Đột nhiên khi nhìn vào đôi mắt ấm áp như ngọc, Vân Y chấn động.
Trong ánh mắt đó cất giấu sự cô đơn và mỏi mệt vô cùng.
Nhìn Mộc Bách Nhiên như vậy, Vân Y muốn nói cái gì đó, nhưng lại nói không nên lời.
Thời gian trôi qua tại bầu không khí im lặng này, âm thanh của Mộc Bách Nhiên lẳng lặng vang lên.
“Đối với Kim Tử, ta có chán ghét, có phẫn nộ, nhưng lại không có hận ý. Năm
đó nàng gả cho nhị thúc, mang theo khí thế bá đạo không ai bì kịp. Mộc
phủ lại chỉ chọn con trưởng làm gia chủ. Nên phụ thân ta mới là gia chủ
của Mộc phủ. Nhưng cũng chỉ là bù nhìn mà thôi, kì thực mọi quyền lực
đều ở trong tay Kim Tử. Kim Tử làm việc xưa nay chỉ dựa vào cảm tính,
chưa bao giờ nghĩ cho người khác. Như tên của tam đệ, Kim Tử thích chữ
Võ, lại mạnh mẽ đoạt đi tên của tam đệ. Nàng xưa nay trân trọng đứa con
bảo bối, người khác không thể đụng vào Mộc Vũ. Mà ta tuy rằng thanh danh bên ngoài, là người đứng đầu bốn vị anh hùng hào kiệt ở Bắc thành,
nhưng ở Mộc gia cũng phải cẩn thận. Tuy rằng đối với Kim Tử ta phẫn nộ.
Nhưng cũng đành chịu, bởi vì nàng chung quy là thê tử duy nhất của nhị
thúc, mẫu thân của nhị đệ ta. Bởi vậy, dù nàng có làm ra chuyện không
thể tha thư, ta cũng không để ý. Ta nói mọi chuyện, không phải muốn
chứng minh cái gì. Chỉ là, Kim Tử đã chết, ta chỉ là muốn nói ra những
lời trong đáy lòng của ta. Mà nàng bị giết, mặc dù ta có cảm giác được
giải thoát. Nhưng là, ta cũng cảm thấy khổ sở. Dù sao nàng đã sớm là
người của Mộc gia. Nay xảy ra chuyện, người Mộc gia tất nhiên rất buồn.
Bởi vậy, Bách Nhiên lại khẩn cầu đại nhân trả lại một công đạo cho thẩm
thẩm. Mà Bách Nhiên tự biết có người nghi ngờ ta, bởi vậy tại hạ sẽ toàn lực phối hợp đại nhân điều tra.”
Không thể nói rõ vì sao, lời nói của Mộc Bách Nhiên vốn hẳn là cảm động lòng người, vì sao
nàng nghe lại có hương vị nhạt nhẽo như nước. Nhưng chuyện này không
quan trọng. Ngay sau đó, Vân Y mất đi cảm giác nghi ngờ. Chỉ còn lại
phán đoán của mình nói cho nàng biết, Mộc Bách Nhiên vô tội.
Vân Y không biết mình có nên tin tưởng hắn không, nhưng không phải cũng
không có lí do không tin hắn sao? Kim Tử là do Mộc Bách Nhiên giết,
không khác gì đang nói nhảm sao?
Vân Y đột nhiên lại cảm thấy buồn cười. Chuyện này mình cần gì phải nghĩ nhiều như vậy, hết thảy dựa theo chứng cớ là được rồi.
Nhất thời, tâm tình Vân Y thả lỏng rất nhiều. Nàng bắt đầu hỏi về vụ án này.
“Ngươi nói xem ngày Kim Tử quận chúa chết ngươi làm gì, thời gian, nơi ngươi lui tới.”
Mộc Bách Nhiên nói xong, liền lẳng lặng cúi đầu. Khi Vân Y đột nhiên hỏi hắn, hắn khẽ giật mình.
Nghe Vân Y hỏi, Mộc Bách Nhiên vội vàng trả lời:“Ngày hôm qua ta gặp nhị
thẩm ở hoa viên, phát hiện nhị thẩm tinh thần không tốt. Vì thế, hôm nay ta phái người làm một bát canh tẩm bổ, cố ý phái người đưa cho nhị thẩm dùng. Mà ta hôm nay cũng chưa ra khỏi Thanh Tùng viện, luôn ở trong
phòng đọc sách.”
Mộc Bách Nhiên nói xong, như bị xúc động, nhẹ thở dài một tiếng.
Nghe hắn nói xong, Vân Y không phát hiện ra điều khả nghi, nên lại phái
người đưa Mộc Bách Nhiên về phủ. Mà nay Mộc phủ đã được canh chừng
nghiêm ngặt, Mộc Bách Nhiên tương đương như bị giam lỏng.
Bởi vì Kim Tử chết là vấn đề lớn, cho nên mọi người có liên quan đều phải
bị thẩm vấn. Nhưng Mộc phủ là gia tộc trăm năm, thân phận người trong
phủ cũng không thấp, nên không có khả năng hỏi từng người một. Vì vậy
Kim Dịch xin thánh chỉ của hoàng thượng, phái binh lính bao vây Mộc phủ, tương đương với giam lỏng người của Mộc phủ.
Hành vi của Kim Dịch nhìn qua là vì Mộc phủ, kì thực tất cả đều vì lợi ích của
hắn. Vốn nàng muốn giam lỏng Mộc Bách Nhiên tại phủ, nhưng cũng phải cho hắn quay về. Mà lúc này, Kim Dịch đang có ý gì nàng cũng không biết.
Dù sao Kim Tử chết, kỳ thật cũng có liên quan đến Kim Dịch.
Có lẽ Kim Dịch vì củng cố thế lực của mình, muốn thừa cơ hội này đem lợi
ích về cho mình. Mà nếu làm đúng, lại có thể loại bỏ cái đinh trong mắt
hắn.
Chỉ là Kim Dịch thật sự sẽ như thế sao? Nhưng như vật đều cho thấy Kim Dịch chỉ lợi dụng Kim Tử chết để giành lợi ích của mình.
Mà lần này, nàng lại phụ trách xử lí vụ án này, Kim Dịch phỏng chừng là
thấy mình không có bối cảnh. Đến lúc đó, nghĩ mình không tra ra được.
Hơn nữa, vụ án này quỷ dị phi thường, có khả năng không tra được gì. Như vậy, kết quả cuối cùng là mình bất lực. Sau đó sẽ bị Kim Dịch thao
túng.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Vân Y để mình thanh tỉnh một chút.
Bây giờ còn chưa bắt đầu điều tra, sao có thể nhụt chí.
Vân Y gọi Hoa Sen vào hỏi.
Hoa Sen là đại nha hoàn bên cạnh Kim Tử, được Kim Tử tín nhiệm. Mà Kim Tử
chết, cũng là Hoa Sen ở bên cạnh. Hơn nữa vụ án này cũng là Hoa Sen đến
phủ kích trống minh oan. Đối với chuyện này, Vân Y vẫn nghĩ không ra, vì sao Hoa Sen lại kích trống minh oan.
Nếu nàng nói
Mộc Bách Nhiên gây nên, như vậy nàng phải báo cho Nhiếp chính vương mới
đúng a. Như vậy, Mộc Bách Nhiên chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ,
như vậy tự nhiên cũng vì Kim Tử đòi lại công đạo. Xem ra Hoa Sen này
cũng không đơn giản, hơn nữa Vân Y cảm thấy mấu chốt là ở Hoa Sen này.
Lần này thẩm án, Vân Y không lên công đường. Bởi vì nàng không thích dụng
hình bức cung, cho nên ở hậu đường, hỏi đại khái chút chuyện, sau đó xem xem có phát hiện gì không.
Hoa Sen nhất bị đưa đến hậu đường, khi thấy Vân Y, lập tức quỳ xuống.
“Đại nhân, ngươi nên vì phu nhân làm chủ a, phu nhân chết oan uổng a.”
Hoa Sen quỳ xuống, lập tức bắt đầu khóc kể.
Nghe Hoa Sen khóc kể, Vân Y cảm thấy phiền chán, phất tay ngăn lại.
“Đừng khóc, bản quan hỏi ngươi, ngày ấy có phải chỉ có mình ngươi bên cạnh phu nhân?”
Nghe Vân Y quát lớn, Hoa Sen làm như bị hoảng sợ, run rẩy thân mình, cẩn
thận trả lời:“Đúng vậy, ngày đó chỉ có nô tỳ hầu hạ bên cạnh phu nhân.”
“Phu nhân ngươi chết như thế nào, ngươi nói lại chuyện hôm đó xem.”
“Bẩm đại nhân. Ngày ấy phu nhân vốn là tính muốn nghỉ ngơi, sau đó đại thiếu gia cố ý phái người tặng một chén canh bổ cho phu nhân dùng. Phu nhân
nghe xong, lúc ấy liền khen đại thiếu gia có lòng, sau đó sai người mang vào. Lúc ấy chén canh vẫn còn nóng. Nên phu nhân lập tức uống. Sau khi
phu nhân uống xong, an vị trong phòng nhắm mắt nghỉ ngơi. Ai ngờ không
đến nửa khắc, đột nhiên sắc mặt phu nhân trở nên xanh tím, khó chịu lấy
tay nắm cổ mình, sau đó khóe miệng tràn máu đen. Sau đó, phu nhân tắt
thở.”
Hoa Sen nói đến đây, đã khóc không thành tiếng.
Lời Hoa Sen nói nghe qua cũng không có vấn đề gì, Hoa Sen miêu tả dấu hiệu
của Kim Tử trước khi chết chính là trúng độc thất đêm hương. Hơn nữa,
lời này cũng ăn khớp với Mộc Bách Nhiên.
“Như vậy, phu nhân chết, sao ngươi lại đến đây báo án?”
Ở tình huống kia, một nha hoàn không phải là kinh hoảng báo cho quản gia
trong phủ sao? Nàng thì ngược lại, chạy đến phủ báo án. Vân Y thiếu chút nữa nghĩ mình là Bao Thanh Thiên, như có vụ án nào thì lập tức nghĩ tới mình.
Mình cũng chỉ là một quan viên mới nhậm chức, không có bối cảnh, làm sao có thể để nha hoàn này chạy tới báo án?
“Hồi bẩm đại nhân, bởi vì trước khi phu nhân chết vẫn tôn sùng đại nhân, còn nói nếu có một ngày nàng xảy ra chuyện, chỉ có đại nhân ngươi cho nàng
một công đạo. Cho nên, phu nhân vừa có chuyện, nô tỳ liền lập tức đến
phủ báo án.”
Lời này, thật là Kim Tử nói? Trong mắt nàng để ý đến mình sao?
Bất quá lời này nói cũng đúng. Chuyện này, nàng tất nhiên sẽ tận tâm điều
tra rõ chân tướng cho Kim Tử một công đạo. Đáng tiếc Kim Tử đã chết, nếu không nàng cũng không dễ dàng buông tha cho nàng ta.
Đợi Hoa Sen đi rồi, Vân Y lại hỏi vài nha hoàn, bà vú ở Mẫu Đơn các một ít
vấn đề. Bọn họ đều nghĩ chén canh kia. Kim Tử vì uống chén canh đó mà
chết.
Mà đó cũng là chứng cứ chỉ tội Mộc Bách Nhiên
sát hại Kim Tử, nhưng lời nói của Mộc Bách Nhiên còn văng vẳng bên tai.
Hơn nữa, Mộc Bách Nhiên cũng không có động cơ giết Kim Tử. Tuy rằng Mộc
phủ sóng ngầm mãnh liệt, ma sát rất lớn, nhưng cũng không có gì xảy ra?
Nếu muốn thì đã xảy ra chuyện từ sớm, làm sao có thể chờ đến hôm nay.
Hơn nữa lựa chọn một phương pháp tầm thường như vậy mà giết Kim Tử, thật sự là không hợp với lẽ thường.
Vân Y nhất thời cảm thấy rối loạn.
Lời Hoa Sen nói là thật sao?
Nhưng lời nói của Hoa Sen cũng ánh xạ ra một tin tức, thì ra Kim Tử cùng Kim
Dịch có hiềm khích. Hơn nữa ngày đó biểu hiện của Kim Dịch cũng là căn
cứ chính xác, Kim Dịch thấy Kim Tử chết cũng không có chút đau thương,
ngược lại hoạt động thường xuyên, xem ra muốn mượn cơ hội này để thực
hiện âm mưu.
Kim Dịch, đây không phải là muốn chạm vào ngôi vị hoàng đế sao.
Không được, lần này không thể cho Kim Dịch đắc ý, nếu không ngôi vị hoàng đế
của Bắc Dương có nguy cơ, vậy Hồi sinh thảo của mình cũng có nguy cơ.
Nghĩ đến Hồi sinh thảo, trong đáy lòng lại đau đớn vô cùng.
Mỗi khi loại đau đớn này dâng lên, Vân Y chỉ biết lẳng lặng tìm một chỗ,
lẳng lặng nhớ, làm cho sự đau đớn này giảm bớt một chút. Chỉ có như vậy, nàng mới biết được mình làm tất cả đều đáng giá. Mình đau đớn chỉ vì để người kia còn sống, như vậy nàng mới kiên trì và có dũng khí.
Lần này cũng không ngoại lệ, sau khi sự thống khổ dần dần biến mất, Vân Y đột nhiên phát hiện đầu óc mình thanh tỉnh rất nhiều.
Sau khi thanh tỉnh, Vân Y phát hiện suy nghĩ của mình có chút rõ ràng.
Buổi tối, Vân Y lại đi tới Mộc phủ.
Một đường thông suốt tới Mộc phủ, Vân Y phát hiện thủ vệ ở đây cũng không
nhiều, xem ra này Kim Dịch đối với người của Mộc phủ vẫn rất khách khí.
Có lẽ Mộc phủ dù sao cũng là gia tộc lớn, không nên làm bừa.
Vân Y đi vào Mẫu Đơn các, đi đến phòng Kim Tử. Bởi vì Kim Tử trúng độc kỳ
lạ, xác chết không phân hủy, hơn nữa vụ án chưa điều tra rõ, nên vẫn đặt trong phòng nàng.
Đẩy cửa phòng Kim Tử ra, hương thơm nồng của hoa lan quanh quẩn chóp mũi.
Mùi hoa này thật sự rất nồng, nhưng lại không bị chán ghét, mang theo sự
mát lạnh nhè nhẹ. Giống nhau bên trong không phải thi thể, mà là vật quý hiếm.
Vào phòng, Vân Y tinh tế quan sát gian phòng
này. Vân Y phát hiện gian phòng không có gì thay đổi, vẫn giống như ngày đó nàng nhìn thấy.
Nhìn vết máu đen, Kim Tử nằm trên giường. Tất cả chuyện này đều quỷ dị, lại có vẻ không hiểu.
Hương hoa lan vẫn nồng như vậy, tản mát ra vẻ phong tình.
Mùi?
Vân Y đột nhiên đem lực chú ý chuyển dời đến mùi hoa, cảm thấy kỳ quái.
Vì sao người kia lại chọn loại độc như vậy? Tất nhiên là có ý nghĩa. Tâm
tư Vân Y xoay ngược lại, cũng không nghĩ ra mục đích của người kia.
Trong lúc nhất thời không nghĩ ra mấu chốt, Vân Y đi vào giường, nhìn Kim Tử, cẩn thận nhìn toàn thân của nàng. Nhưng kết quả vẫn không thu hoạch
được gì.
Đột nhiên, Vân Y nhìn thấy trên cổ Kim Tử có một điểm đen. Nếu không nhìn kỹ, thì không thấy.
Vân Y tinh tế quan sát điểm đen kia, cảm thấy có chút quen mắt.
Nếu nhìn quen mắt, vậy nàng đã gặp qua hơn nữa có khả năng biết.
Nhưng đó là cái gì?
Vân Y vẫn không nghĩ ra, bất đắc dĩ, Vân Y về phòng.
Để tiện tra án, Vân Y trực tiếp ở lại phủ.
Nằm ở trên giường Vân Y vẫn ngủ không được, tổng cảm thấy mình đang cách xa chân tướng, không thể vén bức màn đó lên.
Đột nhiên mũi của Vân Y khẽ động, chóp mũi lại có mùi hôi truyền đến. Nháy
mắt buồn bực, Kim Dịch có phải cố ý hay không, cố ý không tu sửa nơi
đây.
Ngày mai tìm một huân hương che dấu mùi này, Vân Y trong lòng yên lặng nghĩ. Sau đó, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Lúc sắp ngủ, Vân Y lại đột nhiên mở mắt, trong mắt tinh quang lưu động.
Che dấu?
Che dấu!