Thiên Tai Làm Ruộng Đỡ Ta Dậy Ta Còn Có Thể Trồng Trọt


Ngày hè trời nắng chói chang, chỉ nghe tiếng ve kêu đã cảm thấy oi bức.

Thiếu nữ mặc áo gai màu xám đậm đang đấu tranh với dây leo trên tay.

"Hô! " Dây leo trên tay lại một lần nữa bởi vì cô dùng sức quá lớn mà đứt gãy.

Tuệ Hòa bất đắc dĩ thở dài, tiếp theo cầm lấy dây leo trong tay, tiếp tục bện.

Chưa bao giờ nghĩ mình dựa vào bản năng sinh tồn sẽ khiến mình bị vây ở cái hố trời này cả ngày trời.

Nếu không phải cái hố này hình thành đã lâu, mọc rất nhiều dây leo và cỏ dại Tuệ Hòa cảm thấy thân thể này lại phải chết ở đây một lần nữa, năng lượng trong cơ thể không đủ, không cảm nhận được không gian, không biết không gian có còn hay không.


Nhổ lá non nhét vào trong miệng nhai nuốt, vị đắng chát lan tràn trong miệng, trong lòng cũng khổ không chịu nổi, xuyên vào thân thể trẻ tuổi không ít, nhưng cô không muốn, thật vất vả mới khổ tận cam lai, kết quả lại trở về trước giải phóng.

Nhìn dây leo đứt gãy trên tay, cùng với cành lá còn sót lại không nhiều bên cạnh, không khỏi thở dài.

Không phải cô không muốn cầm dây leo leo lên, đất đai ẩm ướt, dây leo bên vách hố quanh năm không thấy ánh mặt trời, những dây leo này cực dễ bị đứt gãy.

Còn chưa thích ứng với cơ năng thân thể, luôn khống chế không tốt lực độ, dây leo bên vách hố đã tiêu hao hơn phân nửa.

Tuệ Hòa xuyên qua tận thế, thân ở tận thế, không chỉ có Zombie hoành hành, động thực vật cũng xảy ra dị biến.

Người có thể sống sót ít nhiều gì cũng có chút bản lĩnh ở trên người, không nói dị năng, chỉ khí lực đã là gấp mười người thời đại hòa bình.

Tốc độ chậm, chạy không lại Zombie, bị Zombie ăn thịt.

Sức lực nhỏ, lá cây sau khi biến dị cũng không nhổ xuống được.

Dị năng không gian ở tận thế cũng rất phổ biến, nhưng phần lớn chỉ khoảng 10 mét vuông, không phải không có ai cướp, sau khi thử nghiệm ngược lại phát hiện, người sở hữu không gian chết cũng sẽ biến mất, mới bỏ đi ý nghĩ này.

Là một người sống sót bình thường ở tận thế, giống như cô, có một đống.

Khống chế lực độ của mình, mỗi lần đan một nút đều cẩn thận từng li từng tí mà siết chặt, sợ dùng sức một cái lại bị kéo đứt.

Giống như lúc làm bài tập cho học sinh tiểu học, bài tập rất đơn giản, nhưng khó ở chỗ là viết chữ nắn nót.


Sau khi bện dây leo xong, thử độ mềm dẻo, cảm thấy tốc độ đủ nhanh vẫn có thể đi lên.

Ở một đầu dây leo buộc một hòn đá, tìm góc độ tốt, nhẹ nhàng ném lên.

Tảng đá nện vào thân cây, không quấn chặt lấy cây đại thụ; Tuệ Hòa cũng không nhụt chí, tiếp tục thử nghiệm theo hướng đó.

Sau khi thất bại hai lần, dây leo cột chặt tảng đá rốt cục cũng quấn chặt lấy thân cây.

Nhưng Tuệ Hòa không vội đi lên, vừa rồi thăm dò một phen đã khiến cánh tay cô đau nhức không thôi, bụng cũng phát ra tiếng kêu oanh trời.

Hết cách, lại nhổ chút lá non bỏ vào trong miệng nhai nuốt, sau khi nghỉ ngơi một lát liền thuận theo dây leo leo lên.

Khi cô từ trong hố bò lên, đã chạng vạng.

Ánh chiều tà từng chút một rút đi, rừng rậm vốn náo nhiệt dần dần yên tĩnh, giống như tất cả thanh âm đều bị bóng tối cắn nuốt.


Theo ký ức của nguyên chủ, trước khi trời tối về tới nhà của nguyên chủ, một căn nhà gạch xanh có sân.

Vào cửa là phòng bếp nhỏ, bên tay trái là một gian phòng chứa đồ vặt, phía sau phòng bếp nhỏ là một gian phòng ngủ, hai bên phòng ngủ có đặt một cái giường một lớn một nhỏ.

Ở giữa là một lò sưởi có ống khói và hai chiếc ghế sô pha, thoạt nhìn là vật phẩm quan trọng dùng để sưởi ấm vào mùa đông.

Bên cạnh ống khói có một cánh cửa nhỏ, mở ra nhìn, ước chừng năm mét vuông, bên trong chất rất nhiều bó củi, hẳn là tiện cho mùa đông dùng để nhóm lửa.

Nhìn kỹ bên trong còn có một gian phòng nhỏ, đi vào xem xét là một nhà vệ sinh và phòng tắm tách rời đơn giản.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận