Thiên Tài Khí Phi

Edit: Sunny Út

Beta: Sally

Vân Mộng Vũ vốn định an ủi Lục Bình vài câu, bên tai lại vang lên thanh âm chói tai của thống lĩnh thị vệ kia.

“Điêu dân từ đâu đến, dám gây trở ngại công vụ, khẳng định có mưu đồ gây rối, có phải muốn bị đánh năm mươi đại bản giống nàng hay không?”

Nghe hắn nói như thế, Vân Mộng Vũ nhướng mày, sắc mặt lập tức trầm xuống. Trong mắt nổi lên mũi nhọn lạnh như băng, nghiễm nhiên đã muốn giết thống lĩnh thị vệ ngạo mạn này.

Nàng quay đầu lại, ánh mắt như đao nhìn thống lĩnh thị vệ. Mà thống lĩnh đang chuẩn bị phân phó cho người bắt hai người kia lại, đột nhiên thấy ánh mắt của nàng, nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Cái loại cảm giác này, giống như bị vương gia nhìn, không thể chống cự, chỉ có thể thần phục.

Trong nháy mắt, hắn thiếu chút nữa nhịn không được mà quỳ xuống. Đến khi phục hồi tinh thần lại, hắn nhất thời giận dữ. Hắn lập tức dẹp đi sự sợ hãi trong lòng, nhìn thị vệ bên cạnh giận dữ quát: “Các ngươi còn đứng đó làm gì, còn không mau bắt hai điêu dân dám quấy nhiễu xe ngựa của quận chúa lại cho ta.”

Hai tên thị vệ bị thống lĩnh quát, mới có phản ứng lại, lập tức chuẩn bị đến bắt người. Gặp tư thế này, Vân Mộng Vũ cũng đã chuẩn bị động thủ.

Vừa lúc, gần đây nàng ở trong quận chúa phủ cũng khá rãnh rỗi, tỷ tỷ lại đi sớm về muộn, không có người giúp nàng luyện võ, vừa vặn hôm nay có thể cùng luyện tập với tên thống lĩnh này.

Bọn thị vệ bên cạnh như hổ rình mồi chuẩn bị tiến lên bắt người, Lục Bình vẫn chấn kinh trốn trong lòng Vân Mộng Vũ, mà Vân Mộng Vũ lại mang bộ dáng nóng lòng muốn động thủ.

Dân chúng bên cạnh đều nhịn không được nhắm hai mắt lại, trong mắt bọn họ, hai thiếu nữ này làm sao có thể là đối thủ của bọn thị vệ. Mà thống lĩnh thị vệ cũng mang vẻ mặt tàn nhẫn nhìn chằm chằm hai nữ tử không biết lai lịch này. Hắn cũng không sợ gây chuyện, nữ tử có thân phận có địa vị làm sao có thể xuất đầu lộ diện trên đường chứ? Trên mặt hắn lộ ra thần sắc dữ tợn, hắn thích nhất nhìn bộ dáng thống khổ của người khác.

Bọn thị vệ vây quanh Vân Mộng Vũ cùng Lục Bình ở bốn phía, dần dần thu hẹp vòng vây, lúc muốn xông lên bắt người, mà Vân Mộng Vũ cũng đã vận chuyển nội lực, chuẩn bị giết gà dọa khỉ, lại bị một thanh âm dịu dàng ngăn cản.

“Tần thống lĩnh, bên này đã xảy ra chuyện gì, quận chúa hỏi vì sao đột nhiên dừng lại?”

Dứt lời, một người mặc xiêm y hồng nhạt xuất hiện.

Tần thống lĩnh kia vốn mang vẻ mặt hung ác vừa thấy đến nữ tử mặc xiêm y hồng nhạt này, biểu tình trên mặt lập tức biến thành khuôn mặt tươi cười, cung kính nói với nữ tử kia: “Thì ra là Xuân cô nương a, sự tình là như vầy. Vừa rồi có một điêu dân đột nhiên lao tới ngăn cản xe ngựa của quận chúa, ý đồ không rõ, ta đang chuẩn bị bắt, dẫn đi thẩm vấn, lại có một nữ tử lao tới. Nàng dùng khinh công bay đến đây, biết chút võ công, ta sợ các nàng có ý gây rối, không có lợi cho quận chúa. Nên đang chuẩn bị bắt. Không nghĩ Xuân cô nương đã tới, thật sự là lỗi của ta. Ta sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện này, làm phiền Xuân cô nương giải thích với quận chúa.”

Nghe tên thống lĩnh cầm thú đó nói, Vân Mộng Vũ buồn bực thật muốn xông lên giết hắn. Thật sự là đã gặp qua vô số người không biết xấu hổ, nhưng cũng chưa thấy người không biết xấu hổ đến mức này. Câu nào cũng là ý đồ không rõ, không rõ cái đầu a. Nàng còn cảm thấy hắn thân phận không rõ, tính không rõ, toàn bộ đều không rõ a.

Trong lòng căm giận nghĩ, miệng cũng phản kích.

“Ý đồ không rõ, thống lĩnh nói cái gì, con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng ta có ý đồ gây rối? Ngược lại, ta cảm thấy ngươi mới là người có ý đồ gây rối đó? Muội muội ta bị người khác đẩy tới, vừa vặn ngã xuống trước xe ngựa của quận chúa nhà ngươi. Nhưng ngươi lại nói ngược lại, gán tội danh có mưu đồ gây rối cho một điêu dân. Mà ta lo cho muội muội, vội vã đến an ủi muội muội, còn chưa kịp nói được một câu, ngươi lại gán tội danh có ý đồ gây rối cho ta.”

Vân Mộng Vũ nói xong, đột nhiên ngừng lại, liếc mắt nhìn thống lĩnh thị vệ một cái. Sau đó mạnh mẽ quay đầu đi, nhìn dân chúng, lớn tiếng bi phẫn nói: “Mọi người ở đây đều rõ nhất, ta và muội muội đều vô tội. Muội muội ta tính tình nóng nảy, muốn xem náo nhiệt, vô ý ngả vào đây, lại bị thống lĩnh này nói thành mưu đồ gây rối. Mà ta sốt ruột muốn cứu muội, mới đi vào, cũng bị thống lĩnh này nói là mưu đồ gây rối. Mọi người nói xem, ta và muội muội làm sao có mưu đồ gây rối được. Ở nhà bởi vì nghe đến hiền danh của Hứa vương, trong lòng có sự sùng bái, cho nên mới cùng muội muội cố ý chạy đến đây muốn nhìn tư thế oai hùng của Hứa vương. Ta và muội muội chỉ là đơn giản kính ngưỡng Hứa vương, nay lại bị nói thành mưu đồ gây rối. Ngược lại, ta lại hoài nghi vị thống lĩnh này mới là người có ý đồ gây rối, muốn hủy hoại thanh danh của Hứa vương.”

Vân Mộng Vũ nói đến tên thống lĩnh thị vệ, quay đầu lại, ngẩng cao đầu nhìn thống lĩnh thị vệ.

Mà thống lĩnh nghe Vân Mộng Vũ nói hươu nói vượn, còn nói bậy bạ hắn có ý đồ gây rối, phẫn nộ muốn phản bác, nhưng còn chưa nói được chữ nào, lại bị Vân Mộng Vũ ngăn cản.

“Ta lại hoài nghi ngươi là gian tế. Hứa vương là người luôn luôn nhân hậu làm sao có thể có thuộc hạ không phân biệt phải trái, tâm địa ác độc. Ngươi nói xem, ngươi có phải là gian tế của nước khác hay không, muốn phá hư quan hệ của Hứa vương cùng dân chúng?”

Vân Mộng Vũ còn lâu mới cho hắn có cơ hội mở miệng, một thống lĩnh thị vệ nho nhỏ, cũng dám không phân biệt tốt xấu gán cho nàng và Lục Bình tội danh có ý đồ gây rối, còn muốn đánh năm mươi đại bản. Con bà nó, thế nào nàng cũng phải làm cho hắn mất nửa cái mạng mới có thể hết giận. Cho nên bất chấp tất cả, trực tiếp gán cho hắn tội gian tế.

Vân Mộng Vũ dứt lời, thống lĩnh thị vệ kia phẫn nộ hé ra khuôn mặt dữ tợn dị thường, trên tay gân xanh đã nổi lên, muốn xông lên đem Vân Mộng Vũ bầm thây vạn đoạn.

Xuân cô nương đứng bên cạnh, mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vân Mộng Vũ, trong mắt nhộn nhạo ý cười nhợt nhạt.

Mà chung quanh dân chúng bị lời nói chính đáng của Vân Mộng Vũ lừa dối, cảm thấy có đạo lý, vì thế có một số người khe khẽ nói nhỏ.

“Không nghĩ Hứa vương luôn luôn trị quân nghiêm minh dưới trướng lại có người như vậy, còn là thống lĩnh thị vệ, thật sự là không thể tin được a.”

“Ai nói không phải a, ta luôn luôn kính ngưỡng Hứa vương, đối với thủ hạ binh mã của ngài cũng rất kính trọng, nhưng hôm nay nhìn thấy người này, thật sự là làm cho ta vô cùng thất vọng a.”

“Hừ, người như vậy chính là con sâu làm rầu nồi canh, nên dùng cực hình với hắn, mới có thể đập tan sự phẫn nộ của mọi người.”

Nghe dân chúng xung quanh bàn luận, trong lòng thống lĩnh thị vệ sinh ra sợ hãi. Sự tình hỗn loạn như vậy, tất nhiên sẽ kinh động thế tử cùng vương gia. Vừa rồi trước xe ngựa quận chúa, hắn dám làm như thế, đó là bởi vì quận chúa luôn luôn tốt bụng, không trách phạt người dưới, cho nên hắn mới dám lớn mật như thế, nhưng thế tử cùng vương gia sẽ không bỏ qua cho hắn như vậy.

Thế tử luôn luôn âm ngoan, nếu tội phạm rơi vào tay hắn, đến người bất tử hắn cũng phải lột da a. Mà vương gia nhìn lại rất nho nhã phi phàm, nhưng kì thực xuống tay cũng không lưu tình. Bây giờ hắn rất hoảng loạn, hắn hận là lúc nãy hắn nên trực tiếp ra tay bắt hai ả đó, đến tối tra tấn chúng. Như vậy sẽ không cho các nàng ở đây nói hươu nói vượn, bây giờ nên làm như thế nào đây, trong lúc nhất thời trên trán đã ra một tầng mồ hôi lạnh.

Nữ tử bên cạnh khẽ nhíu mày, khó xử mở miệng: “Tần thống lĩnh, này…….”

Vừa nghe thấy nữ tử này nói chuyện, thị vệ thống lĩnh lập tức hạ giọng nói: “Xuân cô nương chớ nghe điêu dân nói xằng bậy, Xuân cô nương cứ việc đi bẩm báo quận chúa bên này lập tức sẽ xử lý tốt, xe ngựa sẽ nhanh chóng di chuyển.”

Tần thống lĩnh nói xong, quay đầu mang vẻ mặt sát khí nhìn Vân Mộng Vũ cùng Lục Bình, hiển nhiên là đã muốn động thủ.

Nữ tử kia nghe xong vẫn chưa lập tức bước đi, mà chỉ mang ánh mắt lo lắng nhìn hai người Vân Mộng Vũ.

Thống lĩnh thị vệ cũng không chậm trễ, vọt tới bên cạnh Vân Mộng Vũ, muốn dùng một chưởng đánh xỉu Vân Mộng Vũ cùng Lục Bình. Tay nâng lên, sắc mặt Vân Mộng Vũ lập tức trầm xuống, khóe miệng lập tức gợi lên một nụ cười khinh thường, vận chuyển nội lực trên tay, khẽ nâng tay lên, chuẩn bị phế bỏ cánh tay kia của thống lĩnh thị vệ.

Người xung quanh tự nhiên không biết Vân Mộng Vũ có bản lĩnh phản kích, mà chỉ mang vẻ mặt phẫn nộ nhìn cảnh này. Ngay thời khắc như chỉ mành treo chuông, thống lĩnh thị vệ kia bị người đánh vào mặt, hứng chịu một cái đá mang theo lực rất lớn lên người. Trong mắt hắn tràn ngập vẻ bối rối ngẩng đầu nhìn lên, lại nhìn thấy thế tử mang vẻ mặt không vui nhìn hắn, trên tay còn cầm một cái roi đánh ngựa, trên roi còn dính máu trên mặt hắn.

Vừa thấy vậy, hắn lập tức bối rối đứng dậy, quỳ xuống hành lễ.

“Thuộc hạ tham kiến thế tử.”

Hứa Hạo Nhiên nhìn hắn một cái, không cho đứng lên, mà lại hứng thú nhìn Vân Mộng Vũ. Vừa rồi hắn đang buồn chán đi trước, đột nhiên phát hiện xe ngựa ngừng lại, hắn liền xuống dưới xem đã phát sinh chuyện gì, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy nữ tử này, xem ra bọn họ rất có duyên a.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, trong lòng Vân Mộng Vũ lóe lên vẻ phiền chán, nhưng ánh mắt vẫn là một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Hứa Hạo Nhiên phát hiện nữ tử này không để ý đến hắn, trong lòng hắn đối với nàng càng hứng thú.

Chinh phục được nữ tử như vậy mới có cảm giác thành công, hắn sẽ nhanh chóng làm cho nàng yêu thương nhung nhớ hắn. Nghĩ tình cảnh trong tương lai, dục vọng trong mắt chợt lóe, nhưng lại tiêu tán rất nhanh. Hắn quay đầu đi, nhìn chằm chằm thống lĩnh thị vệ, âm u hỏi: “Tần thống lĩnh, giải thích mau, bên này đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe hỏi, Tần thống lĩnh muốn đáp lời, nhưng lúc hắn muốn mở miệng, hắn lại nhanh chóng nuốt vào. Trong lòng hắn cân nhắc nên nói như thế nào thì hắn mới có thể ít bị trừng phạt nhất.

Hiển nhiên hắn làm được chức thống lĩnh thị vệ này, võ công là phải có, nhưng chuyện khác cũng rất lợi hại. Lúc hắn vừa mới bắt đầu làm khó dễ Vân Mộng Vũ là nhìn thấy hai người này không có bối cảnh, lại cảm thấy Lục Bình tươi mát, Vân Mộng Vũ thần bí phi thường, muốn bắt lại, muốn mang về để đến lúc trời tối thì sẽ giở trò. Nhưng không nghĩ sự tình lại không nằm trong sự khống chế của hắn. Xuân cô nương bên cạnh quận chúa đến đây, hắn cũng không để ý, dân chúng nói nhỏ tuy rằng hắn phẫn nộ, nhưng hắn cũng có thể xử lý.

Nhưng thế tử ra mặt thì lại khác, thế tử là người khó chịu, chắc chắn là muốn mạng của hắn.

Thế tử vội rút roi ngựa ra, hiển nhiên vì hắn vừa rồi xém làm bị thương các nàng. Như vậy thế tử chắc là đối với nữ tử che mặt có tâm tư, nếu bây giờ hắn lại đổ oan cho nữ tử kia, kết quả tất nhiên không tốt. Thôi thì nhẫn nhịn một chút, đợi đến ngày hắn sẽ đòi lại.

Tần thống lĩnh để ý đến quan hệ lợi hại đó, trên mặt liền thay đổi biểu tình áy náy, sợ hãi nói: “Đây đều là lỗi của thuộc hạ, vừa rồi một vị cô nương ngã xuống trước xe ngựa của quận chúa, ngăn cản xe ngựa của quận chúa. Thuộc hạ nhất thời nóng vội, sợ là kẻ xấu muốn làm hại quận chúa, nên muốn bắt cô nương này đi. Đợi đến khi dàn xếp xong mọi chuyện, mới hỏi lại sự tình. Không nghĩ tới còn chưa tới kịp bắt vị cô nương này lại, lại có một nữ tử chạy tới xưng là tỷ tỷ của cô nương này. Nữ tử này lại nghĩ thuộc hạ làm hại muội muội cô ấy, liền không hỏi rõ ràng lại lớn tiếng chất vấn thuộc hạ tại đây. Thuộc hạ bất đắc dĩ, sợ nàng quấy nhiễu quận chúa, muốn bắt nàng trước, dẫn đi sau đó hỏi sự tình. Ai ngờ lúc này thế tử lại đến.”

Nghe hắn nói, Vân Mộng Vũ có cảm giác nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Nam nhân này thực sự quá lợi hại, hành động này, tài ăn nói này, về sau trên đường làm quan có thể thăng quan tiến chức. Từ đen mà bị hắn nói thàng trắng, cảnh giới nói dối của hắn quả thật là đạt đến giới hạn.

Đáng tiếc a, đáng tiếc. Dựa vào khả năng này của hắn, tương lai nhất định là tiền đồ sáng lạn. Nhưng bây giờ hắn kaji đắc tội Vân Mộng Vũ nàng, vì tình huống bây giờ không rõ ràng, tạm thời buông tha hắn, đến tối nhất định phải cho hắn biết rõ nhị hoa tại sao lại hồng như vậy.

Hứa Hạo Nhiên nghe Tần thống lĩnh nói xong, trong lòng tự nhiên biết sự tình hơn phân nửa là không giống lời hắn nói. Nhưng trong lòng lại rất tán thưởng hắn, bởi vì hắn biết xem xét thời thế.

Hứa Hạo Nhiên chưa vội trả lời hắn, mà là quay đầu nhìn về phía Vân Mộng Vũ, hỏi: “Xin hỏi vị cô nương này, lời của bản thế tử là thật sao?”

Nghe nói như thế, trong mắt Vân Mộng Vũ hiện lên một đạo mũi nhọn, bộ dạng phục tùng nhẹ giọng: “Vị thống lĩnh đại nhân này tuy rằng nói lời mở đầu không giống lắm, nhưng thôi đi, ta cùng muội muội cũng không có chuyện gì, hôm nay coi như chấm dứt tại đây.”

Nghe nói như thế, Tần thống lĩnh nhất thời cảm thấy hôm nay xem như gặp được đối thủ. Hắn tính, nữ tử che mặt hoặc là ngậm bồ hòn. Hoặc là lớn tiếng phản bác, như vậy tất nhiên làm cho thế tử không vui, nàng cũng không có lợi. Nhưng bây giờ nàng lại thốt ra lời này, hắn có lỗi, hơn nữa hắn lại không phản kích được. Bởi vì người ta đã nói quên đi, nếu hắn còn dây dưa, vậy thì hắn đã sai còn thêm sai.

Hứa Hạo Nhiên nghe xong khóe miệng cũng run rẩy. Lúc hắn cảm thấy nàng thật thú vị, bên tai lại truyền đến thanh âm của nàng.

“Thế tử, nếu không còn gì nữa, dân nữ cùng muội muội trước hết xin cáo lui.”

Hứa Hạo Nhiên chỉ có thể cho các nàng rời đi, nhưng hắn lại nhìn bóng dáng rời đi của nàng, trong mắt lóe ra tia lửa cháy rực.

Vân Mộng Vũ đi phía trước, ở góc độ không ai thấy, khóe miệng khẽ cong lên nụ cười lạnh băng.

Hôm nay nhất định sẽ không bình thường!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui