Edit: Sunny Út
Một thân tử y, quý khí hồn nhiên, mỹ mạo như nữ thần, có khả năng cướp đi hô hấp.
Tử y liễm diễm, dung mạo tuyệt thế vô song. Nữ tử này, thật là đẹp đến mức tận cùng. Mặt mày như họa, đôi mắt liễm diễm sinh huy, làm cho người ta sa vào trong đó, khó có thể tự kềm chế.
Tư Cảnh Hiên nhìn tuyệt sắc nhân gian trước mặt, trong mắt không chút dao động.
Quân Ánh Nguyệt nhìn Tư Cảnh Hiên, vừa yêu vừa hận.
Quân Ánh Nguyệt vô cùng tự tin với diện mạo của mình, trong thiên hạ không
ai có thể so sánh với nàng. Nhưng dù là dung mạo tuyệt thế, cũng không
thể làm cho Tư Cảnh Hiên lay động.
Quân Ánh Nguyệt
nhìn Tư Cảnh Hiên, đôi mắt tràn đầy thâm tình. Đối với thâm tình của
Quân Ánh Nguyệt, Tư Cảnh Hiên không phải không có cảm giác. Quân Ánh
Nguyệt từng cứu hắn một mạng, lúc ấy hắn nghĩ nếu có một ngày tất cả đều giải quyết, nàng còn chờ hắn, hắn có lẽ sẽ thú nàng.
Chỉ là, từ sau khi nữ tử thanh nhã như thanh liên kia xuất hiện, trong mắt
hắn không có nàng. Trong mắt, trong lòng, đều là nữ tử kia.
Nhận thấy được tâm tư nam tử đối diện đang dao động, Quân Ánh Nguyệt khẽ buông lỏng, trong ánh mắt cũng có chút hoài nghi.
Quân Ánh Nguyệt không nói gì, cũng không nhìn Sở Hiên, chỉ dùng khóe mắt
cùng với giác lực siêu cường của mình cảm giác cảm xúc của hắn.
Tư Cảnh Hiên dưới ánh mặt trời, đôi mắt hằn lên mũi nhọn.
Quân Ánh Nguyệt cả kinh, vội giấu đi tâm tư của mình. Quân Ánh Nguyệt điều
chỉnh biểu tình của mình, ôn nhu như nước nói: “Hiên, ta đem sinh mệnh
chi hoa làm phần thưởng, ngươi để ý không?” Thanh âm như nước của Quân
Ánh Nguyệt nhu hòa êm tai.
Nghe thanh âm của Quân Ánh Nguyệt, Tư Cảnh Hiên không có chút biến hóa, thanh âm thản nhiên nói:
“Đó là của ngươi, ngươi muốn xử lý sao thì tùy.”
Nghe Tư Cảnh Hiên trả lời, ánh mắt Quân Ánh Nguyệt tối sầm lại, nhưng nhanh chóng bị nàng che dấu.
“Sinh mệnh chi hoa kia ta vốn tìm cho ngươi, võ công của ngươi nếu dùng sinh
mệnh chi hoa, nhất định có thể nâng cao một bước. Mà ta đưa ra sinh mệnh chi hoa là vì muốn làm rạng rỡ thất quốc thi đấu mà thôi. Đứng nhất
trong thất quốc chỉ có Quân quốc của ta, không còn khả năng khác. Bởi
vậy, cuối cùng sinh mệnh chi hoa vẫn ở trong tay của ta.” Quân Ánh
Nguyệt ôn nhu nói, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, thanh âm
êm tai tốt đẹp.
Chỉ là, Tư Cảnh Hiên không nói gì. Tư Cảnh Hiên nghe nàng nói xong, ánh mắt có chút gợn sóng.
Chỉ có thể sao?
Khóe miệng Tư Cảnh Hiên bỗng hiện lên một độ cong ý nhị, Quân Ánh Nguyệt nhìn Tư Cảnh Hiên như vậy, trong mắt có tia quang mang.
“Hiên, thất quốc thi đấu, ngươi tham gia được không?”
“Được.” Tư Cảnh Hiên thản nhiên nói.
Được đáp án mình muốn, Quân Ánh Nguyệt biết mình ở lại cũng không làm gì, nên rời đi trước.
Đi được một khoảng, Quân Ánh Nguyệt quay đầu nhìn Tư Cảnh Hiên liếc mắt một cái, cái liếc mắt mang ý vị thâm trường.
Mà Tư Cảnh Hiên lại một mình đứng trước cửa sổ, nhìn về một nơi, ánh mắt ôn nhu mà thâm thúy.
Bên kia, Vân Y cùng Tây Lâm Hạo tới một nhã gian của tửu lâu. Hai người gọi một bàn rượu và thức ăn, Vân Y không biết nên mở miệng thế nào.
Tây Lâm Hạo rất muốn hỏi lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
“Ta có một việc muốn thỉnh giáo ngươi.” Trên mặt Vân Y mang theo một tia lo lắng, giọng điệu nghiêm túc hỏi.
Nghe Vân Y nói, Tây Lâm Hạo không khỏi có chút khẩn trương, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy, có phải ngươi không thoải mái hay không?”
Vân Y hỏi hắn, Tây Lâm Hạo chắc chắn có liên quan đến y thuật, nên nghĩ nàng có thoải mái hay không.
Nghe thanh âm lo lắng của Tây Lâm Hạo, Vân Y cũng thản nhiên nở nụ cười.
Khóe miệng mang theo nụ cười dịu dàng, thần thái cũng thả lỏng, ôn nhu
nói: “Không có, ta không có việc gì. Chỉ là một người quan trọng của ta
trúng một loại độc, cho nên muốn thỉnh giáo ngươi một chút.”
Tây Lâm Hạo thiệt tình tiếp đãi, Vân Y sớm đã đem Tây Lâm Hạo như bằng hữu thân thiết của mình.
Nghe Vân Y nói, Tây Lâm Hạo mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
May mắn không phải nàng có việc.
“Ngươi cứ nói, có khả năng ta sẽ giúp ngươi.” Tây Lâm Hạo thần sắc ôn hòa, giọng điệu mềm mại.
Nghe Tây Lâm Hạo lời nói, Vân Y trong lòng cảm thấy an tâm.
“Ngươi có biết độc băng hàn chi sâm không?” Vân Y trên mặt lo lắng, giọng điệu mang theo một tia thật cẩn thận.
“Băng hàn chi sâm......”
Nghe thế, Tây Lâm Hạo trên mặt mang thần sắc khiếp sợ, không tự giác thì thào nhớ kỹ.
Nhìn thần sắc của Tây Lâm Hạo, trong lòng Vân Y khẩn trương.
Tây Lâm Hạo lộ ra thần sắc này, chẳng lẽ thật sự khó giải sao?
Vân Y ánh mắt khẩn trương, chờ mong nhìn Tây Lâm Hạo, hy vọng sẽ có cách.
Tuy rằng, nàng biết y thuật trong sách cổ, nhưng nàng vẫn không nắm
chắc. Bởi vậy, lúc thấy Tây Lâm Hạo, nàng muốn nhờ hắn giúp.
Nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, Tây Lâm Hạo nhất thời cảm thấy lòng mình mềm mại như nước, không muốn làm giai nhân thất vọng.
Nghĩ xong, hắn ôn hòa mở miệng:“Băng hàn chi sâm, là loại độc mạn tính.
Người trúng độc nếu như không có thuốc giảm đau, toàn thân sẽ lạnh như
băng, lạnh đến mức tận cùng. Nếu muốn giải độc, phải có hai thuốc dẫn,
một là Hồi sinh thảo, một là sinh mệnh chi hoa.”
Nói xong những lời này, Tây Lâm Hạo đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Vân Y, kinh ngạc nói:“Ngươi là vì sinh mệnh chi hoa mà đến?”
“Đúng vậy.” Vân Y trả lời kiên định mà chấp nhất.
Nghe Vân Y trả lời, Tây Lâm Hạo không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt ám trầm, thanh âm có chút cô đơn nói:“Là vì Sở Hiên sao?”
“Đúng vậy. Vì hắn, ta nhất định sẽ lấy sinh mệnh chi hoa, không tiếc thứ gì.” Lời nói Vân Y rõ ràng, kiên định từng chữ.
Ánh mắt Tây Lâm Hạo có chút hư ảo nhìn Vân Y, nghĩ lại. Mới phát hiện, đây là do mình tình nguyện, chỉ là mộng đẹp mà thôi.
“Vân Mộng Vũ, ngươi cũng biết sinh mệnh chi hoa hiện tại ở trên tay ai, tương lai sẽ vẫn ở trên tay hắn.”
“Ta biết, sinh mệnh chi hoa bây giờ ở trong tay Quân Ánh Nguyệt, tương lai
sẽ ở trong tay ta.” Vân Y tự tin mà kiên định, nàng không có đường lui,
nàng phải có được!
Nhìn nàng kiên quyết, Tây Lâm Hạo muốn khuyên bảo cũng nói không được.
“Vũ nhi......” Tây Lâm Hạo cúi đầu hô một tiếng.
Nghe vậy, Vân Y cảm thấy hoảng hốt, cứ như mình làm hắn bị thương.
“Ta là Vân Y, Vân Mộng Vũ đã chết từ trong biển lửa. Ta là thừa tướng của
Bắc quốc, đại biểu Bắc quốc đến dự thi.” Khóe miệng Vân Y mang theo nụ
cười bất đắc dĩ.
Nghe Vân Y nói, toàn bộ sự chú ý của Tây Lâm Hạo đều ở câu sau. Hắn không cần biết nàng là ai, chỉ cần nàng mạnh khỏe.
“Nếu ngươi có được sinh mệnh chi hoa, ta sẽ giúp ngươi điều chế thuốc giải.”
Tây Lâm Hạo muốn nói nàng buông tay, nhưng nhìn bộ dáng cố chấp của nàng, lại thật sự không đành lòng.
“Cảm ơn.” Vân Y không biết nên báo đáp hắn thế nào, chỉ có thể cảm ơn.
Được đáp án vừa lòng, Vân Y yên tâm trở về dịch quán, chuẩn bị thi đấu ở thất quốc.
Vân Y giục ngựa đến ngoài thành, vào lều trại của Bắc quốc.
Thất quốc thi đấu, các quốc gia đều là dẫn theo binh mã đến. Nếu các binh mã vào thành, tất nhiên sẽ không tiện. Bởi vậy, Quân quốc an bài các binh
mã đóng quân ở ngoài thành, đóng quân dưới Thương Sơn. Đợi trận đấu bắt
đầu, binh mã có thể trực tiếp lên núi.
Dưới Thương
Sơn có bình nguyên rộng lớn. Bởi vậy, lục quốc có thể đóng quân ở đây.
Tuy rằng, Bắc quốc lại bị an bài vị trí kém cỏi. Nhưng Vân Y đối với
diện tích cùng với địa thế vẫn có vẻ vừa lòng.
Vân Y vào lều trại, lập tức có tướng quân dẫn đầu đến chào.
“Thuộc hạ Thổ Dũng tham kiến thừa tướng đại nhân.”
Lần này mang đội là Thổ Dũng, đối với Thổ Dũng, Vân Y cực kỳ vừa lòng.
“Đứng lên đi, nói tình hình huấn luyện gần đây.” Thổ Dũng đứng dậy, bẩm báo với Vân Y.
Vân Y chăm chú nghe Thổ Dũng trả lời, nghe xong, lại tinh tế nói:“Nhớ kỹ,
phương thức diễn tập nhất định phải giữ bí mật. Không thể tiết lộ, đó là đòn sát thủ của ta. Còn nữa, phải tăng tinh thần đoàn kết của mọi
người.”
“Vâng! Thuộc hạ nhất định làm được.” Nhìn Thổ Dũng, Vân Y yên tâm.
Vân Y lại nhìn binh lính xung quanh, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Làm xong tất ca, Vân Y lại bắt đầu cưỡi ngựa trở về. Ai ngờ, đến dịch quán, lập tức có thị vệ kích động đưa một tờ giấy.
Vân Y nghi hoặc tiếp nhận, thị vệ cuống quít giải thích:“Lúc chạng vạng, đột nhiên có phi đao bay vào, có một tờ giấy hé ra.”
Vân Y nghi hoặc mở tờ giấy ra, lúc thấy nội dung, Vân Y biến sắc.
Là Nguyệt Thần cư, muốn mượn Hồi sinh thảo dùng một chút.
Mượn?
Nguyệt Thần cư thật đúng là rất văn nhã, dùng một từ như vậy.
Không ngờ Nguyệt Thần cư lại ra tay!
Nhưng nàng hao tổn tâm cơ mới có được, làm sao có thể dễ dàng đưa ra.
Ánh mắt Vân Y tối lại, nghĩ cách đối phó Nguyệt Thần cư.
Nguyệt Thần cư, không phải nhỏ bé, có thể so sánh với Bích Thủy sơn trang. Hơn nữa hiện tại lại ở Quân quốc, thật đúng là có chút nguy hiểm.
Nguyệt Thần cư, sự vui đùa này thật lớn a.
Vân Y nhìn trên tờ giấy có thời gian cùng địa điểm, ánh mắt thâm thúy, không biết đang tự hỏi cái gì.
Đêm đến, gió lạnh như nước, chiếu vào một biệt viện trong tành, càng có vẻ xinh đẹp.
Vân Y dựa theo miêu tả trên giấy, tìm được nơi này. Tuy rằng bây giờ là mùa thu, nhưng hồ nước vẫn có sự xinh đẹp.
Đột nhiên, bên tai Vân Y vừa động, có nhiều tiếng bước chân vang lên.
“Vân thừa tướng.”
Thanh âm này......
Rất quen thuộc!
Vân Y cảm thấy thân thể của chính mình có chút cứng ngắc, trong đầu nhớ tới một thứ.
Mà người bên kia, không thấy Vân Y đáp lại, đề cao thanh âm, nhắc
nhở:“Không biết Vân thừa tướng có mang Hồi sinh thảo đến không? Ta nghĩ
Vân thừa tướng là người thức thời, tất nhiên sẽ không ngỗ nghịch ý của
Nguyệt Thần.”
Nghe mấy câu này, Vân Y lại nghĩ đến chuyện khác.
Vân Y nhớ tới thông đạo thần bí của Sở quốc, trong thông đạo có cơ quan
cùng trận pháp cường đại. Nhớ tới bích hoạ trong thông đạo, trên đó có
miêu tả chuyện của Nguyệt Thần cư.
Vân Y nhớ lại khi Sở Phách Thiên chết, chết quá nhanh, quá kiên quyết.
Nghĩ lại, xâu chuỗi lại mọi thứ, tựa hồ có kết quả.
Vân Y chậm rãi xoay người lại, nhìn một thân áo xanh đối diện, xinh đẹp phi thường, Hoa Thanh Nhi.
“Là ngươi, làm sao có thể là ngươi?” Hoa Thanh Nhi không hiểu nhìn người trước mặt, tao nhã vô hạn như cũ.
Hoa Thanh Nhi cắn răng, trong lòng hận ý lan tràn.
“Vân Mộng Vũ, ngươi còn sống! Thật sự không ngờ a, ngươi còn sống. Còn sống
thì tốt, cho ta có cơ hội báo thù, có cơ hội cho ngươi sống không bằng
chết.” Hoa Thanh Nhi nghiến răng nghiến lợi nói, trong ánh mắt lóe ra
khoái cảm.
Nhìn Hoa Thanh Nhi, Vân Y cũng không nói gì a.
Đến Quân quốc, lại gặp vài người quen trước kia? Mặc kệ là kẻ thù hay là bằng hữu, cũng đủ loại, cái dạng gì cũng có.
“Là ta, ta còn còn sống. Hơn nữa, sống rất tốt.” Thanh âm Vân Y thản nhiên, khóe miệng tươi cười nhợt nhạt nói.
Nhìn bộ dáng này, trong mắt Hoa Thanh Nhi, nàng rất giận a.
“Ngươi....... Vân Mộng Vũ ngươi đừng đắc ý, mặc kệ sau lưng ngươi có ai, chỉ cần ở
Quân quốc này, ta không tin ngươi có thể qua được Nguyệt Thần cư.”
Nghe nói như thế, Vân Y có chút bất đắc dĩ. Đã kết thù với Nguyệt Thần cư.
“Ta không muốn nói gì, cho ngươi nói một mình đi.” Nghe Vân Y nói, Hoa
Thanh Nhi lại hận, hận Vân Mộng Vũ luôn nhanh mồm nhanh miệng.
Hoa Thanh Nhi cân nhắc chuyện này nên giải quyết như thế nào. Hiện tại
trong Nguyệt Thần cư cạnh tranh kịch liệt, mình cùng Dạ Vũ đấu tranh
càng ngày càng kịch liệt.
Tuy rằng mình dựa vào
sinh mệnh chi hoa được Nguyệt Thần ưu ái, hơn nữa hơn một năm qua cũng
giúp Nguyệt Thần làm rất nhiều chuyện, mới có địa vị hôm nay.
Nhưng thân phận của Dạ Vũ cũng không đơn giản.
Dạ Vũ, nàng không biết lai lịch của hắn. Chỉ biết hắn được một người thần
bí họ Tuyết đưa cho Nguyệt Thần. Sau đó Dạ Vũ có võ công bí hiểm, thủ
đoạn tàn nhẫn, làm việc lưu loát xuất sắc mà được Nguyệt Thần xem trọng.
Bởi vậy, bây giờ có thể nói là nàng cùng Dạ Vũ cạnh tranh, hai người đều cẩn thận, không dám có chút sai lầm.
Nếu hôm nay có được Hồi sinh thảo, đem Hồi sinh thảo hiến cho Nguyệt Thần.
Như vậy, địa vị sau này của nàng ở Nguyệt Thần cư không thể lay động.
Phân tích lợi lại, Hoa Thanh Nhi chớp mắt, không muốn cùng Vân Mộng Vũ nhiều lời.
“Vân Mộng Vũ, ngoan ngoãn đưa Hồi sinh thảo ra đây, ta sẽ cho ngươi được chết một cách thống khoái.”
Nghe Hoa Thanh Nhi nói, Vân Y rất muốn cười. Vì thế, nàng thật sự nở nụ cười, cười đến thanh nhã.
Nhìn Vân Y cười, Hoa Thanh Nhi nhất thời thẹn quá hóa giận. “Xem ra ngươi
chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a, người đâu bắt nàng cho ta.”
Lập tức rất nhiều người phía sau Hoa Thanh Nhi tiến lên tróc nã Vân Y.
Đối với bản tâm pháp Xuất Trần đưa, Vân Y luyện cũng thuận buồm xuôi gió.
Mà Sở Hiên dạy nàng chiêu thức, nàng cũng thông suốt nhiều.
Vừa vặn, có thể lấy những người này để luyện tập, nhìn xem võ công của mình đến mức nào.
Trong mắt Vân Y hiện lên tia hưng phấn, sau đó lao vào những người này. Vân Y hóa nội lực làm thành hình một thanh kiếm, kiếm quét ngang, có rất
nhiều người ngã xuống.
Chỉ cảm thấy bóng dáng Vân Y như gió, căn bản không thấy Vân Y ra tay như thế nào, thì đã chết.
Nhìn một đám người ngã xuống, Hoa Thanh Nhi hoảng hốt.
Vân Mộng Vũ sao lại lợi hại như vậy, không hổ là các chủ trẻ tuổi của Thiên Binh các.
Nhìn võ công trác tuyệt của người kia, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng
đẹp đẽ, Hoa Thanh Nhi hận, móng tay gắt gao đâm vào bàn tay cũng không
biết.
Xem ra, mình đã tính sai. Trong mắt Hoa Thanh Nhi có vẻ không cam lòng, sau đó lập tức rời đi.
Nhìn Hoa Thanh Nhi rời đi, Vân Y không đuổi theo.
Lúc chưa làm rõ thân phận của Hoa Thanh Nhi ở Nguyệt Thần cư, Vân Y sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Dù sao Nguyệt Thần cư cũng không phải không tồn tại. Bởi vậy, Vân Y cũng
chỉ có thể buông tha nàng. Đợi khi về điều tra, dù sao muốn giết Hoa
Thanh Nhi, còn nhiều thời gian.
Hơn nữa, nếu đuổi
theo, cũng không biết có thể rơi vào bẫy gì không? Giải quyết những
người đó xong, Vân Y nhanh chóng rời khỏi đây.
Sau khi Vân rời khỏi, trên nóc nhà của biệt viện xuất hiện nam tử che mặt.
Nam tử, hơi thở cuồng ngạo tà nghịch. Nam tử nhìn bóng dáng Vân Y đi xa, trong ánh mắt tràn đầy suy nghĩ sâu xa cùng giãy dụa.
Nàng muốn như vậy sao?
Nếu như vậy, hắn sẽ thành toàn!