Edit: Sunny Út
Quân quốc vừa đưa ra, các quốc gia ồ lên, ai cũng muốn chiêm ngưỡng.
Quân quốc, tựa hồ như muốn đoạt thứ nhất?
Quân quốc vừa tạo rung động còn chưa tan, Hạo quốc lại làm tăng thêm cao trào nữa.
Hạo quốc trình lên là một bộ sách thuốc, tập hợp các loại dược thảo. Bộ sách thuốc này vừa đưa lên, bên dưới vỡ òa.
“Đây là có chuyện gì? Hạo quốc sao lại có bộ sách thuốc này?”
“Đúng vậy a, ta cũng thấy kỳ quái. Nhắc tới sách thuốc là từ Tây quốc, ta sẽ
không kinh ngạc. Nhưng bộ sách này lại từ Hạo quốc đưa ra a.”
“Đúng vậy, ngươi xem thần sắc trên mặt của các quốc gia đi. Thật sợ hãi a, có thể thấy bộ sách thuốc này có giá trị.”
“Nói đúng a, giám khảo ở đây toàn là cao nhân lánh đời, người người đều phi
phàm. Bọn họ ai cũng là ngôi sao sáng, nhân phẩm lại được thiên hạ kính
trọng. Hiện tại, ngay cả bọn họ cũng lộ ra thần sắc này, có thể thấy
được bộ sách thuốc này nhất định không bình thường.”
“Các ngươi nhìn thần sắc của Hạo vương, cũng không thể tin.”
“Hạo vương Tây Lâm Hạo, là đệ tử đắc ý nhất của cốc chủ Thần Y cốc. Thiếu
niên thần y, vốn tưởng rằng hắn có lẽ sẽ làm ra bộ sách thuốc đáng chú
ý, ai ngờ lại không phải. Thật sự tò mò, còn có thể có bao nhiêu phấn
khích. Xem ra, lần này thất quốc thi đấu, quả nhiên là không uổng công.”
“Cũng không hẳn, các quốc gia khác sức lực cũng có hạn. Chẳng lẽ ngươi còn chờ mong Bắc quốc có thể cho ngươi kinh hỉ sao?”
“Ha ha......”
“Nói cũng đúng......”
Những lời này truyền vào tai Vân Y, nghe họ nói, ánh mắt Vân Y khẽ chớp.
Trong lòng thầm nghĩ, cười đi, cười đi, cứ vui vẻ, chút nữa thấy kết
quả, biểu tình kia khẳng định càng thú vị.
Hạo quốc xong, Sở quốc dâng lên một bộ lễ pháp. Vân Y có biết một ít, lúc còn Sở Phách Thiên đã bắt đầu chuẩn bị.
Nghe nói chuẩn bị ít nhất mười năm, vốn là vật kinh thiên động địa. Nhưng
lần này từng quốc gia đều xuất hiện vật bất phàm. Như vậy, bộ lễ pháp
này không có gì xuất chúng.
Vân Y đột nhiên tò mò, nhẹ nhàng nhìn Sở Thụy Phong.
Phát hiện Sở Thụy Phong mang vẻ mặt chuyên chú nhìn lên trên, trong ánh mắt có chút ảm đạm.
Xem ra, Sở Thụy Phong đã thất bại.
Cũng đúng, tiếp quản một quốc gia vỡ nát, chưa kịp tu sửa, lại bắt đầu thi
đấu. Trận đấu này rất quan trọng, nếu vô ý, có khả năng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Bởi vì phía trước oanh động, lễ pháp của Sở quốc cũng
không chấn động.
Đông quốc trình lên một tập thơ.
Nghe qua thì thấy bình thường, nhưng nhìn kỹ, có thể phát hiện chỗ bất
phàm. Tuy nó không bằng Quân quốc, Hạo quốc, nhưng lại hơn Sở quốc.
Tiếp theo là Miền nam trình lên nhạc điển, vậy rất phù hợp với Nam Thiếu
Dục. Hắn là người yêu ca nhạc, có thể thu thập ra các loại tuyệt thế
danh khúc, tất nhiên là có một không hai.
Tây quốc
trình lên là một bộ y điển, chắc chắn có sự so sánh với Hạo. Mọi người
có thể hiểu được sự kinh ngạc vừa rồi của Tây Lâm Hạo.
Lúc này, Tây Lâm Hạo lại chịu thiệt. Bởi vì hắn căn bản không nghĩ tới trận đấu này sẽ kịch liệt, bởi vậy trên bộ y điển này, hắn tận lực đơn giản
bớt. Cho nên bên trong chỉ là một chút tri thức về dược, tuy bình
thường, nhưng cũng là một quyển y thuật đầy đủ trong thiên hạ. Chỉ là,
bởi vì có sách thuốc của Hạo quốc, bản y điển này của Tây Lâm Hạo ảm đạm thất sắc.
Lục quốc đã xong, rốt cục cũng đến phiên Bắc quốc.
Mọi người nhất thời im lặng, chờ Bắc quốc trình lên.
Mọi người đối với Bắc quốc đều có thái độ hoài nghi.
Vân Y nhìn sắc mặt mọi người, hoặc là hèn mọn, hoặc là khinh thường, hoặc
là hoài nghi. Có thể nói là cái gì cũng có, mọi người đều đang chờ Bắc
quốc diễn.
Nhất là đại quốc, đều có bộ dáng xem kịch vui.
Vân Y nâng mắt, thấy Quân Ánh Nguyệt nhíu mày nhìn mình.
Đây là ý gì?
Khiêu khích?
Hèn mọn?
Hay là ý tứ khác, Vân Y cảm thấy tò mò, nghĩ Quân Ánh Nguyệt này bị gì a?
Sao lại có địch ý với mình?
Là vì mình không đưa Hồi sinh thảo cho nàng, hay là vì Tư Cảnh Hiên?
Chỉ là, mình cùng Tư Cảnh Hiên có quan hệ gì? Tựa hồ, không có quan hệ.
“Ta nghe lịch sử Bắc quốc đã lâu, hơn nữa Vân Y thừa tướng lại là người
kinh tài tuyệt diễm. Nói vậy, lần này Bắc quốc có thể cho mọi người một
kinh hỉ.” Thanh âm dễ nghe của Quân Ánh Nguyệt quanh quẩn, mang theo nhè nhẹ gợn sóng. Quân Ánh Nguyệt vừa nói, mọi người đều an tĩnh, lẳng lặng nghe nàng nói chuyện, như là nghe nữ thần đang nói chuyện.
Quân Ánh Nguyệt vô luận là dung mạo, trí tuệ, thân phận địa vị, đều vô cùng
tuyệt thế, nữ tử như vậy, nam tử trong thiên hạ đều xem nàng như nữ
thần.
Chỉ là nàng cũng như nữ nhân bình thường, yêu đơn phương Tư Cảnh Hiên.
Vân Y có chút suy nghĩ.
Trên mặt Vân Y phong đạm vân thanh, khóe miệng mang theo nụ cười không rõ ý
tứ, nhìn thuộc hạ của mình đem văn hóa Bắc quốc trình lên.
Bắc quốc đã trình lên, đưa cho các bị giám khảo bắt đầu bình phán.
Các cao nhân ngay từ đầu là thái độ khinh thường, không để ý Bắc quốc trình lên cái gì. Dày như một bộ từ điển của hiện đại.
Nhìn bộ dáng bọn họ, Vân Y muốn cười. Lát nữa họ nhìn thấy nội dung thì biểu tình có bao nhiêu phấn khích. Bọn họ không phải khinh thường Bắc quốc
này sao?
Cũng đúng, Bắc quốc nguyên bản là quốc gia mới thành lập, không có văn hóa, làm sao có thứ tốt được.
Người phía dưới nhìn phản ứng của giám khảo, đều nghĩ Bắc quốc chắc chắn
không có gì đặc biệt. Trong lòng nghĩ, Bắc quốc giống như đang bỏ quyền
thi đấu? Dù sao ở quân sự, còn có thể lấy thứ tự tốt. Trận thi văn hóa
này, sẽ rất mất mặt xấu hổ.
“Bắc quốc thật là, cũng không nhìn xem mình có gì sao?”
“Đúng vậy a, quả thực là lãng phí thời gian.”
“Đừng nói như vậy, vừa rồi Ánh Nguyệt công chúa khích lệ Bắc quốc thừa tướng kinh tài tuyệt diễm a.”
“Đó là Ánh Nguyệt công chúa đáng thương Bắc quốc hàng năm đều bỏ quyền, mới cổ vũ bọn họ một phen. Ai ngờ, bọn họ lại tự đắc như vậy.”
Vân Y bất đắc dĩ nghĩ, sao tai của mình lại tốt như vậy?
Chuyện gì cũng nghe dược, lại nghe rất rõ ràng.
Vân Y khóe miệng run rẩy nghĩ, nàng bỏ cuộc sao? Nằm mơ sao?
Vân Y nghĩ, cười đi cười đi, chờ một chút đừng khóc lên là được.
Quả nhiên một vị giám khảo kêu lên, người ngồi gần đó chuẩn bị phê phán, lại dừng lại.
“Cái gì!” Một vị giám khảo tóc trắng đứng dậy, trên mặt biểu tình khiếp sợ dị thường.
Ngay sau đó lại có nhiều cao nhân đứng dậy, còn có thanh âm sợ hãi.
Cái này, mọi người không hiểu.
Hoàn toàn không biết nên nói cái gì, vốn nghĩ là cái không có ý nghĩa. Nhưng mới xuất khẩu, các vị giám khảo đều cả kinh đứng dậy, trên mặt biểu
tình kinh ngạc vô cùng. Nụ cười trên mặt họ, bây giờ lại cứng ngắc, cười cũng không được, không cười cũng không xong. Bọn họ cảm thấy, giờ phút
này muốn khóc. Bọn họ có dự cảm mãnh liệt, kết quả sẽ làm họ không tiếp
thu được.
Bắc quốc lần này trình lên quyển sách Vân Y phỏng theo sử ký mà sáng tác, ghi lại năm ngàn năm lịch sử của Bắc
quốc. Tuy rằng nói Bắc quốc vừa thành lập không đến ba mươi năm, nhưng
nhân dân Bắc quốc tồn tại đã lâu, bởi vậy lịch sử có khả năng lên tới
năm ngàn năm.
Năm ngàn năm trước, đó là chuyện rất
lâu, như vậy quyển sách này ý nghĩa phi phàm. Có chút bác học hơn nữa là người có năng lực phi phàm, có thể thông quyển sách này nghiên cứu ra
quy luật phát triển của lịch sử.
Bắc quốc sử, đây là quyển sách làm thiên hạ khiếp sợ.
Trận đấu văn hóa này, Bắc quốc hoàn toàn xứng đáng đứng nhất.
Các quốc gia khác không phải không ghi lại lịch sử, chỉ vì trình độ hạn
chế, bọn họ ghi lại đều rất thô ráp. Mà Vân Y viết quyển sách này lại
khác, nội dung phong phú trật tự rõ ràng, nói có sách, mách có chứng.
Lại phân tích quy luật, có nhiều tri thức ở hiện đại.
Một quyển sách như vậy, sao cổ nhân không kinh diễm được?
Bắc quốc, không thất học! Bắc quốc, quật khởi từ hôm nay.