Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Long Thiên Tuyệt quét mắt nhìn một vòng, ánh sáng lạnh bắn bốn phía, vì vậy không còn có người nào dám tiến lên tham gia náo nhiệt nữa.

Tầm mắt của hắn từ từ di chuyển, cuối cùng rơi vào trên người nhi tử, vẻ mặt bỗng dưng chuyển sang nhu hòa, cười yếu ớt nói: “Tiểu Mặc, con nhất định là đứng ở bên này cùng phụ thân đúng không? Con và ta cùng họ Long, đều là truyền nhân của Long gia chúng ta, sau này tất cả mọi thứ của phụ thân, cũng sẽ truyền lại cho con!”

Hắn cười không ngớt, mâu quang long lánh lưu chuyển, trong sự tươi cười bao hàm vô số thâm ý sâu xa.

Vân Tiểu Mặc gãi gãi đầu, tinh tế tự đánh giá.

Sau này tất cả mọi thứ của phụ thân, đều truyền cho hắn...... Nghe thật giống như không tệ nga!

Không đúng, hắn là con ruột của phụ thân, thừa kế gia nghiệp của phụ thân, vốn là chuyện đương nhiên mà.

Nhưng, thoạt nhìn phụ thân giống như thật rất đáng thương, có nhiều người muốn khảo nghiệm phụ thân như vậy, mình không phải là nên giúp người một chút sao?

Vân Khê nhìn nhi tử quấn quýt tự hỏi, liền không nhịn được mà hé miệng cười trộm. Ngước mắt, liền chạm đến ánh mắt ai oán của Long Thiên Tuyệt truyền tới, nàng hướng về phía hắn trừng mắt nhìn, chỉ có thể tỏ vẻ đồng tình. Ý kiến của người nhà, nàng đúng là cần phải cân nhắc a, hơn nữa, hôn lễ cả đời cũng chỉ có một lần, hiếm khi được thấy bộ dáng này của hắn, tại sao nàng có thể bỏ qua chứ?

Đáy lòng dâng lên một trận tà ác nho nhỏ, nhưng chỉ hướng hắn quăng tới một ánh mắt khích lệ, cõi đời này, người mà ‘lên trời xuống đất không gì làm không được’ như hắn, chẳng lẽ còn có chuyện gì có thể làm khó hắn sao?

Long Thiên Tuyệt lĩnh hội ánh mắt của nàng, tiếp nhận tâm ý xong, nhất thời ý khí hăng hái.

Khảo nghiệm thì khảo nghiệm, chẳng lẽ Long Thiên Tuyệt hắn lại sợ bọn họ sao?

Lúc này, Vân Tiểu Mặc cũng đã nghĩ tốt lắm, nên vô cùng trịnh trọng mà nói với Long Thiên Tuyệt: “Phụ thân, ngài yên tâm đi, Tiểu Mặc nhất định đứng về phe của người!”

“Tiểu Bạch cũng vĩnh viễn đứng ở phe của Tiểu Mặc Mặc!” Tiểu Bạch cũng mặc hỉ phục áo đỏ nhỏ nhanh như chớp chui vào trong ngực Vân Tiểu Mặc, dùng sức cọ cọ, làm nũng.

Long Thiên Tuyệt ha ha cười một tiếng, một tay ôm lấy nhi tử, hướng về phía Dung Thiếu Hoa quăng một ánh mắt khiêu khích, nói: “Đến đây đi! Hai phụ tử chúng ta sẽ kề vai chiến đấu, xem các ngươi rốt cuộc có thể làm ra vấn đề khó khăn gì!”

“Phụ thân vạn tuế!” Vân Tiểu Mặc hai tay ôm cổ Long Thiên Tuyệt, hoan hô vang dội.

Rất nhanh, hai bên liền kéo ra đường ranh, lấy thảm hồng làm giới tuyến, song phương chiếm ở một bên, trận chiến khảo nghiệm xét duyệt cuối cùng đối với chú rễ chính thức kéo màn.

Bên trái thảm đỏ là phụ tử Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Thần, tứ đại hộ pháp cùng chúng đệ tử của Lăng Thiên Cung, bên phải là già trẻ Vân gia, Dung Thiếu Hoa cùng đám người Đoan Mộc Hùng, Vân Khê thì bị bọn họ che ở phía sau, trước khi xét duyệt chưa kết thúc, họ không đồng ý cho Long Thiên Tuyệt đến gần nàng.

Ba người của Mộ gia, Lam Mộ Hiên, Độc Cô mưu, cùng với Thượng Quan Như nhi và Đoan Mộc Tĩnh thì đứng ngay vị trí ở giữa thảm đỏ, làm hành động bình phán, trong đó Mộ Tông Minh vì là giám khảo phán quyết, chủ trì xét duyệt cuối cùng của lần này, nên bộ dạng có chút khoe khoang.

Trên mặt của mỗi người đều là một bộ dạng nóng lòng muốn thử, cực độ hưng phấn vui thích, chỉ có bản thân chú rễ, là sắc mặt tối tăm ngó chừng vẻ mặt cười đến phong tao của Dung Thiếu Hoa, hận không được ngũ mã phân thây, nghiền xương hắn thành tro!

Nếu không phải trong lúc bất chợt tên này nhô ra quấy rối làm chuyện xấu, hắn đã sớm ôm mỹ nhân về rồi, hiện tại lúc này sợ là đã vào động phòng rồi, làm gì mà còn phải tiếp nhận xét duyệt cuối cùng không giải thích nỗi gì đó?

Hắn lạnh lung híp lại mâu quang, ánh sáng âm u nguy hiểm xoay tròn trong đó, âm thầm mà nói cho Dung Thiếu Hoa hiểu. Ngươi chờ xem, thù này ta nhớ kỹ, ngươi đừng mơ tưởng mà ống yên lành rời đi Lăng Thiên Cung!

Cây quạt trong tay Dung Thiếu Hoa đang giao động theo tiết tấu hơi chậm lại một chút, nhưng hắn liền ngẩng đầu nhìn trời, làm bộ như không nhìn thấy sự uy hiếp âm thầm của Long Thiên Tuyệt, cùng lắm thì, chờ lúc bọn họ động phòng hoa chúc, hắn sẽ nhanh chóng phủi phủi đít rời đi, để tránh bị tên này trả thù, bất quá giờ phút này nha, khó mà tìm được cơ hội làm cho Long Thiên Tuyệt chật vật, chuyện đùa giỡn vui như vậy, hắn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua chứ?

Nghĩ tới đây, hắn liền hắc hắc cười gian ra tiếng, cười đến vô cùng đáng ăn đòn!

Ít nhất ở trong mắt Băng hộ pháp nhìn thấy chính là như thế.

“Băng hộ pháp, trông chừng kỹ Dung Thiểu cho ta, nếu như hắn hào phát vô thương (nguyên vẹn không sứt mẻ) mà rời đi Lăng Thiên Cung một bước, Bổn Tôn sẽ hỏi tội ngươi.” Giọng nói lạnh lẻo của Long Thiên Tuyệt bí mật truyền vào trong tai Băng hộ pháp, Băng hộ pháp đang lạnh lùng mà đứng, liền lên tiếng đáp lại, một đôi con ngươi đóng băng mọi thứ thẳng tắp bắn về phía Dung Thiếu Hoa, không hề chớp mắt.

Dung Thiếu Hoa mới vừa vặn tiếp nhận xong ánh mắt giết người âm trầm của Long Thiên Tuyệt, hiện tại lại được mỹ nhân đưa mắt nhìn, tim của hắn khẽ run rẩy. Thay vào ánh mắt sát khí bức người lạnh như băng của vị Băng mỹ nhân, cũng bị nghĩ méo mó, hắn còn thích thú, hết sức kéo rộng khóe miệng, hướng Băng hộ pháp ném đi một cái mị nhãn.

Băng hộ pháp mắt lạnh nhất thời híp lại, ánh mắt mang theo tia điện sắc bén nhìn trở lại, trực tiếp đem Dung Thiếu Hoa giật chết ngay tại chỗ lập tức.

Ánh mắt hai bên giao chiến tạm thời bất phân thắng bại, một lúc sau, chỉ nghe tiếng kẻng vang lên, Mộ Tông Minh làm trọng tài, bắt đầu đứng dậy lên tiếng: “Các vị, hôm nay cảnh xuân tươi đẹp, điểu ngữ hoa hương, lão phu mang tâm tình vô cùng kích động tới tham gia cưới lễ hôm nay. Ngày tốt cảnh đẹp, ngày cưới Như Mộng, hồi tưởng lại chuyện cũ, lão phu không khỏi liên tưởng đến năm đó. Chuyện cũ dài dằng dặc, nhớ năm đó, lão phu......” Mộ Tông Minh hưng phấn nhớ lại những chuyện quậy phá của hắn khi còn trẻ với vẻ mặt say mê.


Trên bầu trời, thoáng một cái có vô số hột gà thúi không biết từ đâu bay tới.

Mộ Tông Minh thấp giọng kêu lên, hiểm hiểm mà tránh thoát, hắn thổi râu mép, khắp mọi nơi liếc mắt nhìn, phát hiện phía sau hắn những trọng tài khác đã sớm lẫn mất tiêu, rời xa khỏi vùng bom hột gà thúi. Mộ lão chép miệng, dưới đáy lòng mắng: Mấy người này tính tình gì thế? Một chút cũng không hiểu được kính già yêu trẻ!

Hắn dưới thần sắc nghiêm túc, một lần nữa ra vẻ đạo mạo trở lại chỗ ngồi của trọng tài, tiếng nói sang sảng cất lên: “Mọi người đừng kích động, mới vừa chẳng qua là thả con tép, bắt con tôm! Tốt, như vậy hiện tại chúng ta đi thẳng vào chủ đề, bắt đầu khảo nghiệm cuối cùng đối với chú rễ.”

“Căn cứ vào yêu cầu của người nhà mẹ đẻ tân nương, bọn họ đem đối với chú rễ có ba ải khảo nghiệm, ba ải mà toàn bộ thông qua, thì chú rễ sẽ được thân nhân nhà mẹ đẻ tân nương chấp nhận, sau đó sẽ được đón tân nương, nếu không......” Mộ Tông Minh dùng ngón tay gạt gạt chòm râu, cười hắc hắc, không có nói tiếp.

Lúc này, trên bầu trời lại là đông nghịt một mảnh vật thể, lần này không còn hột gà thúi nữa, mà là cải trắng cùng lá cây!

“Không được như vậy, không cho có ác ý công kích trọng tài!” Mộ lão vừa ôm đầu né tránh, vừa cao giọng kháng nghị.

Long Thiên Tuyệt miễn cưỡng ngồi tà ở ghế thái sư, đầu ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, môi mím thẳng tắp. Nhìn Mộ Tông Minh luồn lên nhảy xuống, hắn chau lên đôi mày, giơ tay lên, vòng công kích cải trắng lá cây mới coi là ngưng hẳn.

Tức cười, cũng không chịu nhìn một chút đây là địa bàn của ai, nếu như có bất kỳ một trọng tài nào phán quyết”Bất công”, đây chính là kết quả! (TT: ặc đe dọa trọng tài =.=)

Khóe môi của Long Thiên Tuyệt khẽ nhếch lên một độ cung, tay của hắn một lần nữa giương lên, trong sân lập tức xuất hiện một tổ người ăn mặc giống hệt nhau, không tới chốc lát thời gian, đã đem hiện trường dọn dẹp sạch sẽ, rất chuyên nghiệp rất mau lẹ, thật giống như một màn mới vừa rồi chỉ là ảo giác.

Mộ Tông Minh nhắm mắt rón rén trở lại giữa sân, ngẩng đầu liếc nhìn mọi nơi, sợ bỗng nhiên lại có một vật gì đó từ trên đầu rơi xuống nữa, lúc này hắn bắt đầu có chút hối hận, mới vừa sẽ nên tranh đua đòi làm cái gì chó má trọng tài. Kể từ đó, đắc tội với mọi người ở Lăng Thiên Cung không nói, còn tự mình đặt ở trên lửa thiêu đốt, đây quả thật là muốn chết mà!

Hắn đem mồ hôi lạnh lau đi, lần nữa hắng giọng một cái, nặng nề vỗ cái bàn, dõng dạc nói: “Dĩ nhiên, chú rễ của chúng ta anh minh thần võ, khí vũ hiên ngang, tuyệt đối không thể nào mà không thông qua khảo nghiệm được!”

Tiếng nói vừa rơi xuống, lỗ tai nhạy cảm của hắn giương lên, không xong, lại có vật rơi xuống!

Có lầm hay không? Vuốt mông ngựa mà cũng bị ném, đây là thế đạo gì? Có còn Thiên Lý hay không?

Hắn đang chuẩn bị nhấc bàn chân né tránh, nhưng vừa ngửa đầu, thì vô số cánh hoa rơi, như Thiên Nữ Tán Hoa, đẹp không sao tả xiết.

Mộ Tông Minh nhất thời thở phào nhẹ nhỏm, sửa sang trường bào, rốt cục cũng lộ ra nụ cười thoải mái.

May là, may là, hắn giác ngộ được sớm! Đãi ngộ này thật đúng là không tệ!

“Vậy chúng ta bắt đầu cửa thứ nhất.” Mộ Tông Minh quay sang nhìn người của Vân gia giơ giơ tay lên.

Dung Thiếu Hoa từ từ đứng dậy, chứa đựng ý cười, cây quạt từng chút một ở trong lòng bàn tay mà chuyển động, hắn cất giọng nói: “Cửa thứ nhất này, nói ra rất đơn giản, nhưng cũng không đơn giản, bất quá ta nghĩ nhất định là không làm khó được người thông minh tuyệt đỉnh như Long tôn chủ.”

Cây quạt trong tay liền hướng phía sau lắc lắc, liền có đệ tử của Dung gia đưa lên một cuộn tranh, Dung Thiếu Hoa không vội mà đem cuộn tranh mở ra, chỉ không hề chớp mắt nhìn Long Thiên Tuyệt, cười đến hết sức quỷ dị.

Long Thiên Tuyệt híp lại mắt, con ngươi hẹp dài phiếm ánh sáng lạnh, không biết là trong hồ lô đối phương đến tột cùng bán thuốc gì.

Lúc này, phía sau hắn, bỗng vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn truyền vào trong tai, các đệ tử đứng ở phía sau hắn bỗng nhiên không khỏi rối rít lui về phía sau.

Long Thiên Tuyệt khẽ quái lạ, quay mặt sang bên cạnh, ánh mắt quét về phía Vân hộ pháp, Phong hộ pháp cùng Viêm hộ pháp, thấy thần sắc mấy người bọn họ lén la lén lút, thì trong lòng nghi ngờ dâng lên.

Nhìn kỹ lại, mỗi người họ đều che miệng mình, hành động rất quỷ dị, thì trong lòng hắn nghi ngờ càng lớn.

Ánh sáng lạnh lần lượt quét qua ở trên mặt mỗi vị hộ pháp, bị làm cho sợ đến ba người nhất tề quay người đi, không dám cùng hắn nhìn thẳng. Xong rồi, cái này chơi lớn rồi, tôn chủ mà biết thì không phải sẽ lóc xương lóc thịt bọn hắn sao?

“Ha ha, vậy hãy để cho chúng ta cùng đi công bố câu đố đi.” Dung Thiếu Hoa ra dấu, cuộn tranh ở trong tay hai gã đệ tử từ từ trải ra, nội dung trên bức họa lần lược hiện ra ở trước mắt mọi người.

Long Thiên Tuyệt còn đang dùng ánh mắt ngàn năm hàn băng của hắn từ từ Lăng Trì ba vị hộ pháp, thì nghe được thanh âm của Dung Thiếu Hoa, hắn từ từ quay đầu. Nhìn chăm chú bức tranh một cái, hắn không khỏi ngây ngẩn, đây là bức tranh gì? Sao kỳ lạ như thế? Bọn họ chẳng lẽ là muốn hắn suy đoán ý cảnh trong bức tranh sao?

Mà ở phía sau hắn, tiếng bước chân lộp cộp rời đi xa hơn rồi, ba vị hộ pháp trực tiếp trốn ở bên người Vân Tiểu Mặc, để tìm kiếm sự bảo vệ của Tiểu Thiếu chủ.


Vân Tiểu Mặc đang nhìn kỹ cuộn tranh, nghi ngờ hỏi: “Phía trên này vẽ cái gì đấy? Một mảnh dài hẹp màu hồng, nhìn có chút giống con giun......”

“Tiểu Thiếu chủ, đây không phải là con giun, là dấu môi son!” Vân hộ pháp hạ thấp giọng nói, khẽ đóng khẽ mở cánh môi, trên đó còn chút vết tích màu đỏ, giống như là từng bôi qua cái gì đó.

Dung Thiếu Hoa tiếp lời của Vân hộ pháp…, cười khanh khách nói: “Không sai, chính là dấu môi son! Ở trên này, tổng cộng có hai trăm dấu môi son, chia ra cho hai trăm người, trong đó chỉ có một là thuộc về tân nương. Nếu như Long huynh có thể từ trong này chọn lựa ra dấu môi son thuộc về tân nương, thì ngươi vượt qua kiểm tra, nếu như chọn sai thì…, thì ngươi phải hôn chủ nhân của dấu môi son!”

“Dấu môi son? Đâu tới nhiều dấu môi son như vậy?” cái miệng nhỏ nhắn của Vân Tiểu Mặc một lần nữa biến thành chữ O, có chút khó tin.

Điều này cũng chính là điều mà Long Thiên Tuyệt muốn biết, cuộn tranh này nói ít nhất cũng có mấy trăm dấu môi son, hắn cũng không tin toàn bộ là do Dung Thiếu Hoa mình in ra.

Chẳng lẻ...... ánh sáng lạnh trong mắt hắn đủ để đóng băng ba thước, một lần nữa quét về phía ba người Vân hộ pháp, tốt, dám dưới tầm mắt của hắn công khai đi theo địch?

Thần kinh của ba người Vân hộ pháp giật giật liên tục, khẩn trương nhìn về phía hắn, mọi người cười nịnh hót.

Vân hộ pháp mở miệng nói trước tiên: “Tôn chủ, ngài ngàn vạn không nên hiểu lầm! Chúng ta làm như vậy, là để giúp tôn chủ ngài đánh vào trong lòng địch nhân, thám thính việc trọng yếu nhất của địch nhân, trợ giúp tôn chủ ngài quét dọn hết thảy chướng ngại!”

Viêm hộ pháp cũng liền nói gấp: “Đúng vậy, tôn chủ! Một ít cái bên góc trái ngài ngàn vạn lần đừng chọn, đó của thuộc hạ! Thuộc hạ là vì trợ giúp tôn chủ ngài loại bỏ những đáp án không chính xác, cho nên mới tham dự vào trong đó, thuộc hạ tuyệt đối là trung thành không hai lòng!” (TT: khinh bỉ ca ^.^)

Phong hộ pháp cũng biểu quyết ý nghĩ theo: “Không sai, không sai! Tôn chủ, tất cả mười dấu bên góc phải đều là của thuộc hạ! Rất là dễ nhận biết!”

Lời của hắn vừa nói xong, mọi người liền đem ánh mắt kỳ dị toàn bộ tập trung vào trên môi đặc biệt đỏ chói của hắn, khó trách tại sao môi hắn so sánh với những người khác đều hồng hơn, thì ra là hắn một mình đã ấn hết mười cái, thật là biến thái!

“Phong hộ pháp, có phải ngươi đi một chuyến Đông Lăng quốc, đã ăn nhầm cái gì không nên ăn, nên thần kinh thác loạn rồi?” Long Thiên Tuyệt bỗng nhiên nhàn nhạt nở nụ cười, cái này không cười thì tốt, hắn vừa cười, khiến Phong hộ pháp bị làm cho sợ đến cả người run run. Chẳng qua hắn chỉ cảm thấy chơi thật vui, cho nên mới tới tham dự nha, tham dự xong, lại cảm thấy chưa đã ghiền, nên chỉ ấn hơn mấy cái thôi, như vậy cũng có thể phạm vào tử tội sao? (TT: -_-‘)

“Tôn chủ......” Phong hộ pháp mang vẻ mặt tội nghiệp nhìn Long Thiên Tuyệt, tranh thủ đển nhận được đồng tình.

“Cái gì, tại sao các ngươi có thể làm như vậy? Thật là quá đáng!” Long Thiên Thần nghĩa phẫn điền ưng (căm phẫn trào dâng) vỗ bàn đứng lên.

Ba vị hộ pháp khẩn trương liếc nhau một cái, người ta là huynh đệ ruột, làm đệ đệ thấy huynh trưởng bị bắt nạt, giận dữ là chuyện thiên kinh địa nghĩa thôi. Phong hộ pháp cười hề hề giải thích: “Nhị công tử, thật ra thì chúng ta......”

Long Thiên Thần liền cắt đứt lời của hắn, dõng dạc nói: “Chuyện chơi vui như vậy, lại không gọi ta? Các ngươi thật là quá đáng!”

Trên trán mọi người nhất thời đầy hắc tuyến, thì ra là hắn tức giận cái này!

Long Thiên Tuyệt lạnh lùng trợn mắt nhìn đệ đệ một cái, cho đến khi đệ đệ lè lưỡi câm miệng xong, hắn mới ào ào đứng dậy, mắt nhìn phía trước, nhẹ nhàng nói: “Ba người các ngươi nếu như muốn bị đày đi đi thanh lâu tiếp khách bán rẻ tiếng cười, thì có thể tiếp tục không đếm xỉa đến......”

Hắn áo choàng phất qua, liền cất bước đi về phía bức họa.

“Phụ thân, chờ ta một chút!” Vân Tiểu Mặc đuổi sát theo.

Ba người Vân hộ pháp nhất thời chấn động tinh thần, thật tốt quá, rốt cục cũng có cơ hội lấy công chuộc tội. Mặc dù ước nguyện ban đầu của bọn họ là muốn xem một chút bộ dáng lúng túng của tôn chủ, nhưng bây giờ sự thái đã diễn biến đến ‘phải đi tiếp khách bán rẻ tiếng cười’, như vậy chuyện đã không giống trước nữa.

Lúc này mà không nói tới trung thành, thì còn đợi khi nào?

Ba người không dám do dự, vội vàng chân chó theo sát phía sau.

Long Thiên Thần cũng lập tức hăng hái bừng bừng cùng nhau đi tới, chuyện chơi vui như vậy, hắn có thể nào bỏ qua a?

Tranh cuộn bị bày ra đặt ở trên mặt bàn, Dung Thiếu Hoa đứng ở một bên, cười đến rất là đắc ý. Nhiều dấu môi son như vậy, muốn tìm ra một cái, đích xác là khó khăn quá cao, nhưng hắn muốn chính là độ khó cao này, nếu không phải như thế, hắn làm sao mà đùa giỡn Long Thiên Tuyệt đây?


“Long huynh, xin mời!”

Long Thiên Tuyệt tùy ý nhìn lướt qua tranh cuộn, tầm mắt lướt qua Dung Thiếu Hoa, nhìn về Vân Khê ở phía sau. Khóe môi hắn khẽ nhếch, mặt mày đầy mỉm cười, tràn đầy ôn nhu cùng thâm tình.

Vân Khê cười nhẹ đăm đăm nhìn lại hắn, bỗng nhiên đang lúc này nàng cảm thấy trên môi của mình một mảnh nóng bỏng, nhưng là bị tầm mắt nóng bỏng của hắn lây nhiễm.

Nàng cũng rất tò mò, hắn thật sự có thể từ trong hơn hai trăm dấu môi son nhận ra cái của nàng sao, cho nên nàng chẳng qua chỉ cười yếu ớt, bất động thanh sắc, mà không cho bất kỳ ám hiệu nào.

Trong lúc hai người ngắm nhìn lẫn nhau, Tiểu Bạch đã nhảy lên tranh cuộn, cúi đầu theo tranh cuộn khẽ ngửi. Hôm nay vì đón ý đùa vui, Tiểu Bạch đã trải qua một phen tỉ mỉ hóa trang, một bộ com lê màu đỏ rất là khác biệt, là do Vân phu nhân chính tay đặc chế, Tiểu Bạch rất là thích, một khi mặc vào người, liền không nỡ cởi xuống.

Giờ phút này trên thân ảnh của nó hồng trắng giao nhau, ở trên cuộn tranh di chuyển chậm chạm, bộ dáng kia càng thêm khả ái sinh động.

“Tiểu Bạch, như thế nào? Ngửi ra tới cái nào là của mẫu thân chưa?” Vân Tiểu Mặc đối với Tiểu Bạch ký thác kỳ vọng rất lớn.

Ba vị hộ pháp cũng xông tới theo, ly kỳ nhìn Tiểu Bạch, đều nói lỗ mũi chó rất linh, thì ra lỗ mũi Tiểu Bạch so với chó cũng không khác biệt lắm. May là bọn họ chẳng qua chỉ nghĩ trong lòng thôi, nếu để Tiểu Bạch biết bọn họ đem nó so sánh với chó, nó không giận đến hộc máu mới lạ!

Dung Thiếu Hoa liếc xéo Tiểu Bạch, không một chút lo lắng, thật giống như đoán chừng nó nhất định đoán không ra đáp án.

Mọi người của Vân gia thì cười híp mắt nhìn hết thảy, do Dung Thiếu Hoa ra mặt, nên bọn họ hoàn toàn không có dị nghị.

Tiểu Bạch qua lại ngửi đến mấy lần, sau đó sa sút tinh thần lắc đầu, tỏ vẻ không thể giúp.

Vân Tiểu Mặc cũng nổi giận theo, ngửa đầu nhìn về phía Long Thiên Tuyệt: “Phụ thân, ngay cả Tiểu Bạch cũng không nhận ra được, làm sao bây giờ đây?”

Tầm mắt của Long Thiên Tuyệt vẫn rơi vào trên người Vân Khê, thủy chung không có rời đi. Không có biện pháp, nàng hôm nay mặc vào hỉ bào, xinh đẹp đến làm lòng người say, hắn thật sâu say mê trong đó rồi, không cách nào dịch chuyển khỏi tầm mắt.

Nghe được thanh âm nhi tử, hắn nhếch môi cười một tiếng, tuấn mỹ vô trù: “Yên tâm, phụ thân đã tìm được rồi!”

Hắn nghiêng người vòng qua Dung Thiếu Hoa, cất bước đi về phía Vân Khê.

“Từ từ, ngươi vẫn không thể nhích tới gần tân nương!” Dung Thiếu Hoa đang muốn tiến lên ngăn trở, thì hai cánh tay đột nhiên bị người ta nắm lấy, mạnh mẽ lôi lại. Hắn quay đầu nhìn, thì ra là hai người Vân hộ pháp cùng Viêm hộ pháp đang khóa lấy hắn.

“Uy, không cho phạm quy như vậy a! Trọng tài đâu? Tại sao trọng tài không nói chuyện?”

Mộ Tông Minh làm chủ trọng tài đang ngẩng đầu nhìn trời, làm bộ không thấy được, hắn cũng không muốn lại bị hột gà thúi cùng rau cải trắng chọi. Mấy người ở phía sau hắn lại càng không muốn nhúng tay vào, thật sự là trận hột gà thúi cùng rau cải trắng kia uy lực quá mức kinh hãi a.

Long Thiên Tuyệt chăm chú ngắm nhìn Vân Khê, rồi từng bước đi về phía nàng, con ngươi sâu u khiến người ta phải chết chìm trong đó. Ngón tay thon dài của hắn nâng cằm Vân Khê lên, rồi nhếch cười một tiếng, mị hoặc lan tràn: “Đáp án ở chỗ này!”

Hắn nghiêng thân, quyết đoán hôn xuống, ôn nhu trằn trọc, lướt qua rồi mới dừng lại.

Cái hôn lúc trước bị Dung Thiếu Hoa cắt đứt, rốt cục cũng bồi bổ trở về, hiện tại hắn từ từ thối lui, xé ra một nụ cười thỏa mãn.

Hắn chỉ nhẹ nhàng vuốt ve môi của nàng, nhếch môi nói: “Trên cuộn tranh hoàn toàn,từ đầu, đến cuối cũng chưa có dấu môi son của Khê Nhi, môi của nàng ở chỗ này.”

“Làm sao ngươi đoán được? Không phải là tùy tiện đoán mò đó chứ?” Dung Thiếu Hoa có chút không phục, hắn đã tỉ mỉ thiết kế cái ải này, lại cứ dễ dàng mà bị tên này phá như vậy, hắn thật không cam lòng.

Long Thiên Tuyệt không nặng không nhẹ nói: “Một, Bổn Tôn tin tưởng khứu giác của Tiểu Bạch, đầu tiên Tiểu Bạch không thể trước tìm ra dấu môi son, đã nói lên dấu môi son của Khê Nhi không có ở trong đó; hai, son của Khê Nhi là loại son thượng phẩm mà Bổn Tôn tự mình chọn lựa, nên không có dễ dàng phai màu, càng không có khả năng ấn ở trên cuộn tranh, trừ phi nàng cố ý đổi son...... Nhưng mà nàng không có.” Hắn cười yếu ớt, đầu lưỡi khẽ liếm dưới môi của mình, bên trên đó còn giữ được hương thơm thuộc về của nàng, cho nên hắn rất xác định, nàng cũng không có để lại dấu môi son ở trên cuộn tranh.

Mọi người xôn xao thảo luận.

Thì ra hắn cũng không phải là đoán bậy đoán bạ, mà trải qua suy đoán tỉ mỉ, bày mưu nghĩ kế.

Long Thiên Tuyệt một lần nữa trở lại chỗ ngồi, trên gương mặt tuấn tú đầy ánh sáng, hăng hái nổi lên, quét sạch đi vẻ lo lắng lúc trước.

Vân Khê hé miệng cười khẽ, nhìn bộ dạng kia, thật giống như con mèo ăn trộm được cá, đang đắc ý vô cùng.

Dung Thiếu Hoa chép miệng dưới, không phản bác được, cửa ải này, chỉ có thể coi như là hắn thông qua.

“Cửa ải này coi như ngươi đã thông qua, ải tiếp theo sẽ không còn dễ dàng như vậy a.”

Long Thiên Tuyệt chẳng qua là miễn cưỡng hạ lông mày, thần sắc mang bộ dáng ‘tất cả đều ở trong lòng bàn tay’.

Long Thiên Thần thay hắn lên tiếng nói: “Ngươi cứ việc nói đi, cửa thứ hai đến tột cùng là cái gì? Trên đời này không có gì có thể làm khó đại ca của ta.” Có thể nói ra lời nói này, thì người hắn bội phục nhất cõi đời này, không ai khác ngoài đại ca của hắn. Trong lời nói còn mang theo vài phần tự hào, mặc dù sự thông minh của hắn mà so sánh cùng đại ca thì còn một khoản cách rất xa, nhưng chỉ cần đại ca tốt, hắn cũng thấy vinh quang theo.


Chiết phiến của Dung Thiếu Hoa phành phạch quạt, hai mắt hoa đào híp lại, cười thầm: “Cửa thứ hai nha, chính là mời Long huynh làm trò trước mặt tân khách chúng ta, biểu diễn kỹ thuật nhảy, giúp vui cho tân khách.”

Lời của hắn vừa rơi xuống, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, người người đang ngồi ở chỗ cũ vì lời nói của hắn mà…, không thể tưởng tượng nổi.

Hắn lại bắt đường đường tôn chủ Lăng Thiên Cung khiêu vũ?

Đây không phải là chê mệnh mình quá dài, không muốn sống nữa sao?

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Long Thiên Tuyệt, muốn nhìn xem một chút hắn sẽ phản ứng như thế nào.

Ai ngờ Long Thiên Tuyệt lại vô cùng bình tĩnh, thanh nhã cười nhìn Dung Thiếu Hoa, khoan thai mở miệng nói: “Ý nghĩ của Dung Thiểu, quả nhiên rất có sáng ý!”

Hắn cười đến ưu nhã, cười đến cao quý, nhưng mà rơi vào trong mắt Dung Thiếu Hoa, thì lại cảm thấy từng trận lạnh lẻo rót vào trong cơ thể mình. Hắn không phải là đùa thật chứ? Dung Thiếu Hoa ở trong lòng tự hỏi, song trên mặt vẫn mỉm cười bình tĩnh như cũ: “Dĩ nhiên, nếu có thể thấy kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp của Long huynh, Dung mỗ thật tam sinh hữu hạnh.”

Đám người Vân hộ pháp nhìn tôn chủ cười đến tươi đẹp như vậy, đáy lòng cũng hăng hái theo, nên vội vàng đề nghị: “Không bằng do Băng hộ pháp múa thay đi! Tôn chủ đường đường một đời Tà tôn, tại sao có thể ở trước mặt mọi người nhảy múa chứ?”

“Đúng, để cho Băng hộ pháp múa thay là thích hợp nhất!” Viêm hộ pháp cùng Phong hộ pháp cũng cực kỳ đồng ý.

Dung nhan lãnh nhược băng sương của Băng hộ pháp một lần nữa dâng lên một tầng hàn khí, nàng đưa ánh mắt tàn bạo nhất nhất quét ngang qua ba vị hộ pháp còn lại, trầm giọng nói: “Tại sao phải là ta? Chẳng lẽ ba người các ngươi thì không thể phân ưu thay tôn chủ sao?”

“Lăng Thiên Cung Chúng ta cũng chỉ có ngươi là một nữ hộ pháp, Băng muội muội ngươi là một cành hoa siêu quần xuất chúng, tươi đẹp tứ phương, là người chọn lựa thích hợp nhất!” Vân hộ pháp liền rót mê hồn súp vào.

“Ai là… Băng muội muội của ngươi?” Băng hộ pháp cực độ khó chịu khi bị hắn gọi như vậy.

“Vậy Băng tỷ tỷ thì như thế nào?” Vân hộ pháp chẳng biết xấu hổ vội vàng sửa lại miệng.

Khóe miệng Băng hộ pháp lay động, đối với hắn cực độ khinh bỉ cùng khó chịu.

“Các ngươi đừng làm khó dễ Băng hộ pháp nữa, trong ngày thường mỗi tiếng nói mỗi cử động của nàng, có nơi nào là bộ dáng nữ tử? Bảo nàng đi hiến vũ hà, không phải là tự bêu xấu sao? Biết đâu, còn vứt hết mặt mũi của Lăng Thiên Cung chúng ta, không tốt, không tốt!” Viêm hộ pháp chống cằm lắc đầu, híp con ngươi xinh đẹp hẹp dài lại, nhưng đáy mắt lại có tinh quang lướt qua.

Băng hộ pháp hừ lạnh nói: “Thu hồi phương pháp khích tướng của ngươi đi! Trừ phi ba người các ngươi theo ta cùng nhau nhảy, nếu không thì mơ tưởng!”

Ba người Vân hộ pháp nhất thời im miệng, tôn chủ có thân phận tôn quý nhảy không được, mà bọn họ là tứ đại hộ pháp của Lăng Thiên Cung, thân phận cũng tôn quý, đều nhảy không được như trước. Hơn nữa, ở đâu mà nhìn thấy nam nhân khiêu vũ chứ? Để cho bọn họ khiêu vũ, vậy chẳng khác nào lấy mạng của bọn hắn còn dễ hơn.

Phong hộ pháp con ngươi đảo vài vòng, tầm mắt rơi vào một thân hỉ phụ đáng yêu của Vân Tiểu Mặc, hắn cười tủm tỉm nói: “Ta xem để cho Tiểu Thiếu chủ thay thế tôn chủ khiêu vũ, là thích hợp nhất. Tiểu Thiếu chủ khả ái như thế, kỹ thuật nhảy nhất định cũng đáng yêu vô cùng......”

Vân Tiểu Mặc rất nhanh phản bác: “Ta không nhảy! Ta là nam tử hán, không thể khiêu vũ!”

Đây là cái lý luận gì? Hai chuyện này có liên quan gì sao?

“Hay là để cho Thần thúc thúc nhảy đi? Hắn là đệ đệ ruột của phụ thân, thay thế phụ thân khiêu vũ, cũng là thích hợp nhất.”

Long Thiên Thần khóe miệng giật giật, tại sao lại kéo đến trên người của hắn thế? Ngươi là nam tử hán, không thể khiêu vũ, chẳng lẽ ta không phải là nam tử hán sao?

Tiểu tử thúi, ngươi muốn khi dễ thúc thúc ruột của ngươi sao! Thật là thương tâm muốn chết mà.

“Ta không nhảy! Hôm nay cũng không phải là ta cưới vợ nha, chờ ngày nào đó ta cưới vợ rồi, nhảy không muộn.”

Vân Tiểu Mặc nghiêm túc nói: “Thần thúc thúc, thúc thật là không có nhân tính! Phụ thân nhưng là ca ca ruột của thúc, ca ca gặp nạn, mà thúc cũng không giúp, sao thúc lại nhẫn tâm như thế?”

Mí mắt của Long Thiên Thần giật giật, hắn nói gì? Mình không khiêu vũ, là không có nhân tính? Vậy ngươi làm nhi tử của người ta, sao lại không nhảy? Thật quá bất hiếu rồi!

Hắn vừa muốn mở miệng khiển trách, thì Vân Tiểu Mặc liền nói tiếp: “Thần thúc thúc, thúc làm Tiểu Mặc thất vọng quá!”

“Đúng, Nhị công tử, làm sao ngươi có thể không có nhân tính như thế?”

“Nhị công tử, tôn chủ là ca ca ruột của ngươi, ngươi lại ngồi yên không màn đến, còn nói mát nữa, thật là không có nhân tính!”

“Nhị công tử, chúng ta đối với ngươi rất là thất vọng!”

Vân hộ pháp, Phong hộ pháp cùng Viêm hộ pháp ba người kiên quyết ủng hộ Tiểu Thiếu chủ. (TT: cả đám không có lương tâm ức hiếp tiểu Thần Thần kìa >_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận