a......”
Đột nhiên tiếng hét thảm thiết khiến Kim Tử trở về.
Kim Tử đột nhiên hoàn hồn, nhìn thấy Vân Y đột nhiên giãy ra. Khi thoát
khỏi, Vân Y lập tức phóng tới, nhặt ngọc bội lại, bảo vệ trong ngực.
Mama kia thấy động tác của Vân Y, nhất thời sợ hãi, nhanh chóng chạy
tới, dùng sức tha Vân Y đi.
Kim Tử nhìn như vậy, ánh mắt tối sầm lại, sau đó trầm thấp mở miệng:“Buông bọn họ ra.”
Kim Tử nói xong, các mama lập tức lui xuống.
“Toàn bộ các ngươi lui xuống đi.”
Thanh âm của Kim Tử mang theo vài tia lãnh ý cùng vội vàng.
Mọi người nghe nói như thế, toàn bộ đều cúi đầu lui ra ngoài, không lại dám do dự.
Kim Tử lẳng lặng nhìn Vân Y, sau đó mở miệng nói:“Sao ngươi có được khối ngọc bội này?”
Nghe Kim Tử nói, Vân Y chấn động toàn thân, ngẩng đầu lên nhìn Kim Tử.
Toàn bộ động tác và biểu tình của Vân Y bị Kim Tử thấy hết, nhìn biểu hiện
của nàng, trong mắt Kim Tử có chút mềm mại. Nàng nhẹ nhàng mở miệng
hỏi:“Trên miếng ngọc bội này của ngươi có khắc một chữ Tử đúng không,
chữ Tử này chính là tên của ta. Như vậy, bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết chuyện về miếng ngọc bội này không?”
Nghe nói như thế, trong
mắt Vân Y hiện lên một chút kinh ngạc. Nàng ngẩng đầu, chớp mắt, lặng lẽ đánh giá Kim Tử. Tựa như cân nhắc lời của nàng có nên tin hay không,
đôi mắt Vân Y chuyển thành ưu thương.
Kim Tử thấy tia ưu thương trong mắt nàng, ánh mắt Kim Tử ánh mắt mạnh mẽ run lên, trong thanh âm có tia run run.
“Ngươi nói mau a, về chuyện của miếng ngọc bội này.”
Vân Y nghe thanh âm của Kim Tử, nước mắt nàng rơi xuống, thanh âm nghẹn
ngào nói:“Khối ngọc bội này là khi nghĩa phụ lâm chung nhờ ta bảo quản.”
“Lâm chung!?”
Thanh âm bén nhọn của Kim Tử quanh quẩn trong phòng, mang theo tia mãnh liệt, trong mắt có sự bi ai.
Vân Y cụp mắt, ở góc độ Kim Tử nhìn không thấy, trong mắt hiện lên tia giảo hoạt.
Khi nâng mắt lên, lại mang bộ dáng thương cảm. Khóe miệng của Vân Y hơi rủ
xuống, bày biện ra sự bi thương, sau đó bắt đầu tinh tế kể lại.
“Ta cùng hai muội muội vốn là cô nhi, lúc ta sáu tuổi thì được nghĩa phụ
thu dưỡng ba chúng ta. Nghĩa phụ là người vô cùng tốt, vô cùng ôn nhu.
Nhưng thân thể của nghĩa phụ không tốt, cứ dựa vào thuốc mà sống. Nhưng
mùa đông năm trước, nghĩa phụ vẫn không qua khỏi. Lúc lâm chung, nghĩa
phụ đưa cho ta khối ngọc bội này. Hắn nhờ ba bọn ta đem miếng ngọc bội
này trả về cho chủ nhân, cũng nói cho nàng biết, hắn vẫn không thay
đổi.”
Nói xong, Vân Y cúi đầu ẩn nhẫn.
Kim Tử nghe xong, nhất thời mất đi khí lực, lập tức xụi lơ trên ghế. Trong đầu quanh quẩn bốn chữ vẫn không thay đổi.
Phong ca ca!
Kim Tử nháy mắt mặt trắng như tờ giấy, thật lâu sau, mới phất phất tay, nhẹ nhàng mở miệng:“Lui xuống đi.”
Vân Y nghe nói như thế, lẳng lặng ngẩng đầu, nhìn Kim Tử, sau đó yên lặng
đem ngọc bội đặt lên bàn, sau đó cùng Hồng Mai, Lục Bình yên lặng lui
ra.
Đến Toái Hoa các, nha đầu Lục Bình kinh ngạc mở
miệng nói:“Tiểu thư, rốt cục có chuyện gì xảy ra a? Ngọc bội màu tím kia có ý gì, vì sao nhìn thấy, lão bà kia không giết chúng ta. Hừ, lúc đầu
lão bà kia còn muốn lăng trì chúng ta, thật sự là lão bất tử.”
Vừa nghe Lục Bình nói, khóe miệng Vân Y khẽ cong.
Lão bà?
Lão bất tử?
Nếu Kim Tử nghe được, thế nào nàng ta cũng phải thét chói tai vài tiếng.
“Lục Bình, xem ra ngươi rất oán hận Kim Tử a.”
Vân Y nhợt nhạt mở miệng nói, trong thanh âm cất dấu ý cười.
Tiểu nha đầu vừa nghe đến lời này, lập tức kích động:“Đương nhiên, nữ nhân
kia muốn lăng trì ba chúng ta, tội ác tày trời, nàng không sợ trời phạt
sao.”
Trời phạt?
Còn có loại này sao?
Vân Y xuyên qua, đối với nguyên sinh như vậy cũng không hiểu biết lắm.
Ở hiện đại, nếu có chuyện trời phạt thì đủ làm cho người khác cười chê.
Nàng là nữ nhân hiện đại, tin trời phạt, còn không bằng tin vào đôi tay
của mình.
Mà, Kim Tử, trải qua việc hôm nay, nàng có đồng cảm với nàng ta.
Kim Tử cũng không tàn nhẫn đến mức đó, chỉ là nàng bị một ít này nọ che mắt thôi.
Kỳ thật sâu trong lòng nàng, vẫn có chút lương thiện.
Thế giới này có người xấu hay không?
Có lẽ không có, dù ai xấu xa đi nữa nhưng trong đáy lòng vẫn có một tia lương thiện.
Mà ngọc bội màu tím này là khi nàng thu thập tin tức ở Bắc quốc, ngoài ý
muốn mà có. Tuy rằng Thiên Binh các ở Bắc quốc không có thế lực, nhưng
Vân Y có tiền, rất nhiều tiền.
Nàng không chỉ có
Thiên Binh các cùng Linh Lung các vì nàng kiếm tiền, nàng còn sở hữu
quốc khố của Sở quốc. Bởi vậy ở Bắc quốc xa lạ này, nàng phát huy được
câu có tiền có thể sai khiến ma quỷ. Nên tin tức của Bắc quốc liên tục
đến tay nàng.
Tin tức gì cũng có, có phân bố đảng phái, có đại thần mật tân, có luôn cả nhược điểm của các đại thần tham lam.
Mà bí mật của Kim Tử khó khăn lắm nàng mới lấy được, không nghĩ tới lại được dùng nhanh như vậy.
Hôm nay nàng đưa Mộc Vũ vào bẫy, nàng vốn tưởng rằng sẽ không liên lụy đến mình, không nghĩ tới vẫn bị liên lụy.
Khối ngọc bội này, nàng tính tìm một thời cơ thích hợp mới cho Kim Tử thấy.
Nhưng nếu nàng đã thấy, như vậy cũng không sao, kết quả vẫn giống nhau.
Kết quả giống nhau là được Kim Tử tín nhiệm, sau đó nàng ở trong quan trường thăng chức từng bước.
Kim Tử là muội muội của Nhiếp chính vương ở Bắc quốc, bởi vậy một khi chiếm được sự tin tưởng của Kim Tử, như vậy nàng tin tưởng có thể giúp Bắc
Dương đoạt lại quyền lực không đến một năm, sau đó mở miệng muốn lấy cái kia cũng là chuyện dễ dàng.
Sau đó, Kim Tử nhất định sẽ điều tra nàng. Tra đi, cứ việc tra đi, nàng đã sớm an bài tất cả.
Tin tưởng không đến ba ngày, Kim Tử nhất định sẽ tìm nàng.
Hồng Mai cùng Lục Bình nhìn Vân Y lâm vào trầm tư cũng yên lặng lui xuống.
Vân Y phục hồi tinh thần lại, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng trên kia, ngực nổi lên từng đợt gợn sóng.
Vân Y nhảy ra từ cửa sổ, lặng lẽ né qua các trạm gác ngầm, chậm rãi ra Mộc phủ.
Ra khỏi Mộc phủ, Vân Y đi trên đường, không có mục đích, như là muốn gửi gắm sự tương tư.
Hôm sau, Vân Y vẫn trong phòng ngủ. Khiến cho nha đầu Lục Bình cười nói có
phải tối qua nàng ra ngoài làm tặc hay không. Lúc Vân Y nghe nói như
thế, nhất thời bị chột dạ.
Mà ban ngày Mộc phủ cũng
đặc biệt náo nhiệt, phải nói là phòng của Mộc Vũ càng náo nhiệt hơn.
Thái y trong cung toàn bộ được mời đến, nhưng vẫn không có cách chữa.
Đến trưa, nghe nói Nhiếp chính vương tự mình đến, còn mang đến rất nhiều
dược liệu trân quý cùng thuốc bổ. Mà kỳ quái là, phu nhân cũng cáo bệnh
không ra nghênh đón. Mà kỳ quái hơn là, Nhiếp chính vương cũng không
giận, ngược lại còn tỏ thái độ tốt an ủi Mộc Vũ, sau đó lúc chạng vạng
mới quay về. Nhưng thái y cũng phải ở lại.
Nghe đến tin tức này, Vân Y cười yếu ớt, xem ra Kim Tử cùng Nhiếp chính vương cũng không có quan hệ tốt.
Mà cái này cũng là nhược điểm của Nhiếp chính vương, xem ra cử chỉ vô tâm hôm qua của nàng, lại dẫn đến nhiều nguy cơ.
Đêm đó, Vân Y tâm tình rất tốt. Nàng mở cửa sổ ra, trên bàn bày ra giấy trắng, tay cầm bút, vẽ gì đó dưới trăng.
Không có đèn, chỉ là nhờ vào ánh sáng của ánh trăng, đứng bên cạnh bàn, lẳng
lặng vẽ cái gì đó. Mặt mày nhu hòa, thần sắc ôn nhu, chăm chú vô cùng.
Vân Y dùng bút tinh tế vẽ, rất là cẩn thận, toàn bộ thể xác và tinh thần
đều trút xuống bức họa này. Thời gian trôi qua, bức họa cũng hoàn thành.
Chỉ thấy trên giấy có hai người đứng cạnh nhau, đôi mắt nam tử như đang lưu chuyển, nữ tử ôn nhu cười yếu ớt.
Nam tử tuấn mỹ như thiên thần, nữ tử tĩnh lặng như tiên tử. Hai người rất xứng đôi, hoàn mỹ nói không nên lời.
Nét bút cuối cùng cũng hoàn thành, Vân Y nhẹ nhàng đặt bút xuống, hai mắt
khẽ chớp, mang theo cảm xúc phức tạp. Nàng lẳng lặng nhìn nam tử trong
bức họa, thật lâu cũng không động đậy.
Sở Hiên......
Nàng thì thào khẽ gọi......
Khi nàng khẽ gọi, sân bên kia có một bóng dáng nháy mắt toàn thân cứng ngắc.
Vân Y không hề phát hiện bức họa này giống như khi họ kết hôn......
Bàn tay mềm chậm rãi xoa xoa bức họa.
Thật xinh đẹp, hai đôi mắt, quả thực sâu như đáy hồ, một khi vào, sẽ không ra được.
Đôi mắt khẽ chớp tràn đầy màu sắc, trời đất cũng còn kém sắc xa.
Vân Y nghĩ như thế, thần sắc trong mắt càng sâu.
Đôi mắt nàng khẽ chuyển, càng ngày càng đen lại.
Sở Hiên, hắn nhất định phải còn sống, phải còn sống, sống thật tốt.
Cho dù có một ngày nàng mất, hắn cũng phải sống, sống thật tốt.
Trong đôi mắt lóe lên tia kiên định, trong lòng càng kiên định với quyết định của mình.
Lúc nửa đêm, đêm lạnh như nước, Vân Y sớm đã ngủ say.
Bức họa vẫn ở kia, dưới ánh trăng càng đẹp đẽ.
Đột nhiên ngoài cửa nổi lên một trận gió, trong phòng có một người.
Một thân hắc y, cổ tay áo có hoa văn tinh xảo, trên mặt lại mang mặt nạ màu bạc.