Thiên Tài Khí Phi

Edit: Sunny Út

Beta: Sally

Vân Mộ nghe lời nói không chút khách khí của Vân Mộng Vũ, sắc mặt đen như đáy nồi, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Hiện tại tình thế phức tạp, hắn không thể để người ta bắt được nhược điểm. Vân Mộng Vũ, tạm thời cho ngươi đắc ý một thời gian, đợi thế cục chuyển đổi, đừng trách hắn không niệm tình cha con.

Trong lòng Vân Mộ cân nhắc kỹ, cố nén oán khí trong lòng. Hắn hung hăng nhìn Vân Mộng Vũ liếc mắt một cái, liền vung tay rời khỏi Tâm Mộng cư.

Ba mẹ con Lí Như nhìn thấy Vân Mộ rời khỏi, các nàng cũng chỉ có thể thầm mắng Vân Mộng Vũ trong lòng. Vân Ngọc tức giận bất bình bị Lí Như cùng Vân Dung lôi đi.

Người đi rồi, Tâm Mộng cư nhất thời thanh tịnh, nàng lẳng lặng đứng nơi đó, trong lòng dâng lên một cỗ bi thương.

Đó là vì cảm thấy bi thương thay cho Vân Mộng Vũ thật.

Nàng hít sâu một hơi, vứt bỏ cảm xúc không tốt này, nàng hiện tại còn có nhiều chuyện phải làm.

Lại nói ba mẹ con Vân Ngọc trở lại phòng của Lí Như, Lí Như sắc mặt âm trầm ngồi bên bàn, Vân Dung lẳng lặng đứng ở một bên. Vân Ngọc bên cạnh mắng không ngừng.

“Tiện nhân chết tiệt kia, nàng ta quá kiêu ngạo rồi. Bất quá là một khí phi mà thôi, kiêu ngạo thì có gì tốt. Mẫu thân, chúng ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp a, không thể cho nàng ta leo lên đầu chúng ta được.” Vân Ngọc càng nghĩ càng giận, vuốt hai má đang sưng đỏ, lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội, trong mắt tràn đầy hận ý cùng oán độc. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng chịu sự sỉ nhục như vậy, nàng nhất định phải trả lại gấp trăm lần cho tiện nhân Vân Mộng Vũ kia.

Nghe Vân Ngọc nói, trong mắt Lí Như cũng hận ý thật sâu. Nhiều năm qua, lão gia luôn luôn yêu quý nàng, nhưng hôm nay lão gia lại đối xử với nàng và nữ nhi của nàng như vậy, chuyện này nàng sao có thể không hận.

Sớm biết vậy lúc trước nên giải quyết một lần, bây giờ sẽ không phiền toái như vậy.

“Mẫu thân, ngươi nói xem. Chẳng lẽ ngươi nuốt được cơn giận này sao? Đều là bởi vì tiện nhân Vân Mộng Vũ kia, làm hại ta phải gả cho bao cỏ Sở Minh An, lại chỉ làm sườn phi. Mẫu thân, ngươi nhất định phải giúp ta a, ta không muốn gả, ngươi nghĩ ra biện pháp làm cho Vân Mộng Vũ gả đi.”

Nhìn Lí Như vẫn không nói gì, Vân Ngọc sốt ruột, hôn sự của nàng cùng An vương đã đến gần. Nàng bổ nhào vào lòng Lí Như sốt ruột nói.

Lí Như cúi đầu nhìn Vân Ngọc, lọt vào trong tầm mắt là hai má sưng đỏ, còn hai mắt sưng hồng, nàng đau lòng không thôi. Đây chính là bảo bối của nàng, bình thường không dám thương tổn đến nàng, nhưng hôm nay nàng lại bị người khác đánh thành như vậy. Nhất thời liền đem cảm xúc mất mát vứt bỏ, chú ý lên nữ nhi của mình.

Nghe nữ nhi nói xong, nàng giật mình nhớ tới hôn sự của nữ nhi cùng An vương. Hắn là người như thế nào, Yến kinh mỗi người đều biết a. Hắn là một cái phế vật, bao cỏ, là vương gia không có quyền gì. Nếu thật sự đem nữ nhi gả cho hắn, như vậy nữ nhi của nàng coi như là bị huỷ. Nàng tuyệt đối không cho phép.

Lí Như nhẹ nhàng vỗ về đầu Vân Ngọc, ngữ khí nhu hòa nói: “Ngọc nhi, không có việc gì. Mẫu thân nhất định sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Hiện tại đang là lúc điều tra chuyện thích khách, Sở Minh An tất nhiên sẽ không đón dâu được. Đợi cho thời gian này qua đi, mẫu thân tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi.”

Vân Ngọc nghe Lí Như nói, trong lòng yên ổn không ít, ngẩng đầu tràn ngập kỳ vọng nhìn nàng, nhìn thấy Lí Như kiên định gật đầu mới yên tâm.

“Mẫu thân, ta cảm thấy Vân Mộng Vũ không thể không giết, hiện tại là thời cơ rất tốt.” Trong phòng im lặng đột nhiên truyền đến lời nói của Vân Dung.

Lí Như cùng Vân Ngọc nghe xong, đều kinh ngạc nhìn Vân Dung.

Thời cơ tốt? Hiện tại làm gì có thời cơ tốt?

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của họ, Vân Dung giải thích: “Tối hôm qua phát sinh chuyện của thích khách, Đương kim thánh thượng cực kỳ tức giận, hạ lệnh toàn bộ Yến kinh phải phối hợp với Diễm vương điều tra rõ việc này. Hiện tại trên triều đình ai cũng cảm thấy bất an, sợ hãi chuyện này sẽ vu khống cho mình. Nhưng cũng vì thế mà phát sinh nhiều chuyện khác nhau, các loại vu oan giá họa cho chuyện ám sát tất nhiên sẽ có. Cho nên, hiện tại cũng là một thời kỳ mẫn cảm, cũng có thể là một cơ hội tốt để giết Vân Mộng Vũ, chỉ cần chúng ta ra tay bí mật một chút, liền có thể vu oan cho người khác dễ dàng.”

Lí Như nghe xong cảm thấy rất có đạo lý, chỉ cần ra tay bí mật, đến lúc đó sẽ đổ tội cho thích khách tối hôm qua là được rồi.

Vân Ngọc tuy rằng không hiểu lắm, nhưng chỉ cần giết Vân Mộng Vũ là được.

“Nhưng vấn đề chọn người có vẻ phiền toái, lần trước Thanh phi nương nương tìm Đoạt Hồn lâu cũng không giết được nàng. Lần này chúng ta nhất định phải suy nghĩ chu đáo tuyệt đối không thể có sai lầm gì. Ta đoán bên người Vân Mộng Vũ có người bảo hộ, hộ quốc tướng quân phủ chắc là sẽ không cho nàng gặp lại nguy hiểm. Mẫu thân, lần này chúng ta tìm người ở chỗ ông ngoại giết Vân Mộng Vũ đi. Bên nhà ông ngoại tất nhiên cũng có nhiều người lợi hại.” Vân Dung nói xong, nhìn về phía Lí Như chờ sự đồng ý của nàng.

“Tốt, chờ ta một chút để ta viết bức thư cho người mang đến cha. Nhờ hắn tuyển một ít người đến giết Vân Mộng Vũ, lần này nhất định phải cho nàng chết không có chỗ chôn.” Lí Như ánh mắt âm ngoan, nghiến răng nghiến lợi nói.

Vân Dung tuy rằng cảm thấy nhờ ông ngoại ra tay thì tốt rồi, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy bất an.

Tối hôm qua Thanh phi nương nương từng tìm người của Đoạt hồn lâu đến giết Vân Mộng Vũ, nhưng không thành công. Hơn nữa bên Đoạt hồn lâu cũng nói là từ nay về sau không tiếp nhận giết Vân Mộng Vũ nữa. Chuyện này thật kỳ quái, theo quy tắc của Đoạt hồn lâu, tiếp nhận nhiệm vụ sẽ phải làm cho tới cùng, đây chính là quy tắc của Đoạt hồn lâu. Nhưng hiện tại lại phá quy tắc này vì Vân Mộng Vũ. Vân Mộng Vũ, nàng rốt cuộc có bí mật gì không muốn cho người khác biết?

Tuy rằng trong lòng Vân Dung cảm thấy bất an, nhưng nàng vẫn ôm hy vọng.

Ba người bên này tiếp tục thương lượng một số việc.

Lúc này trong Đoạt hồn lâu, một người toàn thân hắc y trên mặt che cái khăn đen đang ở trong phòng lo lắng đi qua đi lại.

Nữ tử này bởi vì che khăn đen cho nên không thấy rõ diện mạo, nhưng là đoá hoa mai sống động trên khoé mắt kia làm cho người ta thấy sáng ngời.

Lúc này trong phòng lại có một hắc y nữ tử đi vào, nàng nhìn nữ tử đang lo lắng đi lại, kinh ngạc nói: “A Mi, ngươi làm sao vậy. Chẳng lẽ có chuyện lớn gì sao?”

Nữ tử đi vào tên Phán Tuyết, nàng và A Mi từ nhỏ đã được lâu chủ của Đoạt hồn lâu nuôi dưỡng, nàng rất hiểu A Mi. A Mi là người tính tình lãnh đạm, nhưng hôm nay làm sao vậy, nàng thế nhưng lộ ra thần sắc lo lắng này.

Nhìn thấy Phán Tuyết, thần sắc A Mi hoà hoãn lại, “Phán Tuyết, nghe nói ngày hôm qua trong lâu tiếp nhận nhiệm vụ lấy mạng của đích nữ hữu tướng phủ, đây là sự thật sao?”

“Đúng vậy, nhưng làm sao vậy? A Mi, ngươi không phải luôn luôn không quan tâm mấy việc này sao? Hôm nay ngươi bị sao vậy?”

“Bây giờ thế nào, có người nào đi làm chưa?”

“Ngày hôm qua đã đi rồi, bất quá……”

Phán Tuyết chưa nói hết câu, A Mi đã xông ra ngoài.

Phán Tuyết ngơ ngác đứng tại chỗ, nàng chưa nói xong a, nàng muốn nói, ngày hôm qua đã đi, nhưng lại thất bại a, hơn nữa lâu chủ cũng tự mình huỷ bỏ nhiệm vụ a…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui